" Này Dương công tử, hay hai chúng ta hãy là một cặp đi. Tôi muốn thử cảm giác yêu đương là như thế nào? " Tương Phụng Yên vô tư nói, làm An Kỳ há hốc mồm.
" Tương tiểu thư thẳng thắng nhỉ? Xin lỗi nhưng tôi không có hứng thú với những cô gái mới bước vào đời đâu. Chẳng khác nào tôi đang làm bạn trai của một khúc gỗ vậy! " Hạo Hiên lắc đầu từ chối. Dù vậy anh cũng có hình mẫu lý tưởng của riêng mình.
" Tại sao lại không ? Tôi muốn thử cảm giác và trải nghiệm khi có người yêu, nào anh chán thì nói lời chia tay cũng được, dù sao cũng chỉ là giả, xem như kinh nghiệm cuộc sống! " Phụng Yên nháy mắt. Hạo Hiện thấy có chút thú vị, lần đầu anh thấy một nữ nhân thản nhiên như vậy.
" ... "
An Kỳ bó tay khi hai con người bất bình thường này mà hợp lại với nhau, không biết sẽ có viễn cảnh gì. Hạo Hiên nói sẽ suy nghĩ và rời đi. Đột nhiên An Kỳ và Phụng Yên đều thấy Đinh phu nhân đã ở đằng xa, bà ấy chạy tới khi An Kỳ chưa kịp chào mà đã bị giật cánh tay giơ lên.
" Thiếu soái phu nhân, vết nốt ruồi son này cô có từ lúc còn nhỏ đúng không? " Đinh phu nhân thở dốc, phía sau bà là tư lệnh cùng với Tiêu Phong.
" Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? " Phụng Yên đứng dậy
" Dạ vâng ạ! Từ nhỏ tôi đã có rồi , cũng không có gì đặc biệt hết! "
Đinh phu nhân liền ôm An Kỳ vào lòng, làm cả cô và Phụng Yên đều ngạc nhiên, bà ấy không ngừng gọi cô là Phụng Linh, làm cho An Kỳ rất bối rối. Sau một hồi bình tĩnh lại, Tiêu Phong mới thở dài chạm vào vai của An Kỳ.
" Tuy việc này có hơi bất ngờ nhưng An Kỳ... con chính là đứa con gái đã mất tích bấy lâu nay của vợ chồng tư lệnh. Họ là cha mẹ ruột của con ! "
" Cha, người đừng đùa nữa! Chuyện này không có gì đáng để đùa hết! " Giọng của An Kỳ rung rung và nhìn Tiêu Phong.
Đinh phu nhân còn nói thêm, chính viên đá tên Nguyệt Anh Lam đã cướp cô khỏi vòng tay của cha mẹ mình. Họ luôn tìm kiếm cô bấy lâu nay, dù có là tia hy vọng nhỏ nhất, nếu đã được Tiêu Phong kiểm chứng thì nó chắc chắn là sự thật.
Thì ra là họ không bỏ rơi An Kỳ như cô vẫn nghĩ, trước đây viên đá đó cũng nói là cô nên trở về nơi mà cô thuộc về. Quả nhiên An Kỳ cũng giống Tiêu Phong, bị đưa tới hiện đại nhưng đã về được quê hương. Nước mắt của cô ứa ra, An Kỳ không thể tin là bản thân đã tìm được cha mẹ.
" Quả nhiên ngay từ lúc gặp con, ta đã có cảm giác thân quen lạ thường. Phụng Linh của ta, con gái của mẹ! "
Hai mẹ con nức nở ôm lấy nhau, tư lệnh cũng không giấu được cảm xúc . Tương Phụng Yên có chút bất động, chị thật sự đã về, chị còn sống. Phụng Yên lập tức nhào tới choàng tay lên cổ của An Kỳ.
" Chị ơi! "
Sau một hồi bình tĩnh trở lại, An Kỳ cũng dần chấp nhận mình là con gái của tư lệnh, tuy có chút mới lạ. Những năm qua cô đã sống rất tốt dưới tình yêu của Tiêu Phong, cô thật sự biết ơn ông ấy rất nhiều. Vợ chồng tư lệnh cảm ơn Tiêu Phong rối rít vì đã thay họ chăm sóc cô đến khi trưởng thành.
" Có vẻ tên của con là Phụng Linh nhỉ? Nhưng mọi người đều đã quen gọi con là An Kỳ, vậy nên hãy cho con được giữ lại cái tên này ! "
" Được thôi con gái, chỉ cần thêm họ Tương là được, ta phải thông báo cho toàn Liên Thành này ta đã tìm được con! " Tư lệnh ôn nhu xoa đầu An Kỳ, bản thân ông cũng rất vui.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Chẳng mấy chốc tin tức thiếu soái phu nhân là con gái thất lạc nhiều năm của tổng tư lệnh, lan nhanh với tốc độ chóng mặt.
Mọi người đều mừng cho họ, có người ganh tỵ với số mệnh may mắn của An Kỳ. Đinh phu nhân còn xin phép Hạo Thạc cho An Kỳ về ở với gia đình vài ngày, và anh vui vẻ đồng ý.
Phụng Yên vốn dĩ đã thân, giờ còn thân hơn với An Kỳ, tư lệnh còn tổ chức tiệc lớn và cả từ thiện nhiều, cảm ơn bề trên đã giúp ông tìm lại được con gái.
Đinh phu nhân còn cho người về chụp ảnh gia đình với đông đủ 4 thành viên. An Kỳ cũng đã có giấy mang họ Tương trong gia phả.
" Tương An Kỳ, đúng là đẹp thật. Mặc dù đáng lý mình phải là Tương Phụng Linh ! " An Kỳ nhâm nhi trà ở ngoài vườn.
Tổng tư lệnh thỉnh thoảng sẽ tới Dương gia chơi như một thông gia thật sự, làm cho Trình Mẫn rất vui. Ngoài ra ông bà cũng đến Tiêu gia, nhà của cha nuôi An Kỳ - Tiêu Phong cùng vợ Ly Lan đón tiếp họ nhiệt tình.
Trong suốt 3 tháng còn lại, ngày nào đối với An Kỳ cũng là niềm vui. Khi cô đi dự lễ thôi nôi của Thiệu Huy và Trương Tịch, mỗi đứa đều nhặt món đồ khác nhau, Thiệu Huy lấy quyển sách, còn Trương Tịch thì lấy hộp thuốc. Có vẻ hai đứa tương lai sẽ rất tương sáng.
Di Hòa nhà Hữu Chính cũng khỏe mạnh, cứng cáp. Thằng bé bụ bẫm đáng yêu vô cùng, được Tiêu gia yêu thương hết mực, chiều chuộng.
An Kỳ nghe nói Tiêu Ánh với Trương Minh đang lấp lửng sẽ thành hôn vào cuối năm nay, có vẻ thời gian họ tìm hiểu diễn ra suôn sẻ.
Hôm nay An Kỳ đã về lại Dương gia ở, vì cô đã ở cuối thời gian thai kỳ, vẫn chưa biết thời gian cụ thể chuyển dạ. Mà Hạo Thạc lại sắp có chuyến công tác ở Kinh Châu, vậy nên anh không yên tâm nên đã kêu cô đến Dương gia.
" Em ở lại sẽ không sao chứ? Ta lo lắng lắm An Kỳ ! " Hạo Thạc bịn rịn ôm mãi không buông khi Vấn Thiên đứng kế chẳng dám bảo sắp tới giờ tàu chạy.
" Ngài yên tâm đi ạ, có mẹ và nhị di thái rồi. Đến khi ngài về là đã bế con được! " An Kỳ chạm vào mặt của Hạo Thạc, cô hôn để anh bình tĩnh. Anh gật đầu rồi mới bước vào xe, vẫn còn lưu luyến nhìn lại An Kỳ.
An Kỳ trở vào nhà, bây giờ cô đi lạch bạch như một chú chim cánh cụt trong rất buồn cười. Không ngờ Hạo Thạc lại đi công tác vào lúc này, tuy có chút buồn nhưng cô không thể hiện ra mặt được.
Lại một mùa thu trôi qua, An Kỳ đã thành vợ Hạo Thạc gần một năm, cô còn tìm được gia đình mình. Có vẻ giấc mơ bản thân đang khóc báo hiệu cho điều đó sắp diễn ra , nó làm An Kỳ cười tủm tỉm.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Trình Mẫn , Lam Ngọc Nga ngồi cùng An Kỳ làm bánh trung thu vì sắp tới trung thu, cô thấy bà rất khéo tay, đập tan suy nghĩ tiểu thư quyền quý thì chỉ cần ngồi cho nha hoàn làm hết. Trình Mẫn cười và bảo sinh ra là con nhà giàu thì càng phải nỗ lực hơn người khác, để xứng đáng với danh tiếng gia tộc.
Chưa gì Hạo Thạc đã đi được một tuần, tối nào cũng nằm ngủ một mình khiến An Kỳ buồn chán, cũng may cứ 2 ngày anh đều gửi thư về hỏi thăm sức khỏe. Trong thư lúc nào cũng than nhớ cô và muốn về rất nhiều.
Cả ba vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ, Ngọc Nga cũng không thể tin là có thể thoải mái ngồi đây với Trình Mẫn , có lẽ vì An Kỳ nên bà ấy đã thay đổi, từ một người độc đoán trở nên hòa nhã như bây giờ.
" Mẹ... đau quá... Bụng con đau quá! " An Kỳ đột nhiên tái mặt, cô ôm bụng kêu lên. Lập tức Trình Mẫn đã biết và cho gọi người lấy xe đưa An Kỳ tới bệnh viện.
Không thể diễn tả được cảm giác này, cứ như có đại bác bắn trong bụng An Kỳ vậy, nó đau đớn như sắp rã ra từng khúc, cô la hét vì đau đớn gọi Trình Mẫn. Bác sĩ đã vào tới, quả nhiên có dấu hiệu sắp sinh nên đưa vào phòng.
" Trời ạ, còn một tuần nữa Hạo Thạc sẽ về mà An Kỳ lại lâm bồn. Mong con bé vượt cạn thanh công! " Trình Mẫn lo lắng, vì đã từng sinh một lần nên bà biết cảm giác thế nào.
Gia đình tư lệnh, Tiêu Phong Ly Lan cũng đã vào tới nơi. An Kỳ cũng chỉ mới vào đó, nếu có Hạo Thạc ở đây giúp con bé an tâm thì tốt biết mấy. Gần 2 tiếng trôi qua vẫn chưa nghe tiếng khóc, Trình Mẫn, Đinh Yến Trang tâm bất an vô cùng.
An Kỳ dùng hết sức lực để rặn đứa bé, cuối cùng cũng ra đời, tiếng khóc to và trong trẻo, y tá liền bế đi rửa vết máu nhưng bác sĩ kêu lên vẫn còn một đứa nữa, nhưng người mẹ đã ngất rồi, mau làm cô ấy tỉnh dậy nếu không sẽ làm ngợp đứa bên trong.
" An Kỳ, chào cô! "
Giọng nói của Đình Đình hiện lên trong tiềm thức của An Kỳ, dáng vẻ cô ấy vẫn vậy, xinh đẹp và dịu dàng. Đình Đình đã đứng trước mặt An Kỳ, hiền từ mỉm cười với cô.
" An Kỳ, hãy mau tỉnh lại, hãy tự mình cứu con mình! Làm ơn ! "
Lúc này tiếng khóc của em bé vang vọng làm cho An Kỳ trở lại hiện thực , y tá nói mẹ đã tỉnh lại vậy nên bác sĩ tiếp tục kêu cô lấy hơi rặn đi, vì vẫn còn một đứa nhỏ bên trong.
" Mình phải cố lên, vì con, vì Hạo Thạc! " An Kỳ nhắm chặt mắt.
" Ra rồi, ra rồi! Tạ ơn trời phật! " Những người bên ngoài réo lên vui mừng khi nghe tiếng khóc . An Kỳ vượt cạn thành công nhưng cô cũng không còn sức lực, trước khi ngủ cô vẫn kịp nhìn thấy hai thiên thần nhỏ của mình.
Dương gia, Tương gia, Tiêu gia đều vỡ òa trong hạnh phúc khi y tá bế hai đứa nhỏ, vì không có cha nên bà nội và ông bà ngoại sẽ là người bế cháu. Tay họ đều rung lên như nhau
" Là con trai, một cặp sinh đôi trai . An Kỳ thật sự đã rất vất vả! " Trình Mẫn không giấu được cảm xúc mà thốt lên, sau đó bà đưa lại cho Tiêu Phong đứng đó.
Ly Lan vui vẻ nói Tiêu Phong đã lên chức ông ngoại rồi đó, thật sự là những đứa bé may mắn khi chưa chào đời đã được ông mua cho rất nhiều đồ chơi. An Kỳ đã chuyển đến phòng chăm sóc sức khỏe, cô ấy vẫn an toàn, vì mệt quá nên ngất hồi sức.
Tin tức An Kỳ sinh đôi đã tới tai những người quen, phủ thiếu soái thì vui như mở hội. Từ bây giờ nơi này sẽ có thêm hai tiểu thiếu gia đáng yêu , dì Hoa thở phào nhẹ nhõm. Bạn bè ai cũng tràn vào bệnh viện hỏi thăm An Kỳ
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Tiếng bước chân vội vã của Hạo Thạc như rung chuyển ngoài hành lang bệnh viện, anh mở sầm cửa làm cho Trình Mẫn và An Kỳ cũng phải giật mình . Nghe được tin cô sinh, anh đã đặt vé về thành đô gấp, chuyện còn lại sẽ để Vấn Thiên lo.
" Hạo Thạc, ngài về rồi...! " An Kỳ nhoẻn miệng cười. Ngay lập tức Hạo Thạc tiến tới hôn khắp nơi trên gương mặt làm cô khó thở.
" Cực khổ cho em rồi An Kỳ, lúc em cần ta nhất thì ta lại không có ở đây! " Hạo Thạc tự trách bản thân mình, nếu như anh không đi công tác thì tốt biết mấy.
Trình Mẫn vỗ vai Hạo Thạc hãy mau tới xem mặt con mình đi , An Kỳ khỏe hơn rất nhiều, đã vệ sinh được nhưng vẫn còn đau, đi lại cần người dìu dắt. Trình Mẫn, Đinh Yến Trang thay phiên nhau chăm sóc An Kỳ trong lúc Hạo Thạc vắng mặt.
" Là hai bé trai sao? An Kỳ, ta ngày càng cảm phục em rồi đấy! " Hạo Thạc ngắm con đang ngủ, hai đứa đều khỏe mạnh. Trình Mẫn nói khi chào đời tiếng khóc to và lớn lắm.
Kỳ Văn - Kỳ Chương, tức học rộng tài cao, thông minh sáng lạng. Kỳ Văn là anh, còn Kỳ Chương là em. Con trai của Hạo Thạc nhất định sẽ trở thành những người tài giỏi. Còn Trình Mẫn đã thành bà nội, khiến bà có chút tự hào.
An Kỳ sợ hãi cái cảnh sinh nở này quá, mà một lần lại ra hai đứa, đúng là súng đạn của quân nhân mạnh thật. Chắc tầm này khi Kỳ Văn Kỳ Chương lớn khoảng 7-8 tuổi thì An Kỳ mới nghĩ tới chuyện sinh thêm đứa thứ 3 . Về phần nhũ mẫu, An Kỳ sẽ để mẹ con dì Hoa chăm sóc vì bà ấy là người cẩn thận, chu đáo.