Ngữ Hòa Điệp do dự hồi lâu, cuối cùng mới vận kinh công đi. Xương An Diệp lúc này lại bị dồn đến một ngõ cụt.
Xương An Diệp thở dài cào cào mái tóc rối loạn. Y đã không muốn phải đụng đến bất kì ai, đã muốn bình yên mà qua ngày rồi, nhưng tại sao đám người này lại nhiêu chuyện như vậy chứ?!!
“ Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, chúng ta sẽ đem ngươi trở về toàn thây. Nếu không đừng trách bọn ta ác độc.” Hai tên hắc y nhân lập tức lôi đao kiếm ra, ánh mắt hung tợn.
Xương An Diệp chớp mắt một cái, khí thế bùng nổ lập tức quấn lấy thân thể y, y phục bị gió thổi tán loạn, khuôn mặt cao ngạo nhìn bọn chúng, ánh mắt sắc bén âm u: “ Vậy thì cũng đừng trách ta vô tình.”
Ngữ Hòa Điệp dừng lai giữa đường, y đi đến bên Giang Uẫn đang bị đóng băng thành khối. Ánh mắt đều là giận dữ, y chầm chậm sờ lên tảng băng đó, nhếch môi:
“ Không ngờ Xương An Diệp lại giúp ta một chuyện lớn như vậy. Ngươi nói xem ta có nên quỳ xuống cảm ơn y không?!”
Sau đó từ trong ngõ nhỏ, xuất hiện 2 nam nhân đi đến. Nếu Xương An Diệp ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hai người này, cái lần mà y bị tống vào đại lao ngay khi đến thế giới này, người y bắt chuyện trong đó cũng chỉ có hai vị đại ca này mà thôi.
Giang Uẫn không nói gì, âm thầm đánh giá thiếu niên trước mặt. Nhìn đến hai nam nhân kia liền hiểu. Ngữ Lương và Ngữ Hoàn. Vậy thì thiếu niên trước mắt hẳn là … Ngữ Hòa Điệp đi.
“ Ca, bây giờ làm sao?” Ngữ Hòa Điệp nhìn đại ca Ngữ Lương, thực thì trong lòng y cũng có chút thấp thỏm, cũng không ngờ là để bắt được Giang Uẫn dễ dàng lại nhanh chóng như vậy. Cứ có cảm giác suôn sẻ quá thì sẽ hối không kịp.
Tên Giang Uẫn này còn không có lấy một tia phản ứng. Liệu có phải hắn đang giở trò gì không?!!
“ Trước tiên chuyển hắn đi đã. Hòa Điệp, Xương An Diệp đó có bảo đệ làm gì không?!”
“ Có a. Báo tin cho Đông Triêu Duẫn.” Ngữ Hòa Điệp nghĩ nghĩ một hồi.
“ Vậy đệ đi báo tin đi. Ở đây có ta và nhị ca của đệ lo liệu. Để tránh bứt dây động rừng, dù sao tên Giang Uẫn này cũng là thừa tướng. Thừa tướng đột nhiên mất tích là chuyện lớn. Đừng để lộ sơ hở.”
Ngữ Lương đánh ngất Giang Uẫn, sau dó Ngữ Hoàn liền đem đến một cái bạt, chùm kín cả khối băng, không hở lấy một tý ánh sáng nào. Hai người lấy lệnh bài của Giang Uẫn để thông qua cửa thành, hướng trên núi. Ngữ Hòa Điệp một mình nhanh chóng hướng đến phủ quốc sư.
Xương An Diệp phủi tay, nhìn hai tên hắc y nhân nằm sõng soài dưới đất, liền hừ một tiếng tiêu sái phất tay áo bỏ đi.
Xương An Diệp đánh liều quay lại đường cũ lại chỏng chơ không một bóng người, ngoài một vũng nước và phế tích đám hỗn lộn vừa nãy thì không còn gì. Y đi loanh quanh tìm một hồi, sau đó lại trầm mặc ngồi trước hiên của tửu lâu.
Không bao lâu thì Đông Triêu Duẫn cũng chạy đến, theo sau còn là một đám thị vệ.
Xương An Diệp vừa muốn kêu lên một tiếng liền rơi vào vòng tay của hắn. Đông Triêu Duẫn ôm lấy y, hết xoa đầu lại xoa lưng như muốn an ủi.
“ Ta không sao.” Xương An Diệp mỉm cười, Đông Triêu Duẫn lại không buông, trực tiếp bế người lên xe ngựa vừa mới chuẩn bị xong.
Ngữ Hòa Điệp nhân cơ hội không ai chú ý liền rời đi. Đông Dạ Hiền nghiêng đầu nhìn chằm chằm y hướng ra ngoại thành.
“ Vào cung sao?!” Xương An Diệp nhìn ra ngoài, sắc trời cũng đã tối mịt. Đông Triêu Duẫn vẫn ôm lấy y, gật đầu: “ Phủ quốc sư bây giờ không an toàn, tối nay ngươi ngủ với ta.”
Đông Triêu Duẫn thỏa mãn cọ cọ người y. Xương An Diệp ngả người vào lồng ngực hắn. Đi ngủ trước, nói chuyện kia với hắn sau vậy. Tối rồi còn phải chạy từ hoàng cung đến đây, hẳn là mệt rồi đi.
Xương An Diệp xoay người ôm lấy hắn. Bên ngoài, thị vệ nối nhau trở lại, theo sát xe ngựa.
Mặt trăng lên cao, chiếu xuống từng tia sáng nhè nhẹ.
Thái hậu ngay sáng sớm hôm sau đã biết chuyện liền triệu Xương An Diệp đến Thái Hòa điện hỏi thăm. Nghe nói quốc sư còn không rõ tung tích liền đau đầu mà thở dài.
Xương An Diệp lại không dám nói ra cái tên Giang Uẫn trước mặt thái hậu, dù gì nói trắng ra năm đó Giang Uẫn đó cũng là người được tiên hoàng đích thân chỉ danh phò tá Đông Triêu Duẫn mà. Cũng phải nể mặt mũi, thái hậu trước giờ không lo việc triều chính, nói ra sợ lại thêm điều phiền muộn. Hơn nữa thái hậu vừa mới trở về, không thể để người lo lắng nhiều như thế được.
“ Nhang đó là hỗn hương, ngửi một chút sẽ làm mê muội thần chí, gây ra ảo giác.” Ám vệ đem tàn nhang được tìm thấy ở phủ quốc sư dâng lên cho Đông Triêu Duẫn.
“ Vạy tức là nô tài và nha hoàn trong phủ đều là bị ảo giác thôi sao?!” Xương An Diệp nói. Ám vệ gật đầu xác thực: “ Đúng vậy đó Xương thiếu. Cho nên đại phu mới khám không ra bệnh.”
Xương An Diệp “ ồ” một tiếng, y không biết có loại này luôn ý. Truyện Đoản Văn
Đông Triêu Duẫn nhìn qua một lượt, nhang này là vật cấm ở Đông Hoàng nhưng bên Hỗ Lỗ lại được giới quyền quý bậc cao ưa chuộng.
Trị vì Hỗ Lỗ là Phiên vương, hoang dâm vô độ, hung tàn bạo ngược, dân nữ xinh đẹp trong thành, ngay cả những người chưa tuổi cập kê cũng bị hắn bắt lại đem về. Chính là cảm thấy không đủ kích thích liền sai người chế hỗn hương. Nói thẳng ra thì nó chính là một loại y như ma túy.
“ Người dân trong thành không phản kháng sao?” Xương An Diệp mặt mũi đều nhăn cả vào rồi. Đông Triêu Duẫn ôn nhu niết mặt y, chậm rãi nói:
“ Mỗi lần bắt người, dân thường thì sẽ được cho rất nhiều vàng bạc, quý tộc thì sẽ được phong tước. Cho dù có người đứng lên phản kháng thì sớm hay muộn cũng sẽ bị giết mà thôi. Số còn lại thì đơn giản, có tiền ai mà không thích.”
“ Vậy cái này từ đâu mà có?!” Đông Dạ Hiền ngồi một góc nhịn không được liền hỏi.
Đông Triêu Duẫn nhìn hắn một cái: “ Phủ thừa tướng.”
Xương An Diệp càng nghe càng không đúng: “ Giả sử Giang Uẫn có hỗn hương, cũng là người phát tán hương đó vào phủ rồi bắt gia gia. Nhưng rõ ràng mục tiêu của hắn là ta, kinh công và võ nghệ của hắn phi phàm như vậy. Không phải chỉ cần đợi đêm khuya lẻn vào bắt cóc ta là được. Việc gì phải tốn công như vậy?!”
Đông Triêu Duẫn trề môi, kéo kéo vạt áo Xương An Diệp: “ Ta giỏi hơn hắn nhiều lắm. Tiểu Diệp có muốn xem không?!”
Xương An Diệp vỗ cái tay của hắn một cái: “ Ngươi chú ý trọng tâm một chút có được không?!”
___________________________________ 💞
~ Ảnh Tử ~