Mục lục
Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi! - An Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay đã là trung thu đầu tiên mà Phụng Yên được đón ở thành đô, biệt thự Tương gia đã trang trí đèn lồng . Tối qua Hạo Hiên đã gọi điện tới và rủ cô đi chơi. Vậy nên Bích Thảo lại một lần nữa trổ tài tân trang cho Phụng Yên.

Phụng Yên ngồi vào bàn ăn trưa cùng với tư lệnh, Đinh phu nhân vẫn ở bệnh viện chăm An Kỳ, đã lâu hai người không ăn riêng với nhau nên có chút ngại, vì tư lệnh ít khi ở nhà vào ban ngày, nhưng do lễ nên ông đã nghỉ.

" Phụng Yên, đến đây con đã quen chưa vậy? "

" Ơ dạ? Con thấy ổn ạ... Mặc dù lúc đầu con hơi buồn vì phải xa bạn bè, nhưng bây giờ không còn buồn nữa, gia đình chúng ta cũng đã tìm được chị! " Phụng Yên nhoẻn miệng cười.

" Vậy thì tốt! Mà ngày mai tết trung thu ở Liên Thành tổ chức lớn, con có đi chơi không? Hay chọn ở nhà? " Tư lệnh Tương Kha gật đầu hài lòng.

" ... "

" Con có hẹn ạ! Với một người bạn...! " Phụng Yên tạm thời nên giấu cha mẹ về chuyện đang quen Hạo Hiên, chỉ là cô hơi xấu hổ.

Tương Kha hơi bất ngờ khi Phụng Yên đã quen được bạn mới, dù trước đó ông hay kêu cô tham gia các bữa tiệc để Phụng Yên có bạn cho đỡ buồn, nhưng cô luôn từ chối. Có vẻ tư lệnh đã lo nghĩ nhiều.

" Sáng nay ta đã đi thăm An Kỳ, hai đứa cháu ngoại thật sáng sủa và dễ thương. Chắc khoảng thời gian bị xa cách, con bé đó hẳn đã chịu nhiều cực khổ, vậy nên ta muốn bù đắp nhiều hơn cho An Kỳ! "

" Vâng, mẹ cũng nghĩ như cha, nhưng hai người không có lỗi gì hết! Chị cũng về rồi, chị An Kỳ sẽ không bao giờ trách cha mẹ đâu ạ! "

Không hiểu sao, Phụng Yên lại mong tối nay đến thật nhanh, chắc có lẽ cô muốn được xem trung thu ở thành đô. Vậy nên Phụng Yên chọn cách đi ngủ cho mau qua thời gian.

...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...

" Ôi chao, tiểu thư của tôi ơi! Đêm nay chắc cô là người xuất sắc nhất rồi đó! " Bích Thảo vỗ tay khi cô đã chuẩn bị xong cho Phụng Yên.

Mặc trên người chiếc sườn xám màu hồng nhạt viền trắng , có thêu hoa cẩm tú cầu, tóc xõa dài, đội bờm ngọc trai. Mặt trang điểm với đôi môi son màu đỏ, tay cầm quạt. Phụng Yên thấy hơi quá tay, nhưng Bích Thảo lại quá nhiệt tình.

" Em lúc nào cũng khiến anh bất ngờ đó Phụng Yên! " Hạo Hiên đứng ngay ngắn, làm việc anh hay làm là mở cửa xe cho cô.

" Ý anh là sao? " Phụng Yên lấy tay hất tóc mình ra sau .

Hạo Hiên lắc đầu bảo không có gì. Quả nhiên 18 tuổi là tuổi trổ mã đẹp nhất, anh thấy trên cổ cô là chiếc vòng cổ mình tặng nên rất hài lòng. Trước tiên Phụng Yên muốn được ghé qua bệnh viện để tặng vài món quà cho An Kỳ, sau đó mới đi chơi.

Con đường dọc hồ Giang Hàn treo đầy các đèn lồng đỏ, nhiều gian hàng buôn bán, và điều làm Phụng Yên ngạc nhiên nhất chính là rất đông đúc . Người lớn, con nít có đủ, âm nhạc ở mọi nơi. Hạo Hiên đan tay với Phụng Yên khiến cô giật mình

" Như vậy sẽ làm chúng ta không lạc nhau! " Hạo Hiên nhoẻn miệng cười dịu dàng.

Hạo Hiên mua cho Phụng Yên một chiếc đèn hình mèo con, kẹo hồ lô, thịt xiên nướng. Thấy cô nhìn chằm chằm vào bể cá vàng, vậy nên Hạo Hiên đã bỏ ra 10 đồng bạc để lấy 3 lượt câu.

" Ấyyy... lại hụt! " Hạo Hiên nhíu mày khi cố vớt con cá mà Phụng Yên chọn. Giờ chỉ còn cây cuối cùng, ăn dùng hết sự tập trung để bỏ nó vào tô, quả nhiên thành công mỹ mãn.



Phụng Yên vui vẻ với con cá vàng trong tay, màu sắc thật đẹp, vảy lấp lánh vàng. Hạo Hiên thấy cô tủm tỉm cười nên nghĩ cô thích nó, xem ra không bỏ công vô ích.

Cả hai dừng lại trước đoàn kịch đang diễn, đã lâu Phụng Yên chưa được xem diễn kịch. Vậy nên cô rất chăm chú, được một lát thì Phụng Yên xoay qua nhưng Hạo Hiên đã biến đi đâu mất.

" Anh ta đi đâu rồi? " Phụng Yên nhìn ngó xung quanh. Hình như cô thấy một người khá quen , Tô Hạnh - người đã gọi Hạo Hiên là nấm độc đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Thấy không ổn, vậy nên Phụng Yên lờ đi nơi khác, chẳng hiểu sao một cảm giác hồi hộp cứ xuất hiện trong lòng ngực cô. Hạo Hiên đã quay trở lại nơi mà Phụng Yên ngồi, sợ cô mải mê xem rồi khát nước nên anh đã đi mua , nhưng nào ngờ không thấy cô đâu.

Sẵn tiện Phụng Yên đi lòng vòng tìm Hạo Hiên, người cứ đông dần. Chưa gì cô đã tới cổng hồ mà vẫn chưa nhìn thấy anh, xung quanh toàn người xa lạ. Phụng Yên cứ ngơ ngác, tay cô nắm chặt quạt.

" Ồ Em gái xinh đẹp? Trung thu này em đi một mình à? Có muốn đi uống chút rượu với tụi anh không? " Vài ba tên lạ mặt bước lại, bọn chúng tuy ăn mặc gọn gàng, nhưng cũng là loại không ra gì.

" Đúng đó! Một mỹ nhân như em thì đi với tụi anh mới xứng, nhất định sẽ không để mỹ nhân thiệt thòi! "

" Vô.. vô lễ! Các ngươi có biết đụng vào tiểu thư tổng tư lệnh là sẽ bị ngồi tù mọt gông không? " Phụng Yên phạch quạt che mặt, tuy lời nói hùng hồn nhưng cô vẫn rất sợ.

" Tổng tư lệnh là cái gì chứ? Ông trời bọn anh còn không sợ ! "

Cảm thấy bọn người này đã say bí tỉ rồi, lời nói cũng không còn quan trọng. Lúc này ở đây khá vắng người, vì họ đã vào trong gần hết, chỉ còn vài phụ nữ với con nít, chỉ dám đi nơi khác nên không giúp đỡ Phụng Yên.

36 kế chạy là thượng sách, Phụng Yên xoay người định chạy thì bị một tên trong số chúng nắm được tóc. Vì mang giày cao gót và bị kéo tóc nên Phụng Yên đã ngã uỵch xuống đường.

" Đừng cố gắng nữa, ngoài uống rượu với bọn anh, em còn được sung sướng và được trả tiền nữa! "

Lời giễu cợt của họ khiến Phụng Yên cảm thấy bị xúc phạm, giống như cô là loại người thấp kém ở kỹ viện. Nó là làm Phụng Yên tức phát khóc, nhưng cô cố kiềm để không rơi nước mắt.

Trong lúc đó, một người đã tạt nước vào bọn lưu manh, thậm trí đánh cho chúng một trận khiến chúng phải chạy đi. Hạo Hiên quỳ xuống đỡ Phụng Yên đứng dậy, đồ cô bị bẩn, tóc bị rối và khủy tay đang chảy máu.

Thấy Hạo Hiện đứng trước mình, Phụng Yên đã rưng rưng rồi vùi mặt vào ngực anh. Bất giác Hạo Hiên giơ tay ôm lưng cô, cảm nhận cơ thể Phụng Yên run lên, chắc cô bé đã rất hoảng hốt.Bình thường Phụng Yên hay tỏ ra mạnh mẽ, nhưng khi đối diện chuyện khi nãy, bất cứ ai cũng sẽ rất sợ hãi

" Phụng Yên, anh... anh xin lỗi vì đã không trông chừng em. Rất may mọi thứ vẫn ổn! " Hạo Hiên thì thầm bên tai Phụng Yên, chỉ thấy cô im lặng.

" Không! Anh không có lỗi gì cả. Cảm ơn anh vì đã đến cứu tôi! " cô lắc đầu, trên môi vẫn giữ nụ cười làm cho anh cảm thấy nhói lòng.

Hạo Hiên dùng ngón tay lau đi những giọt nước ở khóe mắt Phụng Yên. Cuộc đi chơi đêm nay có lẽ sẽ dừng tại đây, anh chở cô về nơi không phải nhà cô mà là nhà anh.

Căn biệt thự khá to , dường như không dành cho một người ở. Hạo Hiên dắt Phụng Yên vào nhà, giúp cô băng bó vết thương ở khủy tay, cô lắc đầu vì đây chỉ là vết thương nhỏ không đáng để tâm.

" Em không để tâm, nhưng anh lại là người quan tâm! " Hạo Hiên nhất quyết không chịu, thấy Phụng Yên cứ cứng đầu, anh liền bế cô lên như một nàng công chúa rồi bước đi.

Hạo Hiên kêu dì Trầm - quản gia và cũng là nha hoàn duy nhất trong nhà lấy dùm anh hộp cứu thương. Đầu tiên là phải lau máu, sau đó rửa vết thương bằng lưu huỳnh, chấm bông cho khô hết các vệt sủi bọt, rồi mới dùng băng cá nhân dán vào. Phụng Yên cảm thấy hơi đau nhưng ráng chịu.

" Uống ít nước ép cam nhé? Anh có mua cho em nhưng mà lỡ tay tạt bọn xì ke kia hết rồi! "



Phụng Yên khẽ gật đầu, lúc nãy áo của Hạo Hiên cũng dính nước ép nên anh sẽ đi thay đồ. Bây giờ chỉ còn lại một mình, Phụng Yên nhìn ngoài hiên nhà, ngắm nhìn vườn hoa, rau , có cả vườn cây trái, dì Trầm đem nước ép vào.

" Ông chủ khi có thời gian rảnh là đều tự tay mình trồng trọt, số thực vật đó do chính ông làm ra. Chắc Tương tiểu thư thích lắm!? " Đi Trầm đặt xuống bàn.

Người như Hạo Hiên lúc nào cũng ăn mặc lịch thiệp, cơ thể thơm phức mùi nước hoa, lại có thể cầm cuốc mà cuốc đất trồng cây, nghĩ tới thôi mà đã khiến Phụng Yên thấy buồn cười. Nhưng cũng công nhận hoa rất đẹp, rau cũng tươi.

" Tôi làm cho ông chủ từ lúc ông tách ra ở riêng và mua căn biệt thự này. Đây là vị tiểu thư đầu tiên ông chủ dẫn về, lúc đầu tôi có chút bất ngờ! " Dì Trầm nói xong rồi rời đi.

Hạo Hiên trở ra khi đã thay bộ đồ Tây bằng sườn xám màu tro, trông có vẻ thoải mái hơn nhiều. Phụng Yên uống một ít nước, sau đó xin phép Hạo Hiên chở mình về nhà, tuy rằng đêm trung thu này rất vui nhưng cũng rất mệt mỏi.

" Tôi muốn được nghỉ ngơi! " Phụng Yên xoa thái dương, chắc cô sẽ kêu Bích Thảo mát xa cho mình trước khi đi ngủ.

" Ngày mai anh sẽ đến thăm em, có vẻ em đã hơi bị kinh động rồi, cũng may anh có học một chút võ phòng thân. Dù sao anh cũng là con nhà lính! " Hạo Hiên huýt sáo vừa lái xe.

" Đến... đến Tương gia? Làm gì vậy? Anh không cần đến cũng được! " Phụng Yên lắp bắp, chẳng biết y lại giở trò gì.

Hạo Hiên thấy biểu cảm của Phụng Yên liền phụt cười, tuy cả hai chỉ giả làm người yêu, nhưng cũng phải có bài bản chứ. Anh sẽ ra mắt gia đình cô, và ngược lại. Đối diện với phụ huynh là tổng tư lệnh, Hạo Hiên muốn được thử cảm giác như thế nào?

" Đừng lo, anh sẽ thể hiện thật tốt trước mặt cha mẹ em! " Hạo Hiên xoa đầu Phụng Yên, nhưng cô chỉ đáp lại bằng cái trừng mắt, rồi đùng đùng bỏ vào nhà. Nó khiến Hạo Hiên liên tưởng tới con mèo xù lông.

...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...

Dương Hạo Thạc về phủ sau khi ở bệnh viện ăn trung thu cùng với An Kỳ, dù lúc đầu anh muốn ở lại ngủ nhưng lại bị Trình Mẫn và An Kỳ từ chối, vì ngày mai anh còn đi làm.

Có lẽ bây giờ trong mắt Trình Mẫn chỉ có hai đứa cháu nội Kỳ Văn - Kỳ Chương. Hạo Thạc đóng cửa xe, và anh nhận ra sự hiện diện của một người quen thuộc, em trai mình - Dương Hạo Hiên.

" Cũng đã trễ rồi. Cậu lại đến tìm anh làm gì? " Hạo Thạc lạnh nhạt lướt qua Hạo Hiên, anh liền đuổi theo.


" Anh trai yêu quý, em muốn anh bắt dùm em ba tên Lâm Lập Tân, Tư Sở Điền, Thừa Tâm được không ? "


Hạo Thạc dừng lại, anh hỏi lý do vì sao lại bắt bọn chúng. Hạo Hiên chỉ nhún vai, xúc phạm con gái tổng tư lệnh có thể quy vào tội nặng không?


" Con gái tư lệnh? Tương Phụng Yên? Tại sao em lại biết? "


" Chẳng giấu gì anh hết. Em và cô ấy đang quen nhau đó. Cũng mới gần đây thôi, nhưng em thấy khá hài lòng với mối tình này, còn việc lâu dài hay không cần thêm thời gian để xác nhận! " Hạo Hiên xoa xoa cằm


" ... "


Hạo Thạc thở dài, dù sao thằng nhóc này rất ngẫu hứng. Anh hy vọng An Kỳ không biết chuyện, nhưng cũng không giấu cô ấy mãi được. Hạo Thạc đồng ý sẽ làm theo lời Hạo Hiên, ngày mai sẽ bắt chúng đến Tương gia dập đầu xin lỗi Tương tiểu thư.


Nghe vậy Hạo Hiên mới rời khỏi phủ thiếu soái, anh khá mong chờ được diện kiến vợ chồng tư lệnh. Không biết nên đem theo quà gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK