Mục lục
Thiếu Soái, Hãy Tha Cho Tôi Đi! - An Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng tàu lửa reo ầm ĩ nơi sân ga tấp nập người qua lại, chuyến mà An Kỳ sẽ đi là 9h sáng. Nam Dương thành phố xinh đẹp này cô sẽ luôn nhớ nó, Hạo Thạc hứa mỗi mùa hè sẽ cùng An Kỳ về lại đây. Năm sau không chỉ có họ mà còn có thêm em bé.

Hôm qua việc tiếp đón tổng tư lệnh diễn ra suôn sẻ, Đinh phu nhân còn tặng quà cho An Kỳ, gia đình tư lệnh ở lại dùng bữa trưa rồi mới về. Tương Phụng Yên tỏ ra rất thích An Kỳ và hẹn gặp lại cô ở Liên Thành.

An Kỳ tựa đầu vào vai Hạo Thạc, tay hai người đan vào nhau. Bên ngoài cửa sổ vẫn thấy được biển, tầm giữa trưa là họ sẽ tới ga thành đô. Một tuần trôi qua thật nhanh chóng, chuyến tuần trăng mật thật vui và hạnh phúc, họ đã có những khoảnh khắc ngọt ngào.

Hành lí sẽ về phủ trước, còn Hạo Thạc và An Kỳ đến Dương gia chơi, sẵn tặng quà mua được tại Nam Dương cho Trình Mẫn và lão phu nhân. Hạo Thạc kể lại đã gặp tổng tư lệnh làm Trình Mẫn bất ngờ.

" Còn con thì sao An Kỳ? Ta hy vọng con không làm những hành động kỳ lạ trước mặt vợ chồng tổng tư lệnh! " Trình Mẫn nhấp một miếng trà.

" Không đâu thưa mẹ! Cô ấy đã làm tốt, tư lệnh phu nhân bà ấy rất thích An Kỳ! "

"... "

" Ta vui vì điều đó! An Kỳ, con đã ngày càng chứng tỏ mình hoàn toàn xứng đáng trở thành một vị phu nhân giỏi. Và cũng cảm ơn vì những món quà con mua cho bà già này! " Trình Mẫn nhoẻn miệng cười. Đối với người khó tính như bà ấy, việc khen ai đó rất hiếm nên An Kỳ vui trong lòng rất nhiều.

Sau đó họ dùng bữa cùng nhau, gần chiều mới về phủ Thiếu soái. Dì Hoa, Tiểu Ngọc, A Tây đều có quà. An Kỳ định ngày mai sẽ đến Tiêu gia chơi một chuyến, còn Hạo Thạc sẽ trở lại công việc.

Mùa hè dần bước vào kết thúc khi tiếng ve kêu ít ỏi, cây cối cũng dần chậm rãi thay áo. Bây giờ đã là tháng 7, quả nhiên bụng An Kỳ to lên, phải mặc y phục dành cho bà bầu. Những món mà An Kỳ thích cô cũng không còn ăn nữa, vì nó khiến bản thân bị nghén.

Dì Hoa cứ nhìn chằm chằm vào bụng của An Kỳ, bà ấy bảo rằng hồi mình mang thai Tiểu Ngọc, lúc đó thai nhi cũng đã 6 tháng như An Kỳ, nhưng bụng bà không to như bụng cô.

" Chắc có vẻ là em bé phát triển nhiều thôi, dì Hoa không cần lo lắng. Trương Hằng bảo thai kỳ tôi khỏe mạnh lắm! " An Kỳ đang ngồi ăn bánh thì giật mình. Cô xoa bụng

Mỗi đêm cô đều cảm nhận được con đạp mình, bên trong giống như có lễ hội vậy. Nhiều lúc An Kỳ cũng cảm thấy đau và mất ngủ, Hạo Thạc cũng thức với cô dù anh cả ngày đi làm ở đại bản doanh. Món mà An Kỳ thèm nhiều nhất có lẽ là đào, ngày nào cũng ăn vài quả

" Mẹ... mẹ, những thứ này là sao vậy? " An Kỳ bất ngờ với đống đồ chơi và quần áo em bé trước mặt mình. Cô đến thăm Tiêu gia, Ly Lan chỉ đành thở dài che mặt.

" Tiêu Phong đã mua nó đấy. Mỗi khi anh ta thấy là lập tức chốt đơn, bây giờ sắp thành núi rồi! Mẹ cũng nhiều lần mắng nhưng cái tật mãi không bỏ! "

An Kỳ cầm cái trống bỏi lên, có cả đồ chơi cho nam và nữ. Vẫn chưa biết được giới tính em bé, Ly Lan nhúng vai khi thời đại này làm gì có máy siêu âm, chỉ biết được thông qua cách ăn uống của người mẹ.

" Nam chua nữ cay! Thế An Kỳ, con ăn gì nhiều nhất!? "

" Dạ... hình như là con cũng không biết rõ, thấy gì ngon là bỏ miệng đồ chua lẫn đồ cay! " An Kỳ gãi đầu, dù giới tính thế nào Hạo Thạc và gia đình cũng sẽ chấp nhận thôi, vì nó là con của hai người.

Hai mẹ con đang nói chuyện thì nha hoàn chạy vào cấp báo, bảo rằng thiếu phu nhân Trân Trân bị đau bụng, giờ đã được đưa vào bệnh viện sinh. Ly Lan cùng An Kỳ chạy vào đó, Hữu Chính, Lục phu nhân đã ở sẵn trong đó.

" Trân Trân sao rồi chị? "



" Vẫn đang ở bên trong, tôi lo quá! Con bé đang ngủ thì lại chuyển dạ. Tôi đã cho người thông báo tới lão gia và nhị gia, Tiêu Ánh về nhà lấy đồ rồi! " Lục phu nhân chắp tay vào nhau, mong tổ tiên phù hộ Trân Trân mẹ tròn con vuông.

Hữu Chính cứ đi đi lại lại, bồn chồn không yên làm An Kỳ nhìn cũng chóng mặt. Nửa canh giờ sau, đã xuất hiện tiếng khóc của em bé, Lục phu nhân và Ly Lan mừng rỡ ôm lấy nhau, Hữu Chính thì nhảy lên như con nít.

" Chúc mừng Tiêu phu nhân và thiếu gia, thiếu phu nhân đã sinh được một bé trai khỏe mạnh! " Y tá bế đứa nhỏ ra vui vẻ thông báo, người mà cô trao đầu tiên đó là Hữu Chính.

Cầm trên tay cái túi trắng chứa tiểu hài tử đỏ hỏn, mắt nhắm lại, môi vẫn hơi tím. Hữu Chính không thể nói thành lời, đứa con anh mong mỏi suốt 9 tháng 10 ngày, cuối cùng cũng đã được bất đầu cuộc đời của riêng mình.

" Chào mừng con ra đời, tiểu bảo bối! " Đôi mắt Hữu Chính đã rưng rưng.

Sau đó Lục phu nhân cũng được bế cháu, Ly Lan và An Kỳ cũng xem ké em bé. Họ đã trả lại cho y tá, hiện giờ Trân Trân đang được chăm sóc sau sinh nên đến chiều mới có thể vào thăm.

Tiêu Ban và Tiêu Phong cũng vào tới bệnh viện, nhưng em bé đã đi mất. Lục phu nhân bảo giống y như Hữu Chính lúc mới sinh, Tiêu Ánh cũng đã đem đồ đến nơi, cô thở hồng hộc.

Hữu Chính hôn lên trán và gương mặt mệt mỏi của Trân Trân, ông bà nội và cô thì đang quay quanh cháu của mình. Chắc một lát nữa ông bà ngoại cũng tới, Tiêu Ánh thích thú vô cùng, em bé dễ thương quá.

" Hữu Chính con đã nghĩ được tên cho con trai của mình chưa? " Tiêu Ban hỏi con trai

" Đúng rồi, anh văn hay chữ tốt như thế, tên nhất định sẽ rất hay cho mà xem! " Tiêu Ánh hào hứng, tất nhiên Hữu Chính đã nghĩ ra từ trước.

Nếu là con trai thì sẽ đặt là Di Hòa - tức mong sau này con sẽ trở thành người hòa nhã, lúc nào cũng vui vẻ. Còn nếu là con gái thì Hải Quỳnh - vì đó loài hoa Trân Trân thích nhất. Tiêu Ánh vỗ vai Hữu Chính, hai người vẫn còn trẻ, vẫn nên thêm một đứa cho đủ nếp đủ tẻ

Anh chỉ lắc đầu vì đó là lo Trân Trân quyết định, vì trong thời gian mang thai anh thấy cô ấy rất cực khổ, vậy nên anh không muốn ép Trân Trân sinh nở nhiều. Nếu có mỗi Di Hòa thì cũng bình thường.

...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...

An Kỳ hào hứng kể với Hạo Thạc rằng Trân Trân đã sinh được một bé trai xinh xắn, khỏe mạnh. Anh cũng chúc mừng gia đình họ đã có thêm thành viên mới, An Kỳ chạm vào bụng âu yếm. Nó to và tròn quả bóng, nhưng cô không còn ngắm bản thân trước gương soi toàn thân nữa.

" An Kỳ! Nếu con của chúng ta là con trai thì ta sẽ đặt tên là Kỳ Văn - lấy tên của em là tên đệm. Còn con gái sẽ là Kỳ Nguyên, em thấy thế nào? " Hạo Thạc gấp quyển sách đọc dở, anh vuốt má An Kỳ.

" Lấy tên của em làm tên đệm sao? Cũng hay đó, ây da...! " An Kỳ đột nhiên kêu lên làm cho Hạo Thạc giật mình, cô bảo là do em bé đạp, chắc nó vui vì được cha đặt tên sớm.

Cô đỏ mặt nhìn Hạo Thạc, ghé vào tai anh tối nay làm chút không? Nhưng Hạo Thạc lại từ chối vì sợ sẽ làm ảnh hưởng tới hai mẹ con, mặc dù An Kỳ đã nói rằng Trương Hằng bảo qua 5 tháng là có thể. Nhưng Hạo Thạc vẫn giữ nguyên quyết định.

" Ngài đã bất đầu là một người cha tốt rồi đó Hạo Thạc! " An Kỳ mỉm cười và hôn lên môi của anh. Sau đó cô vươn vai và ngáp, cũng sắp tới giờ đi ngủ rồi.

Một vị khách quý lại tới thăm phủ thiếu soái, là Đinh phu nhân và Tương Phụng Yên. Gia đình tư lệnh đã chuyển đến Liên Thành vào 3 ngày trước, nhà của họ cũng ở gần đây. Sau mấy tháng cuối cùng An Kỳ cũng gặp lại họ.



Cô dẫn Đinh phu nhân với Phụng Yên đi thăm quan phủ, cùng nhau uống trà ở tiểu đình bên hồ sen, ngoài Hạo Thạc thì người tiếp theo khen trà An Kỳ pha chính là Đinh phu nhân.

Phụng Yên nói mẹ mình rất thích dùng trà, có hẳn một chuyên gia và phòng chứa đựng các loại trà từ khắp nơi, vậy nên bà cực kỳ khó tính trong việc này. An Kỳ được khen chắc đã khiến Đinh phu nhân hài lòng.

" Gia đình tư lệnh đến thành đô một thời gian hay là định cư luôn vậy ạ? "

" Chúng tôi định cư luôn, trước đây chúng tôi ở thành đô nhưng do công việc của lão gia mà chuyển tới Kinh Châu, xem như là trở về quê hương! " Đinh phu nhân giải thích. Vị thiếu phu nhân này không những biết cách ăn nói lai còn hợp với sở thích của bà.

Phụng Yên kể rất nhiều điều ở Kinh Châu, nơi đó nổi tiếng về vải lụa, xưởng dệt nhiều vô kể. Sản phẩm lụa Kinh Châu thì tủ An Kỳ cũng có vài bộ may từ nó. Cô chăm chú nghe câu chuyện mà Phụng Yên kể, lâu lâu cười nói vui vẻ.

Lúc họ đứng lên chuẩn bị về thì Phụng Yên nhanh quá lỡ giơ tay làm đổ trà vào cánh tay An Kỳ, cô ấy xin lỗi rối rít. Cũng may trà đã nguội, An Kỳ kéo tay áo lên xem.

" Không sao đâu Tương tiểu thư đừng quá lo lắng ạ! Nào, giờ cũng trễ, để tôi đưa hai người ra xe! "

An Kỳ đứng vẫy tay chào tạm biệt Đinh phu nhân và Phụng Yên. Trong xe, Phụng Yên thấy mẹ mình im lặng nãy giờ nên hỏi, nhưng bà ấy lắc đầu bảo không có chuyện gì hết. Nhưng thật ra trong lòng Đinh phu nhân đang suy nghĩ.

Lúc nãy bà vô tình thấy dưới khủy tay của An Kỳ có một nuốt ruồi son màu đỏ, thật là giống với Phụng Linh. Vì hồi đó Đinh phu nhân hay xem khắp nơi trên cơ thể con, và bắt gặp nốt ruồi son nơi khủy tay phải Phụng Linh.

" Chắc... chắc chỉ là trùng hợp! " Đinh phu nhân nói thầm trong miệng, Phụng Linh của bà đã mất rồi. Có thể là thiếu phu nhân cũng sở hữu đặc điểm đó.

Qua ngày hôm sau, Phụng Yên cho người đem quà đến tạ lỗi An Kỳ, mặc dù cô đã bảo không sao nhưng Tương tiểu thư quả thật khách sáo. An Kỳ cũng đến thăm Trân Trân ở trong bệnh viện, vài ngày nữa là được xuất viện.

" Kỳ... Kỳ! " Thiệu Huy đã nói được những từ đầu tiên, cậu bé gọi An Kỳ trong rất ngộ nghĩnh. Nay cô đang cùng Kiều Lam đi dã ngoại ở thảo nguyên ngoài thành đô, sẵn cho Thiệu Huy đi chơi đây đó.

Bụng to nên đi lại cũng khó khăn, An Kỳ hơi lo lắng khi dạo gần đây em bé cứ đạp suốt, cô cũng ăn nhiều hơn, làm bạn với giường thường xuyên. An Kỳ tâm sự với Kiều Lam trong khi trông Thiệu Huy chơi cùng Á Hiên.


" Ly Lan dạo này sao rồi? Lấy được đại phú hào là không đến gặp tỷ luôn đấy, mọi người trong Kiều Thanh Ốc cũng nhớ cô ta lắm! "


" Mẹ vẫn khỏe thưa tỷ! Nhưng dạo gần đây phải quán xuyến Tiêu gia, vì Lục phu nhân ở bệnh viện chăm Trân Trân với cháu. Nên cũng không có nhiều thời gian! "


Kiều Lam hỏi thêm dù đã thành thân lâu, nhưng sao vẫn chưa thấy Ly Lan và Tiêu Phong thông báo tin vui vậy?


Thật ra giữa hai người họ đã quyết định là sẽ không sinh con, một phần do tuổi tác nữa, An Kỳ trả lời.


" Thế còn tỷ? Muội biết tỏng là tỷ với Tư Duật Hàm có tình ý với nhau hồi còn ở Kiều gia đó nha! " An Kỳ che miệng cười. Suy đoán của cô không bao giờ sai được.


" Tỷ với Duật Hàm sao? Để coi... chắc là ở như vậy luôn quá, không cưới hỏi gì hết, vì Duật Hàm và tỷ không còn cha mẹ nữa. Sẽ sống với nhau cho đến khi nào cả hai nhắm mắt xui tay. Nếu có thai thì đẻ thôi! " Kiều Lam nháy mắt, cô ấy trước giờ luôn sống vô tư.


Đó cũng là điều khiến An Kỳ quý Kiều Lam, chắc con của hai người này sinh ra sẽ là dạng cực phẩm vì cha với mẹ đều đẹp như nhau. An Kỳ muốn được thấy quá

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK