"Cái này nói không chừng. Vạn nhất có người đặc biệt không thích cô, không giết chết cô được, hắn cảm thấy thế giới không đẹp nổi. Biến thái nhiều như vậy. Luôn có một khoản thích hợp với cô."
Tần Dĩ Duyệt: "Cám ơn cô đã an ủi."
"Khách khí một chút. Gần đây tôi có chút bận, đang bể đầu sứt trán với vụ án bằm thây đây, cũng không biết người bị bệnh thần kinh kia có phải là do không có chuyện làm hay sao mà cứ đi giết người để tạo cảm giác tồn tại, tuần này cũng đã ghép lại bốn cỗ thi thể, ngày ngày đều ghê tởm quá sức. Chờ tôi hết bận, thì sẽ giúp cô tra chuyện của cô một chút. Trước mắt điều cô có thể làm dó là tự bảo vệ bản thân an toàn. Để cho Hạ Kiều Yến sắp xếp cho cô mấy người bảo vệ ngầm. Bố mẹ cô bên đó thì cô cũng phải nhắc nhở họ chú ý nhiều hơn. Dựa theo suy nghĩ tới suy đoán của tội phạm bình thường, những người đó bây giờ cảm thấy hứng thú chính là cô, còn sẽ không dời đi mục tiêu đối với mấy người xung quanh cô đâu. Nhưng mà, người có thể phạm tội cơ bản không mấy cái mạch não bình thường, cô vẫn nên là nhắc nhở đi."
Sau khi Trình Giang Tuyết nói xong, liền cúp điện thoại.
Tần Dĩ Duyệt cẩn thận nhớ lại lời Trình Giang Tuyết, nhận ra lời cô ấy nói đúng là rất có đạo lý.
Từ góc nhìn tâm lý học, cô bây giờ là con mồi mà người đứng sau tấm màn kia cảm thấy hứng thú nhất, có thể tập trung tầm mắt bọn họ.
Chỉ cần không đem cô làm cho hỏng, những người khác sẽ không có việc gì.
Mấy năm này mặc dù cô đắc tội cũng không ít người, nhưng đắc tội tàn nhẫn giống vậy thì thật không có.
Tần Dĩ Duyệt suy tư một hồi, nhớ tới một cái vấn đề mà cô một mực lơ là.
Cái người đàn ông bị thương ngày đó cô cứu đã đi đâu vậy?
Sau chuyện này tiêu điểm đều tụ tập ở trên sổ khám bệnh, báo cáo giải phẫu đã bị sửa đổi của cô mà không có ai chú ý đến chuyện người nọ vốn nên là tiêu điểm cả.
Mà cô tin chắc người kia chắc chắn bị thương.
Nhưng ông ta làm sao ở dưới mí mắt tất cả mọi người mà chạy đi?
Tần Dĩ Duyệt suy tư hồi lâu, chắc chắn thân phận của cô ở trong chuyện này không cách nào có thể có lợi được.
Thời điểm dư luận liên tục đặt trên người cô, cô giống trống khua chiêng muốn lấy video giám sát ở bệnh viện cùng đoạn đường ngày đó, không những sẽ không như cô mong muốn.
Ngược lại dễ dàng để cho người mượn cớ.
Cô không sợ bị người ta nói mấy câu vo ve, họ có nói mấy câu đó thì cô cũng sẽ không mất miếng thịt nào, chẳng qua là tình thể phát triển vượt qua dự liệu cùng phạm vi mà cô có thể ứng đối.
Lấy lời suy đoán của Trình Giang Tuyết, cô sẽ tham gia điều tra.
Lời điều tra của Trình Giang Tuyết, cô có thể yên tâm.
Tần Dĩ Duyệt cũng không biết tại sao cô không có một chút hoài nghi lời nói và tính tình Trình Giang Tuyết nữa, nó chính là tin tưởng theo bản năng rồi.
Nghĩ như vậy, Tần Dĩ Duyệt dứt khoát đem chuyện này để qua một bên.
Lấy điện thoại di động ra gọi cho bố mẹ, nhắc họ bình thường ra khỏi nhà thì chú ý một tí.
Sau đó lại gọi điện thoại cho Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến bên kia rất nhanh đã nghe, " A lô."
"Thổ hào, chúng ta có về đại trạch ăn một bữa cơm không nhỉ?"
"Sao lại đột nhiên muốn về nhà ăn cơm?"
"Gần đây không phải em náo loạn không ít hay sao. Bố mẹ cũng thường xuyên đưa đón em đi làm, em sợ họ lo lắng."
" Được, tối nay trở về, cuối tuần ở lại đại trạch luôn."
"Ok."
**
Giờ tan việc, Hạ Kiều Yến liền mang theo Tiểu Bảo xuất hiện ở trong bệnh viện.
Một lớn một nhỏ hết sức bắt mắt, trên tay một lớn một nhỏ đều cầm đóa hoa hồng.
Tần Dĩ Duyệt nghe được một trận huyên náo trên hành lang còn cảm thấy kỳ quái.
Dẫu sao cô đã có khoản thời gian không nghe được loại âm thanh này ở trước hành lang phòng làm việc của mình rồi, không biết lại xảy ra cái chuyện gì nữa đây.
Tiểu An khẩn trương chạy tới cửa xem xét tình huống, thét to: "Chị Tần chị Tần, chị mau tới đây nhìn."
"Có người đàn trận?"
"Là Hạ tổng cùng tiểu Hạ tổng của em tới."
"Ồ ồ." Tần Dĩ Duyệt đáp một tiếng, tắt máy vi tính, cởi áo blouse ra.
Đang muốn lấy túi đi ra ngoài, liền thấy Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo tiến vào.
Cô hơi há to miệng, không hiểu bây giờ là tình huống gì, "Hai vị đại gia, hai vị đây là chuẩn bị vén tay áo khua cánh tay tiến quân vào giới giải trí sao?"
Hoa Hạ Kiều Yến cầm trên tay đặt vào trong tay cô, "Trước tiên dựa theo cách của anh mà theo đuổi em."
"Con cũng theo đuổi." Tiểu Bảo cũng đem một bó hoa nhỏ thả vào tay Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc, cô cũng quên chuyện như vậy rồi đấy.
Trên mặt không tự chủ được nở một nụ cười sáng lạng.
Không có người phụ nữ nào không thích cảm giác được người đàn ông phách lối bày tỏ tình yêu, cho dù phương diện lý trí cảm thấy chính cô ấy hạnh phúc là được, nhưng nếu thật sự có cơ hội có thể phách lối ân ái, thì không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt nó cả.
Tiểu An ở bên cạnh mãnh liệt chụp hình, mặt đầy hâm mộ.
ĐM, chị Tần nhà cô quá hạnh phúc.
Cô thật hâm mộ!
**
Tần Dĩ Duyệt đem bó hoa Hạ Kiều Yến và Tiểu Bảo tặng cho mình, lấy ra một ít đưa cho Tiểu An, sau đó liền theo hai vị đại gia nhà mình xuống lầu lên xe.
Cô vừa lên xe, Tiểu Bảo liền làm ổ trong lòng cô.
Tần Dĩ Duyệt động tác tự nhiên ôm cậu nhóc, vỗ nhẹ lưng nhỏ, nghi ngờ nói: " Cục cưng, hình như gần đây con lại cao thêm rồi."
"Cao thêm hai cm. Sau này có thể con so với baba còn cao hơn cơ."
"Baba con cao 1m 89, con muốn cao hơn baba, không có khả năng." Hạ Kiều Yến vừa lái xe vừa nói.
"Con muốn cao hơn baba."
"Baba chờ."
Tần Dĩ Duyệt nhẹ nhéo một cái lên khuôn mặt phúng phính của Tiểu Bảo, "Thiếu hiệp, cậu đây là ở ngay trước mặt tôi cùng chồng tôi so sánh hay sao?"
Tiểu Bảo nghe vậy trợn mắt, "Hai cô chú liên thủ khi dễ một đứa nhỏ bị tự kỷ như cháu thì phù hợp lắm ạ?"
"Cậu đã sớm không phải là đứa nhỏ bị tự kỷ rồi." Tần Dĩ Duyệt cười hì hì nói.
Tiểu Bảo miễn cưỡng hừ một tiếng, rúc vào trong lòng Tần Dĩ Duyệt, nhắm mắt lại ngủ.
Tần Dĩ Duyệt nhẹ nhàng, khe khẽ vuốt tóc Tiểu Bảo, thấp giọng hỏi Hạ Kiều Yến, "Thổ hào, Vân Sách bây giờ sống ở nhà, hay là sống riêng cùng Mạc Mộ Trầm?"
"Con bé ở hai bên. Tối nay con bé cùng Mạc Mộ Trầm sẽ về nhà, giống như chúng ta ở đến sáng thứ hai."
"Vậy thì tốt."
Tiểu Bảo nhắm mắt lại, nghe giọng điệu nhỏ nhẹ trò chuyện của hai người.
Đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, trong cuộc đời nhóc cũng hết sức quyến luyến cảm giác như vậy.
Nhưng từ đầu đến cuối, chỉ có baba cùng mẹ nhóc mới có thể cho nhóc cảm giác ấy mà thôi.
**
Lúc Hạ Kiều Yến đậu xe ở trong sân, xe của Mạc Mộ Trầm cũng mới vừa đến.
Sau khi Hạ Vân Sách xuống xe, chậm rãi đi tới bên này, "Anh hai, chị dâu, Tiểu Bảo, mọi người đến thật đúng lúc."
Tần Dĩ Duyệt ôm Tiểu Bảo xuống xe, nhìn bụng Hạ Vân Sách đã nhô lên, "Bây giờ có khó chịu không?"
"Khá tốt. Trên bụng có một quả cầu cũng dần thành thói quen."
" Chờ sinh ra rồi, em cũng sẽ biết bây giờ hạnh phúc bao nhiêu." Tần Dĩ Duyệt cười nói, đỡ tay Hạ Vân Sách tiến vào nhà chính.
Tầm mắt Hạ Kiều Yến cùng Mạc Mộ Trầm ở trong không khí đụng nhau.
Hạ Kiều Yến hướng sân sau ngắm cảnh đi tới, Mạc Mộ Trầm nhún vai một cái, cũng đi theo.
Hai người đàn ông một trước một sau đứng ở tầng ngắm cảnh cao nhất.
Hạ Kiều Yến nói: "Những thứ scandal kia là chuyện gì xảy ra?"
"Làm sao? Muốn cùng tôi tính sổ? Hạ Kiều Yến, tôi đã như mong muốn của anh mà cưới em gái anh rồi, anh còn muốn tôi như thế nào nữa? Đừng quên, trong tay tôi cũng có cái thóp của anh đấy. Nếu thật sự muốn đấu, cũng còn không biết ai thắng ai thua đâu." Mạc Mộ Trầm khiêu khích nhìn Hạ Kiều Yến.
"Cậu định lật mặt?"
"Có gì không thể? Cưới người phụ nữ tôi không thương làm vợ, đột nhiên tôi cảm thấy cũng có thể giống vậy đi tiếp thu người phụ nữ khác. Trong vòng giải trí người đẹp như mây, ngủ một giấc có cái gì không được chứ? Tôi bây giờ rất hối hận mười năm này một mực không đụng vào phụ nữ, lãng phí rất nhiều cơ hội."