"Tôi trịnh trọng nghiêm túc như thế thì giống như đùa giỡn sao? Cô suy nghĩ một chút là có thể nghĩ ra, số điện thoại được sao chép chỗ trực ban y tế lầu ba, có thể sử dụng âm thanh báo động gọi cho cảnh sát, lại đang làm cái gì đó trên thi thể Trần Liễu Phi. Những chuyện này muốn nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng rất phức tạp. Đến nổi bọn họ ở trên thi thể Trần Liễu Phi làm mấy thứ gì, bây giờ còn định xác nhận. Chỗ tử vong đầu tiên của Trần Liễu Phi có phải là ở phòng bệnh bệnh viện hay không cũng đang đợi kiểm chứng. Khi đó tôi kiểm tra lòng bàn chân cậu ta có bùn ướt. Cái loại bùn đó không nằm trong vành đai xanh của bệnh viện, nó có cả tính ăn mòn nhất định nữa đấy."
Tần Dĩ Duyệt càng không hiểu."Ý cô là Trần Liễu Phi trước khi chết đã đi ra ngoài? Nhưng y tá cùng bên giám sát điều khiển camera cũng không nhìn thấy cậu ta rời đi."
"Giả thiết người cô thấy mới là Trần Liễu Phi thật thì sao?"
Tần Dĩ Duyệt lắc đầu một cái."Điều phỏng đoán này không đúng. Đầu tiên, tôi có thể chắc chắn người chết là người nằm viện hơn bốn tháng; tiếp theo, cậu ta có phải là Trần Liễu Phi hoặc có cái tên nào khác thì đối với tôi liên quan không nhiều. Dẫu sao tôi chỉ đối với bệnh nhân tôi phụ trách thôi mà. Tôi có thể chắc chắn người bệnh kia chết. Và cậu ta chết còn có điểm khả nghi, đây là điều tôi chú ý. Mà người giống như người chết tôi đã thấy là ai, muốn làm gì, đều không quan trọng mấy."
" Không tồi, cô nghĩ rất rõ ràng. Trước mắt có thể chắc chắn người chết là bệnh nhân của cô, thân thể các hạng số liệu đều đã xác nhận một điểm này, nguyên nhân cái chết của cậu ta còn đang đợi kiểm chứng. Mà nguyên nhân cái chết cậu ta đến tột cùng là gì, đối với cô sẽ có ảnh hưởng gì đây mới là cái mà cô phải lo lắng."
"Lấy kinh nghiệm điều tra nhiều năm của cô, cô cho đây là loại khả năng nào?"
"Có nhiều khả năng. Đơn giản thô bạo một chút thì khả năng chính là có người nhìn cô khó chịu, cho cô chịu chút dày vò. Sâu hơn chút nữa thì thù riêng, thù công cái gì cần có đều có, luôn có một khoản thích hợp cho cô."
Tần Dĩ Duyệt khóe miệng giật một cái."Cám ơn Trình pháp y đã phân tích đơn giản thô bạo như vậy."
"Không khách khí." Trình Giang Tuyết nhìn đồng hồ đeo tay một chút, "Thời gian không còn sớm, nên bắt đầu làm việc rồi. Cô có thời gian thì suy nghĩ một chút khoảng thời gian bình thường lúc cô cùng Trần Liễu Phi chung sống. Nhìn xem có thể tìm thêm manh mối hay không. Đến cái người giống như Trần Liễu Phi, Vi Thải Giai cùng trường học Trần Liễu Phi vân vân, những chuyện này cứ giao cho tôi cùng Trương đội xử lý, có tiến triển tôi sẽ lập tức nói cho cô."
"Cám ơn."
"Đừng cám ơn chứ, nhiều năm rồi người phụ nữ mà tôi có thể nhìn thuận mắt trừ mẹ tôi cùng chính tôi ra, thì cô là người thứ ba để cho tôi cảm thấy thoải mái đó. Không vì cô, thì cũng chỉ vì chính tôi cũng phải biết rõ là chuyện gì xảy ra."
Tần Dĩ Duyệt nở nụ cười buông lỏng, không nhịn được nói: "Trình pháp y, cách nói chuyện của cô thật sự chưa từng bị người khác đánh qua hả?"
"Muốn đánh thì trước đó cũng phải đánh giá thử có thể gánh vác nổi hậu quả hay không. Kỹ thuật đánh người của tôi cũng không kém, đánh ngã mấy người đàn ông không thành vấn đề đâu. Huống chi bên người tôi hằng năm đều có ám vệ, không cần sợ ám tiễn khó phòng."
"Cô thật trâu."
"Tôi xem như cô đang khen tôi. Được rồi, đi thôi."
Tần Dĩ Duyệt nhìn vẻ mặt và lời nói của Trình Giang Tuyết, cảm giác thật giống như tự mình soi gương vậy.
Trình Giang Tuyết thấy Tần Dĩ Duyệt đang nhìn mình, nghịch ngợm nháy mắt một cái, "Vừa ý tôi sao? Nhưng mà tôi đã có chủ, không hứng thú lôi kéo."
Tần Dĩ Duyệt: "..."
Trình Giang Tuyết ha ha cười to rời đi.
**
Tần Dĩ Duyệt cùng Trình Giang Tuyết tán gẫu xong, trong lòng có chỗ dựa hơn chút, nên cũng không vì vụ án kia lo lắng tiếp.
Sau khi cô bắt đầu đi làm, thì sẽ rất ít có thời gian rãnh rỗi.
Bây giờ đột nhiên rảnh rỗi, cô cảm thấy tốt vô cùng.
Mấy ngày qua cô chủ yếu học thuật tính nghiên cứu, đem sách lý thuyết trước đây cô đã học qua lật lại một lần nữa.
Thực sự không có việc gì có thể làm, nên cô đi ngay đến bên giáo sư Lâm lang thang một vòng, giúp anh ta làm thí nghiệm.
Tâm tính tốt khiến cho các đồng nghiệp đối với cô không có lời nào để nói, cũng lười đi an ủi cô.
Khoảng thời gian này Hạ Kiều Yến hầu như mỗi ngày đều đưa đón cô đi làm, có lúc còn đem cô đưa đến phòng làm việc.
Cái hành động tri kỉ này, ở trong khoảng thời gian này, không thể nghi ngờ là liều thuốc trợ tim cho Tần Dĩ Duyệt.
Hạ Kiều Yến cùng sau lưng anh ý nghĩa đại biểu so với người bình thường đưa đón vợ đi làm không hề giống nhau.
Coi như anh không tự mình đến, Hạ Gia Minh cùng Lâm Nhụy sẽ thay thế anh tới.
Thái độ của họ làm cho người ta sâu sắc biết, đứng sau lưng Tần Dĩ Duyệt là cả Hạ gia.
Cô ấy ở Hạ gia rất được cưng chìu, chẳng những chồng cô thương yêu cô, ngay cả bố mẹ chồng cũng rất là thương yêu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao dù không có bệnh nhân tìm cô xem bệnh, tất cả đồng nghiệp cùng những nhân viên y tế khác ở bệnh viện cũng sẽ không lạnh nhạt với cô.
Tần Dĩ Duyệt đối với điều này rất cảm kích, càng đặt tâm tư ở công việc trong tay.
Lâm Chất nhìn giờ một cái, "Cô có thể tan việc rồi, người đàn ông cùng bố mẹ chồng cô hẳn là tới đón cô rồi đấy."
"Giáo sư, anh lúc nào học xấu của trưởng khoa rồi? Trước kia anh không đi lên cái "đường" này nha."
"Thời gian ngây ngốc cùng cô, tự nhiên không học mà biết."
Tần Dĩ Duyệt cười hắc hắc hai tiếng, "Tôi xử lý mấy chuyện cầm trên tay xong sẽ xuống ngay."
" Ừ."
Tần Dĩ Duyệt xử lý xong chuyện bên phòng thí nghiệm của giáo sư Lâm đã là nửa giờ sau, cô trở lại phòng làm việc, không ngạc nhiên chút nào khi thấy được Hạ Kiều Yến.
"Thổ hào, làm sao anh lại đi lên đây thế?"
"Anh ở dưới lầu gọi điện thoại cho em nhưng không gọi được, vậy nên liền đi lên đây đợi."
" Xin lỗi, em đi qua bên chỗ giáo sư Lâm hỗ trợ, không mang điện thoại di động theo. Anh không đợi lâu chứ?"
"Anh mới vừa được năm phút thôi, em đi thay quần áo, tối nay mang em đi đến một nơi nhé."
"Hả? Đây là có tiết tấu sắp có kinh hỉ hay sao?"
"Đến đó thì em biết."
"Nói vô cùng mong đợi." Tần Dĩ Duyệt nhảy đến bên cạnh thay áo blouse ra.
**
Sau khi lên xe.
Tần Dĩ Duyệt nhìn đường đi, phát hiện đúng là không phải đường về nhà.
Hiện tại trong khoảng tháng bốn tháng năm, thời tiết âm u, thường thường có mưa nhỏ.
Người đi trên đường, xe cộ, tất cả đều vội vã.
Loại khí trời này tầm nhìn không cao, là thời điểm mà tai nạn xe cộ dễ xảy ra.
Tần Dĩ Duyệt mới vừa nghĩ như vậy, liền liếc về cách đó không xa, nơi đó người đi đường làm thành một vòng, chỉ chỉ chõ chõ cái gì đó.
Tần Dĩ Duyệt thấy vậy, vội vàng đem cửa sổ xe hạ xuống, dường như nghe thấy có người nói gọi xe cứu thương.
Cô lại nghe chốc lát, chắc chắn không có nghe lầm.
Tần Dĩ Duyệt quay đầu hướng Hạ Kiều Yến nói: "Thổ hào, anh dừng xe bên lề đường trước đi, bên kia có người bị thương, em muốn đi qua nhìn một chút."
Hạ Kiều Yến nhìn xe cộ trước sau một chút, đậu xe ở chỗ dừng xe khẩn cấp trên đường.
Tần Dĩ Duyệt lập tức cầm lấy túi mình vọt vào mưa trong, vừa chạy vừa hô: " Xin lỗi, mời các vị nhường một chút, tôi là bác sĩ, mọi người xin cho đi một chút."
Mọi người nghe được tiếng cô, rối rít chừa cho cô một lối đi.
Tần Dĩ Duyệt lúc này mới thấy rõ tình huống của người bị thương.
Người nằm trên đất là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, bụng cùng đầu có mức độ tổn thương khác nhau, máu cũng đã thấm ướt quần áo ông ta, lan tràn dưới mặt đất.
Cộng thêm bây giờ vẫn còn mưa, trên đất đã rất ướt, máu bị nước trên đất làm trôi đi xa, nhìn thấy mà giật mình.