Mục lục
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.....

Ngày hôm sau vẫn không thấy Trịnh Khắc Thiên xuất hiện, Chúc Chi Sơn nghi ngờ có việc chẳng lành trong tiểu trấn, làm Quỷ Cốc Tông đệ tử, xem quẻ bấm tay linh cảm là vẫn phải biêt, thế là hắn tự mình bắt đầu đi một vòng điều tra.

Ghé qua nhà Trịnh Khắc Thiên, thằng bé không có nhà. Đi ngang qua đình Trường Thọ, Chúc Chi Sơn phát hiện cũng không có quầy sạp của ông lão kể chuyện mới tới trấn nào mà Sở Nguyệt Cát trước đó nhắc tới, này để cho linh tính hắn mách bảo sự việc càng có khả năng gặp vấn đề.

Chúc Chi Sơn ra khỏi ngõ nhỏ, bước vào đường lớn quảng trường, lúc đi ngang qua chỗ thầy tướng số bói bài Tarot, đạo nhân trẻ tuổi đột nhiên gọi hắn lại nói: “Qua đây, bần đạo thấy khí sắc của ngươi như lửa lớn đun dầu, tuyệt đối không phải điềm lành. Nhưng ngươi khỏi lo, bần đạo có thể nhìn thấu tương lai, có thể giúp ngươi giảm trừ tiêu tai...”

Chúc Chi Sơn nhìn thấy đạo nhân trẻ tuổi, ban đầu là ngoảnh mặt quay đi, nhưng đang đi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền xoay cả người lại, thoáng kinh ngạc biểu hiện, nhớ rõ đạo sĩ này diện mạo làm sao có mấy phần vẫn là quen thuộc.

Quá khứ đã từng cùng hắn đọ chiêu qua, đã từng là bại tướng của hắn, cũng đã từng vì một sự kiện có liên quan đến Phong Thanh Dương mà Chúc Di Sơn toàn lực toàn tâm toàn ý theo đuổi.

“Mạc Thẩm Tước? Là ngươi sao? Hàn Hải Điện Mạc Thẩm Tước gia?” Thiếu niên thư sinh Chúc Chi Sơn ngoạc mồm tới nói.

Mạc Phàm bắt được ánh mắt Chúc Chi Sơn, hắn ở chiều ngược lại cũng có chút mộng.

Thật giống một kẻ thù cũ, thật ra là bị teo nhỏ trẻ hóa kẻ thù cũ.

Tại bên trong thế giới tinh thần của Mạc Phàm, màu đỏ sinh mệnh thực vật ươm nở, một cỗ quỷ bí hạt giống điên cuồng nảy mầm, đem theo một chút manh mối tiên tri phản chiếu qua gương phẳng đồng tử trên mắt hắn.

Tại thiếu niên Chúc Chi Sơn trước mặt, cầu mắt phản chiếu manh mối hình ảnh truyền thuyết của vị kia nhị đệ tử Quỷ Cốc Tông, danh tiếng lẫy lừng Thiết Quạt Ngân Câu Chúc Di Sơn.

“Thì ra là Chúc huynh, ta bảo ai lại có tướng số biến hóa kỳ ảo thế kia, ơn giời, Chúc Huynh đây rồi, ha ha”. Mạc Phàm mặt không đổi sắc, rất là thản nhiên ngồi ở quầy sạp giữa đường phố đông đúc cười lớn cười lớn.

Chúc Chi Sơn nguyên bản định đi tiếp, nhưng nhìn thấy Mạc Phàm, trong lòng biển xanh lại động, cả người trầm mặc chôn chân không thể nào tin được.

Thời gian cũng trêu người quá đi, bởi vì Chúc Di Sơn hắn bây giờ trở thành Chúc Chi Sơn, chỉ là Vương cấp quèn, mà đối phương thực lực, hắn đã nhìn không thấu được nữa, thậm chí phải thừa nhận rằng lúc Chúc Di Sơn đỉnh phong cũng vô pháp nhìn thấu.

Thoáng cái trăm năm không gặp, giang sơn đều thay đổi, thế gian đều đổi thay, càn khôn đều nghịch đảo.

“Lại đây, lại đây đi, ngồi xuống ôn chuyện một chút”. Mạc Phàm không câu nệ chuyện cũ, chuyện cũ thuộc về quá khứ, quá khứ qua thì thôi không cần chấp nhặt.

Hơn nữa, đánh chó càng cần nể mặt chủ, chủ nhà Sở Giang đang ở trong thành, Chúc Di Sơn và Sở Giang đại khái là huynh đệ tình như thủ túc, Mạc Phàm đương nhiên sẽ không sắn tay áo túm đầu Chúc Di Sơn trả thù năm xưa.

Đúng lúc này, một thanh niên quý tử của họ Trần tên là Trần Tuấn Kiệt đi tới. Trần Tuấn Kiệt vốn là không ưa gì Chúc Chi Sơn và Sở Nguyệt Cát, nhất là Chúc Chi Sơn. Sở Nguyệt Cát là bị kì thị, đen đủi, dơ bẩn, không được đi học, nghèo rớt mồng tơi, mà Chúc Chi Sơn, nhìn cái bản mặt trắng trẻo thư sinh liền thấy ghét, ông của Trần Tuấn Kiệt từng nói, Chúc Chi Sơn có khuôn mặt tướng số của một vị anh hùng kiệt ngạo, tương lai nhất định không gì bì nổi.

Nhưng ghét chính là ghét, đã ghét rồi thì phải làm đến cùng, Trần Tuấn Kiệt sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào phá hỏng tâm trạng Chúc Chi Sơn.

Lần này, nhìn thấy Chúc Chi Sơn có dự định đi đến chỗ đạo nhân trẻ tuổi, Trần Tuấn Kiệt liền quay sang đá chén canh đạo nhân.

Nhìn thấy thanh niên dẫn theo hai gã bộ hạ đi đến chỗ Mạc Phàm, hung hăng đạp đổ quầy sạp bàn lớn. Trần Tuấn Kiệt cười đểu nhìn Chúc Chi Sơn một cái, sau lại quay sang nhìn Mạc Phàm: “Mọi mê tín, đói lắm hả, hôm nay còn dở trò lừa gạt tiền mọi người trong trấn. Mọi hôm ta không kiếm chuyện với ngươi, đó là bởi vì bà già nhà ta nói ngươi làm ăn chân chính, không hề chủ động lôi kéo kiếm mối bao giờ, gần như toàn là người ta tự nguyện cắn câu. Nhưng hôm nay chính mắt ta thấy ngươi ngươi lừa gạt học đệ của ta Chúc Chi Sơn”.

Nói xong câu đó, hắn lại quay sang liếc mắt Chúc Chi Sơn một cái, ngữ điệu rất là khiêu khích: “Đúng không Chúc đệ đệ, tên đạo sĩ thối này lúc nãy gọi ngươi tới cúng tiền cho hắn. Mẹ nó chứ, chẳng lẽ do dạo này tiền nguyên liệu cùng kho hàng nhập từ Duy Vực đột ngột tăng giá nên tên đạo sĩ này cũng bị ảnh hưởng cho đói ăn à, bây giờ thà giết lầm còn hơn thả sai, tranh thủ kiếm chác từng li từng tí”.

Mạc Phàm có chút ủy khuất.

Chính mình như thế nào bị thằng nhóc này cho chửi rủa là đạo sĩ thối rồi?

“Chàng trai trẻ, ta không gạt người, nếu ngươi không tin có thể ngồi xuống thử một lá bài, bần đạo tối thiểu sẽ cho ngươi biết, tối nay về nhà ngươi được ăn món gì trên mâm đấy. Còn nếu ngươi vẫn nhất quyết không muốn thử, vậy cũng nên vui lòng lùi ra chỗ khác, chỗ này là của bần đạo làm ăn”. Mạc Phàm mở miệng nói.

Trần Tuấn Kiệt cười mắng: “Phép của ngươi chính là bỏ tiền tiêu tai chứ gì? Lượn đi, muốn lừa tiền của ta à, chờ kiếp sau đi. Bây giờ ta cứ không thích đi đấy, cứ thích đứng đây hô hào bà con vạch mặt ngươi đấy”.

Dứt lời, cái tên thanh niên loai choai phá hoại này la lối ầm ĩ, kêu gọi rất nhiều người trên đường phố đến nhìn xem gã đạo nhân trẻ tuổi lừa gạt tiền học đệ Chúc Chi Sơn.

Mạc Phàm cũng chẳng giận, chỉ thở dài, đối với thanh niên cao lớn nhà giàu nói: “Chẳng gặp nạn thì không chịu cậy thần tiên, muốn yên ổn thì phải thắp hương... phải thắp hương đấy... Chàng trai, chỉ mong năm nay ngươi mọi sự suôn sẻ, mệnh lý của ngươi không gặp tai ương, cần gì phải làm như vậy với bần đạo”.

Thanh niên nhà giàu ghét nhất là cái thái độ này.

Thái độ này rất giống vẻ ‘lão chân nhân bất tử’ trên núi thần tiên trong truyền thuyết xuống núi, nhan nhản không tí cảm xúc. Đúng là vẻ mặt một phân vẹn mười với Sở Nguyệt Cát và Chúc Chi Sơn.

Trần Tuấn Kiệt bất ngờ xoay người lại, xông thẳng tới quầy tướng số của Mạc Phàm, vừa xoa tay vừa quát: “Thắp hương à, ta đốt quầy của ngươi trước đã!”

Mạc Phàm khuôn mặt hoảng hồn, đứng phắt dậy chạy trối chết, bỏ cả quầy hàng lại.

Trần Tuấn Kiệt đứng bên cạnh quầy xem bói, nhìn bóng lưng chật vật của đạo nhân mà cười lớn, đám bộ hạ bên cạnh cũng a dua hô hào cười theo. Sau đó lại liếc nhìn 22 lá bài Tarot trên bàn, thuận tay hất một cái, bài rơi xuống đầy đất.

Trần Tuấn Kiệt giơ tay chỉ vào đạo nhân đã dừng lại ở phía xa: “Sau này ta gặp ngươi lần nào thì đánh lần đó. Nghe chưa lão già? Khôn hồn lần sau thấy ta thì lo mà dọn hàng đi”.

Mọi người nhìn thấy đạo nhân trẻ tuổi ôm quyền thở dài, điệu bộ giống như xin lỗi, cầu Trần đại gia tha thứ.

Lúc này Trần Tuấn Kiệt mới chịu bỏ qua, đi bộ tới, đi ngang qua Chúc Chi Sơn vỗ vai một cái: “Chúc đệ đệ, ta nói, nếu lão dám có hành vi chiếm đoạt tiền của đệ, đệ cứ mạnh dạn chạy đến nhà của Trần ca, quỳ ở đó cầu xin ba canh giờ, Trần ca sẽ thay mặt đệ xử đẹp lão, tạo phúc cho bá tánh”.

Chúc Chi Sơn đồng dạng cúi đầu ôm quyền, cười rất là mỉa mai.

Đợi thanh niên choai choai nhà giàu đi xa, đám đông cũng giải tán dần, Mạc Phàm mới phục hồi khuôn mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đoạn thở dài: “Cuộc sống khó khăn quá, lòng người đa đoan quá, hại bần đạo kiếm ăn cũng chẳng dễ dàng gì”.

“Thiên hạ đồn rằng, chọc ai cũng được, tránh chọc nhầm Hàn Hải Thẩm Tước. Tương truyền Hàn Hải Thẩm Tước có thù chắc chắn sẽ trả, càng là trả gấp trăm lần, vì một người có thể diệt cả một gia tộc, một lời không hợp liền đem người ta toàn gia đánh cho nhừ tử bán sống bán chết... Hiện tại đến xem, lời đồn toàn bộ là giả”. Chúc Chi Sơn giễu cợt đi tới quầy sạp, quỳ xuống một chân, phụ Mạc Phàm nhặt đống đồ rớt xuống mặt đất.

“Khà khà, tre già măng mọc, thế gian sóng sau vồ sóng trước. Hàn Hải Thẩm Tước...” Mạc Phàm có chút thấm thía tưởng niệm, rất bồi hồi nhớ lại những ngày xưa: “...Hàn Hải Thẩm Tước cái nghiệp này, ta cũng đã rất lâu không có làm rồi”.

.................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK