Mục lục
Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Quả nhiên là đúng như ngươi nói." Đông Thành Viên mừng ra mặt, sau lại nhăn nhó: " Nhưng chỉ vì vậy mà tốn gần 1 vạn quân thì có đáng không?"

Giang Uẫn nhấp hụm trà, bình thản như không: " Chính ngươi không tin lời ta nên ta cho ngươi thấy thôi. Kêu ca nhiều làm gì, kiếm đó giữ nhiệt được trong bao lâu?"

Đông Thành Viên chậc một tiếng: " 1 canh giờ là nhiều."

Giang Uẫn vân vê hoa văn trên tách trà, ánh mắt lại đăm chiêu nhìn nơi xa xăm ngoài cửa sổ.

Đông Hoàng năm 692, quân của Đông Thành Viên tăng thêm 5 vạn khiến mọi người đều khiếp sợ.

Quân triều đình bên trong thành chỉ còn hơn 4 vạn người vẫn đang chống đỡ. Người dân đều được sơ tán đi bằng cửa Nam nhưng bị quân Đông Thành Viên chặn lại, bắt lấy làm con tin, uy hiếp Đông Triêu Duẫn giao lại quyền kiểm soát kinh thành.

Đông Triêu Duẫn không còn cách nào khác, cho người mở cửa thành, để Đông Thành Viên tiến vào.


3 vạn phiến quân đóng ngoài thành, Đông Thành Viên dẫn đầu, ngạo nghễ đem 4 vạn phiến quân còn lại tiến vào trong thành.

Đi đến đâu là phá hoại đến đó. Dân chúng không dám phản kháng, chỉ có thể đóng chặt cửa nhà, âm thầm cầu nguyện.

" Thế nào??" Đông Thành Viên cười lớn, hắn đứng trong đại điện xa hoa nhìn xung quanh rồi chậm rãi ngồi lên ngai vàng.

Đông Triêu Duẫn bị một đám phiến quân chĩa kiếm, hắn kéo Xương An Diệp bảo hộ phía sau.

" Hai người cũng thâm tình thật đấy." Đông Thành Viên tặc lưỡi cười nhưng ánh mắt vẫn đang sung sướng nhìn ngai vàng mà mình đã mơ ước từ lâu.

" Ta khuyên ngươi Xương An Giang, ta biết ngươi có dị tượng gì đó, nếu ngươi dám sử dụng, ngày hôm sau, đầu gia gia ngươi sẽ được treo trước cổng thành."

Đông Thành Viên giờ rất vui vẻ, nói chuyện cũng dễ nghe hơn chút, không như lúc bị vây khốn ngoài thành lần trước, hắn gào thét như một con chó điên.

Xương An Diệp nắm chặt y phục Đông Triêu Duẫn, lăng lăng nhìn Đông Thành Viên.

Đông Triêu Duẫn ôm lấy eo y, xoa lưng giúp y bớt căng thẳng: " Đừng sợ. Ta ở đây."

Xương An Diệp thực muốn nói rằng y không có sợ, chỉ là đang suy nghĩ xem, mình ra tay nhanh hơn hay Đông Thành Viên bắn pháo tín hiệu nhanh hơn thôi. Nhưng vì Đông Triêu Duẫn có lòng tốt an ủi mình, y vẫn không nói gì, còn phối hợp ôm lấy cánh tay hắn.

" Ngươi muốn ngai vàng, bảo một tiếng không phải là được rồi sao?" Đông Triêu Duẫn chẳng có vẻ gì là lo lắng.

Đông Thành Viên ghét nhất chính là bộ dạng tự cao tự đại này của hắn:

" Nói??? Nói thì ngươi sẽ cho ta sao?? Hay là sẽ giống như mẫu hậu yêu quý của ngươi, hãm hại mẫu phi ta khiến người chết không toàn thây."

Đông Triêu Duẫn cũng chẳng bị dao động bởi lời của hắn: " Lời này nói có vẻ sai sai."

Đông Thành Viên tức giận đập bàn một cái:

" Có cái gì sai? Năm đó chính mắt ta nhìn thấy, mẫu hậu ngươi ban chỉ, nhốt mẫu phi ta vào đại lao. Rồi nhân lúc phụ hoàng vi hành, đem mẫu phi ta ra xử trảm. Các ngươi là lo lắng phụ hoàng sủng ái mẫu phi ta, cướp mất ngôi vị hoàng hậu nên mới ra tay giết người. Thậm chí còn giết cả ngoại tộc ta."

" Ha ha ngươi đúng là ngu ngốc. Bao nhiêu năm rồi, vẫn không thông minh lên tý nào."

Đông Triêu Duẫn cười nhạo:

" Mẫu phi ngươi tư thông với nam nhân bên ngoài, đội cho phụ hoàng một cái nón xanh mơn mởn trên đầu. Không những thế còn dùng quan hệ, đưa nam nhân đó vào làm quan trong triều. Lấy danh nghĩa là biểu ca, ban ngày ban mặt làm chuyện dâm ô, bị mẫu hậu ta bắt gặp. Ngươi nói xem, ai đúng ai sai?"

Đông Thành Viên quát lớn: " Ngươi nói láo."

Vẻ mặt tràn đầy hung tợn.

" Nếu để phụ hoàng biết được, tội này chính là tru di cửu tộc. Mẫu hậu ta vì ngươi còn nhỏ, nên mới giấu đi chuyện này. Răn dạy mẫu phi ngươi vài câu. Mẫu phi ngươi lại không biết điều còn tố ngược lại mẫu hậu ta."

Xương An Diệp nhìn hai ngươi gay gắt nhìn nhau như thể hận không thể nuốt chửng đối phương.

" May mắn là mẫu hậu ta đề phòng, trước đó cho người bắt nam nhân kia giam lại. Mẫu phi ngươi tự làm tự chịu thôi. Việc chém đầu mẫu phi ngươi và ngoại tộc ngươi, là phụ hoàng ban chỉ. Phụ hoàng giận lây sang ngươi, mẫu hậu ta có lòng tốt, nhận ngươi làm nhi tử ruột, bảo vệ ngươi dưới danh nghĩa của người, phụ hoàng vì e ngại thế lực ngoại tộc mẫu hậu ta nên bỏ qua. Ngươi ngược lại giống y mẫu phi ngươi. Đều là loại lấy oán báo ơn."

Vừa nói xong, Đông Thành Viên như phát điên rút kiếm, chĩa thẳng trước yết hầu Đông Triêu Duẫn: " Câm miệng. Ngươi bịa chuyện. Mẫu phi ta không thể nào là người như thế."

" Vậy ngươi nói xem.... những việc liên quan đến mẫu phi ngươi, là ai nói cho ngươi biết?!!"

Đông Triêu Duẫn nhìn hắn, ánh mắt vô cùng kiên định khiến Đông Thành Viên có chút dao động.

" Là, là.... Giang Uẫn."

Đông Triêu Duẫn nhìn Xương An Diệp một cái.

Quả nhiên, năm đó liên quan đến việc của mẫu phi Đông Thành Viên, người biết chuyện đều là trọng thần.

Đông Thành Viên lúc đó mới chỉ 3 tuổi rưỡi, trong cung cũng chỉ truyền tin loạn rằng mẫu phi hắn phạm tội tày trời, chọc giận hoàng đế. Không hề nói đến chuyện nguyên nhân.

Đoán không lầm thì Giang Uẫn lúc đó 14 tuổi nghe được việc này từ phụ thân hắn, xong rồi cứ để trong lòng mãi, chờ đợi đến thời cơ.

Đông Thành Viên lập tức suy sụp tinh thần, hắn thẫn thờ.

Xương An Diệp nhân cơ hội, hàng loạt tảng băng sắc nhọn trồi lên từ mặt đất, phiến quân không kịp đề phòng liền bị xuyên thủng.

Đông Triêu Duẫn kéo lấy tay y, vận khinh công, như gió lao ra ngoài.

Đông Thành Viên vẫn đang chìm trong đau khổ, hơi đâu mà quan đến hai người.

" Muốn chạy??"

Cửa cung bị Giang Uẫn chặn đường, sau hắn còn là mấy vạn phiến quân. Khí thế vô cùng hùng hồn.

Đông Triêu Duẫn ôm Xương An Diệp lui lại.

" Tiểu Diệp, đệ còn nhớ, hoàng đế của chúng ta từng bị trúng độc không??"

Giang Uẫn nở nụ cười vô cùng đê tiện.


Xương An Diệp mở to mắt nhìn hắn.


Nhìn vẻ mặt Giang Uẫn như vậy, Xương An Giang bỗng dưng có dự cảm không tốt.


______________________________________ 💞


~ Ảnh Tử ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK