Hai bên đường chủ yếu là nhà hàng, quán rượu và sòng bạc những bản hiệu nhấp nháy đủ màu sắc , cũng có nhiều người buôn bán ven đường.
Hạo Hiên đi gửi xe ở gần đó, rồi anh cùng Phượng Yên đi dạo xung quanh. Âm nhạc kèm tiếng người nói chuyện nhộn nhịp, Hạo Hiên mua cho cô một que trái cây phủ đường, vị của nó hơi giống hồ lô.
Anh chỉ ở đằng kia chính là nơi gọi là vũ trường Thượng Đông, trong đó phục vụ rượu, tiếng hát của các ca sĩ, sàn khiêu vũ.
" Thế Dương công tử đã vào đó chưa? "
" Tôi à ? Tất nhiên là rồi, những khu vui chơi ở thành đô này tôi đều đã vào. Chỉ mỗi kỹ viện là chưa vì tôi không có nhu cầu. Tuy tôi thích ăn chơi nhưng phải chọn những cái lành mạnh! "
Rượu của Thượng Đông có thể hơn 10 đồng vàng Kim Mã cho loại rẻ nhất. Vậy nên khách của họ toàn là quý ông đại phú hào, những nữ nhân muốn được đổi đời đều xin vào các vũ trường làm việc, may mắn sẽ được lọt vô mắt xanh.
" Cũng kha khá người được trở thành di thái trong gia đình luôn đấy! " Hạo Hiên cười nhạt.
" Có lẽ người được xin ra trong gia đình giàu có như tôi không hiểu được đâu. Thời buổi này tiền chính là thứ quan trọng nhất, cảm ơn anh đã cho tôi biết thêm những điều khắc nghiệt trong cuộc sống! "
" Tôi cũng đã 27 tuổi rồi nên phải có kinh nghiệm chứ! Nếu mà Tương tiểu thư muốn vào đó thì được thôi, tôi sẽ dẫn cô đi! " Hạo Hiên nở lỗ mũi vì được cảm ơn, Phụng Yên chỉ lắc đầu vì cô không hứng thú nơi tạp nham
Cô chỉ vào cửa hàng kem đằng xa và bảo muốn được ăn kem, Hạo Hiên gật đầu đồng ý chạy đi mua. Bây giờ chỉ còn lại một mình Phụng Yên ngồi ở băng ghế. Bổng có cô gái đứng ở trước mặt Phụng Yên.
" Tiểu thư, vị công tử khi nãy là gì của cô vậy? " Cô tự giới thiệu mình tên Tô Hạnh, từng là người yêu của Hạo Hiên.
" À, anh ta sao? Chúng tôi là người yêu, có gì không? " Phụng Yên hồn nhiên trả lời.
" Cùng là phận nữ nhân như nhau nên tôi mới cho cô biết, tên Dương Hạo Hiên ấy là một loại nấm độc, dính vào hắn thì chỉ có đau khổ thôi, vậy nên hãy rời ra xa hắn càng nhanh càng tốt! "
Tương Phụng Yên im lặng, sau đó cô đứng dậy, dùng tay che miệng và trả lời nếu Hạo Hiên là nấm độc, vậy thì cô cũng muốn được thử nếm vị của nó như thế nào.
Tô Hạnh co tay lại thành nắm đấm, cô ta bỏ đi nhưng Phụng Yên vẫn nghe thấy y lẩm bẩm rằng cô là đồ ngu ngốc, đã nói vậy mà vẫn cố chấp. Tuy nhiên, Phụng Yên không chấp nhất loại người như cô ta.
Lúc này Hạo Hiên trở về với trên tay là cây kem mát lạnh, hai người tiếp tục đi dạo. Phụng Yên lén nhìn Hạo Hiên, nghĩ lại lời của cô gái vừa nãy, vẫn chưa biết được vì sao y lại gọi Hạo Hiên như thế.
Phụng Yên không thể tùy tiện hỏi về danh sách các cô bạn gái của của Hạo Hiên, dù là một đôi nhưng vẫn giữ cho nhau quyền riêng tư vốn có.
" 3 tháng... " Phụng Yên buộc miệng
" 3 tháng? Tương tiểu thư nói gì vậy? " Hạo Hiên nghiêng đầu hỏi.
" Chúng ta sẽ giả làm người yêu của nhau trong vòng 3 tháng, đó là thời hạn. Sau khi kết thúc, anh có thể yêu cầu bất cứ thứ gì, và tôi sẽ làm theo lời anh. Tuy nhiên phải là những yêu cầu bình thường! " Phụng Yên nhấn mạnh hai chữ " bình thường " .
" Ồ! Được quá nhỉ? Chắc lúc đó tôi đã truyền hết kinh nghiệm tình trường cho tiểu thư rồi đó! " Hạo Hiên khúc khích cười, 3 tháng cũng cho là khoảng thời gian hợp lý, không sớm cũng không muộn.
Hạo Hiên mở cửa giúp Phụng Yên xuống xe, nhìn đồng hồ cũng đã 9h tối, đối với anh là chuyện bình thường nhưng cô ấy là con nhà khuê các không nên đi về trễ. Phụng Yên cảm ơn vì đã đưa cô đi ăn và dạo phố, anh lắc đầu trả lời chỉ là chuyện nhỏ nhoi ơn nghĩa gì.
" Tôi thấy Tương tiểu thư hơi cứng nhắc và chuẩn khuôn khổ. Với những công tử hào phóng thì họ không cần quá nhiều câu nệ, mà hãy thật tự nhiên để không bị nhàm chán ! " Hạo Hiên nháy mắt.
" Rắc rối quá nhỉ? Mà thôi, tôi sẽ ghi nhớ! " Phụng Yên bĩu môi, cô xoay người vào trong.
Giọng nói thanh thoát êm tai của Hạo Hiên lại một lần nữa cất lên chúc Phụng Yên ngủ ngon, gọi thẳng tên cô thay vì tiểu thư này nọ. Làm cô có chút bất ngờ, Hạo Hiên biện hộ rằng vì họ đã làm một đôi nên như vậy là bình thường.
" Thật sao? Thế thì Hạo Hiên, anh cũng ngủ ngon nhé! " Phụng Yên nở một nụ cười nhẹ để đáp trả. Cô chạy nhanh vào nhà khi vẫn chưa thấy biểu hiện của Hạo Hiên.
" Chết tiệt, cô ấy dễ thương quá! " Anh gục đầu trên vô lăng, tay xoa mái tóc của mình, miệng thì lẩm bẩm. Sau vài phút cũng rồ xe, hôm nay Hạo Hiên sẽ về nhà sớm hơn bình thường.
Trên đường trở về phòng, Phụng Yên gặp được mẹ mình là Đinh phu nhân, bà ấy nói ngày mai sẽ vào chăm sóc An Kỳ tầm 2 ngày, hỏi Phụng Yên có muốn đi theo, cô không cần ngủ ở bệnh viện cũng được.
Nhớ lại hai đứa cháu Kỳ Văn và Kỳ Chương, Phụng Yên muốn được gần gũi nhiều hơn nên đã đồng ý. Câu hỏi đầu tiên mà cô nhận khi mở cửa phòng mình chính là buổi hẹn hò tối nay thế nào từ Bích Thảo, cô ấy có vẻ rất hứng thú.
" Cũng bình thường, đi ăn và đi dạo ! " Phụng Yên trả lời theo cảm nhận của mình trong khi để Bích Thảo thay đồ ngủ.
" Vậy tiểu thư thấy đối phương ra sao? Kiểu như có tốt bụng, ga lăng hay tinh tế không? "
Phụng Yên gật đầu nhưng không nói gì , lúc này Bích Thảo đã thấy vòng cổ , cô nhớ lúc đầu đi tiểu thư đâu có đeo trang sức, chợt Bích Thảo đoán là vị nam nhân kia đã tặng Phụng Yên.
Khi thấy Phụng Yên muốn tháo chiếc vòng cổ thì Bích Thảo liền ngăn lại, bảo rằng hãy tiếp tục đeo vì những người bạn trai rất thích ngắm bạn gái đeo đồ mình tặng.
"..."
" Được thôi! " Phụng Yên bước lên giường và đắp chăn đi ngủ.
Bích Thảo nhẹ nhõm khi vị tiểu thư cứng đầu đã nghe lời mình. Nhưng cô cũng thấy được trong đôi mắt của Phụng Yên dường như cô ấy đang vui. Bích Thảo tắt đèn, đóng cửa, nhìn tiểu thư yêu đời thì cô cũng mừng theo.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
" A! Mẹ, Phụng Yên! " An Kỳ hớn hở khi thấy họ, còn cô đang được y tá dìu đi. Bây giờ đã đi được nhiều hơn, Kỳ Văn Kỳ Chương vừa mới tắm rửa xong, sạch sẽ thơm tho.
Vì là người nhà Dương gia, phu nhân thiếu soái nên các dịch vụ tốt nhất đều dành cho An Kỳ, Đinh phu nhân bế lần lượt Kỳ Văn Kỳ Chương lên cưng nựng, được tận hai đứa cháu ngoại thương để đâu cho hết.
Nhưng mà chúng đều giống cha, Đinh phu nhân kêu dù thế nào sau này hãy sinh thêm một đứa con gái để nó giống An Kỳ, như vậy mới hợp. An Kỳ đổ mồ hôi trả lời sẽ suy nghĩ thêm.
An Kỳ không sợ gì mà giờ lại sợ đau đẻ, như muốn chết đi sống lại, nghĩ tới là thấy rùng mình. Phụng Yên đã gọt xong trái cây khi nãy vừa mua ngoài chợ, cô lễ phép mời An Kỳ.
" Cảm ơn em, Phụng Yên! "
" Không có gì đâu chị, ăn nhiều vào nhé, như vậy mới tốt cho sức khỏe! " Tình cảm chị em ngày càng khăng khít, tuy lúc trước Phụng Yên ganh tỵ với Phụng Linh vì được mẹ thương hơn, nhưng bây giờ không còn nữa. Tự trách bản thân thật trẻ con.
Phụng Yên thấy An Kỳ cứ cho đứa này bú lại đến đứa kia, chuyền tay nhau qua lại . Cô nghĩ chắc vất vả lắm, An Kỳ gật đầu, nhưng tuy vậy cũng rất vui. Hai đứa trẻ đều chào đời bình an, dù sao An Kỳ cũng đâu có giữ nhiều bằng bà nội ngoại.
Đang trò chuyện thì Phụng Yên nhận được cuộc gọi của y tá vào thông báo, người đầu dây bên kia chính là Hạo Hiên.
" Phụng Yên đó à ? Anh gọi đến biệt thự Tương gia nhưng họ nói em đến bệnh viện. Khi nào về hãy ghé cửa hàng Bách Ẩn một chút nhé! "
" Vâng! " Nói xong Phụng Yên cúp máy. Không biết tên đó lại chuẩn bị bày trò gì đây. Tuy nhiên cô vẫn chưa muốn rời đi sớm như vậy, dù sao cũng đã cất công tới thì chơi với cháu, ở lâu thêm một chút cũng không sao.
Gần 4h chiều Phụng Yên mới rời khỏi bệnh viện, cô ngồi xe tới cửa hàng Bách Ẩn, sau đó cô kêu bác tài xế hãy về nhà đi, tuy không hiểu nhưng ông vẫn làm theo lời tiểu thư. Phụng Yên bước vào Bách Ẩn với sự tiếp đón của Hồng Giao Đức.
" Chào Tương tiểu thư, ông chủ của chúng tôi đang chờ tiểu thư . Tôi sẽ đi pha trà! "
Các nhân viên nhìn về phía Phụng Yên, nhưng rồi họ nhanh chóng tản đi. Cô mở cửa phòng trên tầng 2 , bên trong tràn ngập ánh chiều tà từ cửa sổ, Hạo Hiên đang gục ngủ ở bàn làm việc.
Phụng Yên bước tới nhìn Hạo Hiên , có vẻ đang vào giấc rất ngon. Đây cũng là lúc cô được ngắm nhan sắc anh một cách chậm rãi, những sợi tóc rũ xuống gương mặt tuấn tú, thật giống với Dương thiếu soái, quả nhiên hai anh em có khác. Lúc này Hạo Hiên đột nhiên tỉnh dậy.
" A! Em tới rồi à? Sao không gọi anh dậy? " Hạo Hiên dụi mắt rồi vươn vai.
" Thấy anh ngủ ngon quá nên tôi không nỡ, tôi còn tính về luôn đây này! "
Hạo Hiên mời Phụng Yên ngồi xuống ghế sofa, Giao Đức cũng vào đem trà. Cô để ý trên bàn, dưới sàn đều có những tờ giấy vẽ nguệch ngoạch, căn phòng này được bày trí đơn giản nhưng tinh tế vô cùng.
" Rồi anh gọi tôi đến để làm gì? " Phụng Yên nhấp một ít trà.
" Nói sao nhỉ? Là vì anh nhớ em thôi! " Hạo Hiên chống cằm, khóe môi hơi cong.
Thấy Phụng Yên nhìn mình bằng nửa con mắt, anh thở dài vì cô gái này không dễ bị tác động bởi những lời ngọt ngào. Hạo Hiên không đùa nữa, anh tiết lộ mục đích kêu Phụng Yên tới là để làm người mẫu cho anh.
" Người mẫu? "
" Đúng vậy! Tháng sau ở thành phố Đài Kim sẽ tổ chức một buổi triễn lãm trang sức đá quý, sẽ do tự tay thiết kế mẫu rồi đem tới dự thi. Vì có rất nhiều ông chủ lớn ở đó, anh thì không cần phải thắng, nhưng chỉ cần được chú ý thì Bách Ẩn sẽ ngày càng lớn mạnh! "
Thành phố Đài Kim nằm ở phía Tây Liên Thành, nơi có nhiều đồi núi cao, địa hình hiểm trở, tuy nhiên lại là chỗ tụ tập của các mỏ đá quý. Dân số cũng khá đông, nhà được xây theo dạng tầng rất độc đáo.
" Vì em là bạn gái của anh, và cũng rất đẹp nên khi đeo trang sức do anh làm ra.Nhất định sẽ tỏa sáng như đá quý! " Hạo Hiên cầm và hôn lên mu bàn tay của Phụng Yên. Cô ngơ ngác vài giây rồi quay mặt sang chỗ khác, rút tay lại.
Hạo Hiên bật cười nhẹ vì thấy tai Phụng Yên đỏ lên, đôi mắt lúng túng. Cô vẫn chưa đáp lại nhưng khi Hạo Hiên nhìn mình bằng đôi mắt cầu xin, nên không thể từ chối. Một phần Phụng Yên cũng muốn đến Đài Kim chơi.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hạo Hiên chở Phụng Yên đi ăn tối vì đã 6h tối rồi. Hôm nay không đi ăn món Tây mà ăn món ta, Hạo Hiên lén nhìn Phụng Yên đang ngắm cảnh.
" Cô gái này... Không nhạt nhẽo như mình tưởng " Anh suy nghĩ trong đầu.