Tần Dĩ Duyệt cúi người xuống ôm lấy thân thể nhỏ xông tới bên mình."Chỗ này còn có trưởng bối lớn tuổi hơn mẹ, trước tiên con phải chào các trưởng bối đã."
Tiểu Bảo gật đầu một cái, chào hỏi người Hạ gia, sau đó lại chuyển hướng Tần Dĩ Duyệt, "Mẹ. Chúng ta chạy bộ."
"Con mặc quần áo này chạy?"
"Không có vấn đề."
"Vậy phải chờ một lát. Chúng ta xem thử cô con rời giường chưa đã, cô con bây giờ cần vận động nhẹ." Tần Dĩ Duyệt sờ một cái lên trán nhỏ, "Có triệu chứng cảm mạo không con?"
"Không có ạ." Tiểu Bảo nhìn lầu hai, nói: "Vậy để con đi lên lầu gọi cô."
Vừa nói chạy lên lầu.
Lâm Nhụy thấy Tiểu Bảo lên lầu, hướng Tần Dĩ Duyệt đi tới, nói: "Tính tình Vân Sách trước kia vô cùng tốt, bây giờ mang thai tính khí càng ngày càng lớn, dễ chui vào bế tắc. Lúc con đi tản bộ cùng con bé thì nhớ khuyên bảo nó một chút. Bây giờ chúng ta nói chuyện với con bé, thì nó đã không nhẫn nại nghe hết rồi. Mộ Trầm nhìn qua cũng không phải là một người có tính khí tốt, hai đứa nó đoán chừng không ít lần giận nhau."
"Mẹ đừng lo lắng. Bọn con sẽ thử hiểu một chút rốt cuộc nguyên nhân là gì."
"Cũng tốt, tính tình của con làm mẹ rất yên tâm."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, trong lòng có chút thấp thỏm.
Hạ Vân Sách năm phút sau đi theo sau lưng Tiểu Bảo xuống lầu.
Tần Dĩ Duyệt cầm ba ly sữa bò cùng một ít bánh ngọt, bánh bích quy nhỏ, đi theo sau một lớn một nhỏ lên núi.
Tiểu Bảo dưới sự hướng dẫn của Hạ Kiều Yến dưỡng thành một thói quen rất tốt, mỗi sáng sớm thức dậy sẽ đi chạy một hồi.
Nhất là thời tiết rất thích hợp như bây giờ, sẽ không quá lạnh, cũng không đặc biệt nóng, đây đúng là thời gian tốt nhất để vận động.
Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Vân Sách đi từ từ sau lưng nhóc.
Hạ Vân Sách nhận lấy bánh bích quy và sữa bò Tần Dĩ Duyệt đưa tới, từng chút từng chút một ăn.
Tần Dĩ Duyệt thì ăn không yên, đang rầu rĩ chút nữa làm sao mở miệng đây.
Cô đối với sự riêng tư của người khác không có cảm giác hưng phấn muốn khai thác đâu đấy.
Người khác nguyện ý nói với cô, cô liền nghe; không nói, cô cũng không muốn hỏi.
Nhưng tình huống của Hạ Vân Sách là rõ ràng không thể dùng thái độ bình thường của cô mà đối đãi được.
Tần Dĩ Duyệt nạo tâm tao phổi suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng hỏi: "Quan hệ giữa em với Mạc Mộ Trầm rất căng thẳng sao?"
Động tác ăn của Hạ Vân Sách dừng một chút, "Tối hôm qua chị cũng nghe được sao?"
"Nghe thấy một chút."
Hạ Vân Sách cười khổ một cái, "Mặt mũi cũng sắp vứt xuống Thái bình dương rồi."
"Bây giờ còn suy nghĩ mất mặt hay không cái gì chứ, đem cuộc sống chúng ta trôi qua thật tốt là được rồi, những chuyện khác không cần quá mức quan tâm."
"Chị dâu, đột nhiên em phát hiện ra em không có năng lực làm cho cuộc sống trở nên hạnh phúc."
"Tại sao em đột nhiên nghĩ như vậy?"
"Em cũng không biết nữa. Nếu như là trước kia thì đối với chính mình em rất có lòng tin, nhưng sau khi kết hôn em cảm thấy muốn đem đời sống tình cảm của mình trở nên tốt đẹp là một chuyện vô cùng khó khăn. Em không cách nào tưởng tượng lúc đó chị làm sao làm được những thứ như hiện tại."
Tần Dĩ Duyệt sững sốt một chút, nói: "Thật ra thì chị cũng không rõ lắm. Hôn nhân nam cường nữ nhược tương đối truyền thống, cũng phù hợp với cuộc hôn nhân mà đại chúng hướng tới. Đại vị xã hội, địa vị kinh tế của em và Mạc Mộ Trầm đều ngang nhau, hai người bình thường đều được người hứng trong lòng bàn tay, cơ bản không có cơ hội đi nhân nhượng người khác. Có khả năng đây là một trong những nguyên nhân khiến hôn nhân hai người xuất hiện tình huống hiện tại. Mà chuyện của hai người bọn em cùng chuyện của chị và anh hai em lại không giống nhau, nên chị không cách nào cho em đề nghị."
Hạ Vân Sách trầm tư chốc lát, "Có lẽ là chị nói đúng, em cùng anh ta bây giờ nói ba câu thôi thì cũng sẽ cãi nhau rồi."
"Có phải chuyện kết hôn của bọn em khiến cho cậu ta cảm thấy không thoải mái?"
Hạ Vân Sách lắc đầu một cái, "Khả năng này không lớn. Thương nghiệp liên hôn, ích lợi liên hôn ở trong chúng em là chuyện rất thường gặp, chỉ cần đủ thông minh liền có thể đem chuyện này xử lý rất tốt. Vô luận là âm thầm, hay là bên ngoài thì cũng có thể giữ quan hệ hòa thuận, chỉ là không giống như các cặp vợ chồng bình thường mà thôi."
Tần Dĩ Duyệt mặt đầy mông lung nhìn đến ánh nắng ban mai phủ trên gò má Hạ Vân Sách, cô không quá hiểu được ý nghĩ của Hạ Vân Sách.
Hạ Vân Sách thấy phản ứng của Tần Dĩ Duyệt, khóe miệng lộ ra vẻ cười khổ, hỏi: "Thật kỳ quái sao?"
"Loại này tiểu thị dân kiến thức tương đối nông cạn như chị không thể hiểu được ý nghĩ các em."
"Vợ chồng kiểu mẫu tương đối đơn giản một chút, chỉ số hạnh phúc cũng sẽ cao hơn một chút. Em lại không giống nhau, từ nhỏ liền thấy các loại các dạng vợ chồng rồi. Thẳng thắn nói, em đối với hôn nhân không có gì mong đợi, sau đó bởi vì yêu một người đàn ông, cho nên đối với hôn nhân cũng không kiềm lòng được mà tưởng tượng. Nhưng sự thật chứng minh, đối với hôn nhân không cần ôm ảo tưởng quá lớn, tránh cho đổ bể, lại vương đầy người mình."
Tần Dĩ Duyệt sau khi suy nghĩ một chút nói: "Em quá lý trí. Một người nếu quá lý trí lại quá thông minh, sẽ khiến cho một nửa kia cảm thấy áp lực."
"Có lẽ là vậy. Chị có biết tối hôm qua anh ta nói gì với em không?"
"Nói gì?"
"Anh ta nói người phụ nữ anh ta yêu vẫn còn sống!"
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc nhìn Hạ Vân Sách, "Trước đó không phải nói chết rất lâu rồi sao? Làm sao lại sống đến giờ?"
"Em cũng thật là tò mò. Nếu như người phụ nữ kia vẫn luôn sống, tại sao trong lúc này lại không xuất hiện nữa?"
"Căn bệnh trước đây của cô ta là gì?"
"Ung thư xương."
Tần Dĩ Duyệt không kiềm được há to miệng, nói: "Loại bệnh này vô cùng đau đớn. Xem như cái gọi là chữa khỏi ở y học, cũng không phải là chân chính chữa khỏi. Loại bệnh này là theo chân người cả đời, phải đòi hỏi bảo vệ, còn phải ở trong thời gian quy định t thay đổi xương tủy mới có thể duy trì sinh mạng, hơn nữa đời sống sinh hoạt phổ biến cũng không cao. Đến thời điểm kỳ cuối, là sẽ sống không bằng chết. Nếu, dựa theo giải thích của em, mấy năm trước người kia cũng bởi vì bệnh chứng này đạt tới trình độ tử vong, nếu những năm này coi như là cô ta còn sống đi, thì cũng là luôn nằm liệt giường cùng thiếu khuyết vận động mà gầy thành một bộ xương, nếu không phải là người thường xuyên xuất hiện ở trong cuộc sống của cô ta thì căn bản khó có thể nhận ra được."
"Chị chắc chắn?"
" Ừ, chị đã gặp được mấy ca bệnh như thế này, nhưng thật đáng tiếc điều kiện kinh tế của bọn họ đều không cách nào chống đỡ giải phẫu hoàn chỉnh cùng việc chữa trị cả. Trong vòng mấy năm này, quốc gia công khai không ít hoạt động chính sách mới cải thiện bớt gánh nặng của bệnh. Bây giờ không ít người cũng mua rồi bảo hiểm bệnh tật, thời điểm phát hiện bệnh nặng liền có thể ưu tiên chữa trị; coi như là điều kiện còn kém chút ít đi nữa thì bệnh viện cũng có thể trực tiếp thanh toán tiền thuốc thang, sẽ không để cho người mắc bệnh cùng thân nhân người mắc bệnh phải chịu áp lực kinh tế quá lớn. Bệnh giống như ung thư xương này, trừ loại xương tủy phối hợp khó khăn ra, rất nhiều người người mắc bệnh đều không cách nào chống đỡ đau khổ lúc chữa trị mang tới, phần lớn người sẽ buông tha chữa trị, ý chí cầu sinh cũng sẽ không quá kiên định."
"Ý chị là anh ta nói người kia còn sống là lừa gạt em sao?"
Tần Dĩ Duyệt nhìn Tiểu Bảo cách đó không xa, nói, "Chưa thấy hồ sơ bệnh lý của cô ta, chị không dám kết luận. Trong y học vĩnh viễn có kỳ tích, nói không chừng cô ta chính là cái kỳ tích trong y học đấy."
Hạ Vân Sách thở dài, "Chuyện này thật sầu người."