"Thật ra thì cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là có chút vấn đề muốn hỏi cô thôi."
"Cô nói đi."
"Mấy ngày nay tôi tra xét quan hệ xã hội của Vi Thải Giai cùng Trần Liễu Phi, thì có hai điểm khả nghi. Một là quan hệ của bọn họ cũng không phải là mẹ con; hai, bọn họ cũng không có ở chỗ mà khi trước chúng ta tới."
Tần Dĩ Duyệt hơi kinh ngạc, sau đó nói: "Có một việc tôi cảm thấy hẳn nên nói cho cô."
"Hả?"
"Lúc trước tôi cùng chồng tôi lái xe về nhà. Ở một cái giao lộ thấy được người rất giống Trần Liễu Phi. Khi đó là buổi tối, tôi nhìn không rõ ràng, nhưng tôi cùng Trần Liễu Phi chung sống hơn bốn tháng mà, nên tôi tin tôi không có hoa mắt."
"Cô đem thời gian cụ thể, giao lộ cùng hướng cậu ta biến mất, từng cái nói cho tôi."
Tần Dĩ Duyệt đem những tin tức này nói ra hết.
Trình Giang Tuyết trầm ngâm hồi lâu, nhanh chóng ghi lại trên cuốn sổ nhỏ mình mang theo người."Chuyện này thật là càng ngày càng thú vị. Tôi tra án nhiều năm như vậy. Bác sĩ cùng bệnh nhân dính dáng đến án mạng còn tương đối ít. Nhưng là nếu nó phát sinh ở trên người cô, ngược lại cũng chẳng có gì lạ."
"Tại sao cô lại nói thế?"
Trình Giang Tuyết cười nói: "Cô nhìn quá chính trực, trong mắt không chứa hạt cát. Người người cũng muốn được giống cô, mhưng một khi bên người có người giống như cô. Thì bọn họ lại không nhịn được nghĩ muốn hất bát nước bẩn lên người cô đó. Nếu không cô biểu hiện càng sạch sẽ thì sẽ đem bọn họ chèn ép càng bẩn dơ. Nếu tôi là đám người kia, tôi cũng không có việc gì hất bát nước bẩn lên cô. Dù sao không hại đến tổng thể. Cô thật sự cũng sẽ không bởi vì điểm bẩn này mà bị xử phạt. Hơn nữa, thỉnh thoảng cho cô chút ấm ức. Còn có thể điều hòa cuộc sống, chuyện tốt biết bao nha."
Tần Dĩ Duyệt nghe lời Trình Giang Tuyết nói, không biết nên nói cái gì tốt.
Một lúc lâu mới lên tiếng: "Nhìn cái dáng vẻ bình tĩnh này của cô, chắc cũng không ít bị người hãm hại nhỉ."
"Không thường xuyên như cô tưởng tượng. Nhưng cũng là trải qua không ít. Trách nhiệm của pháp y và bác sĩ đều gần giống nhau, nếu cô đi thẳng tắp, sẽ có người muốn đem xương sống cô bẻ cho cong." Trình Giang Tuyết nhún vai một cái, "Bất quá, đối với tôi ảnh hưởng không lớn, gia thế tôi ở đó, tôi chính là ở trong hệ thống cảnh sát đi ngang, cũng không người thật sự dám làm gì tôi. Huống chi, chuyện tôi làm cũng phù hợp cương vị và quy tắc làm việc, không có hành động nào vượt ranh giới, kỹ thuật cũng rất vững vàng. Bọn họ muốn vặn ngã tôi, cũng không dễ đâu nhé."
"Dáng vẻ tự tin thật đúng là để cho người hâm mộ, nếu như tôi là đối thủ của cô, tôi sẽ hận đến hàm răng cũng ngứa."
"Trên mạng có câu "Tôi thích nhìn cô khó chịu nhìn tôi, nhưng lại không làm xong bộ dáng của tôi." những lời này nói rất đúng. Mặc dù là nói như vậy, nhưng chúng ta vẫn tận lực đừng đem cái chuôi đặt ở trong tay người khác, thủy triều lên xuống, luôn có thời điểm bị giết chết."
"Cô nói đúng. Đối với vụ án này, bên tôi còn có thể làm những gì?"
"Trước mắt tôi cùng đội cảnh sát bên kia tìm được rất ít đầu mối. Vốn là loại vụ án này không phải ở bên tôi và đội cảnh sát đâu, nhưng tôi nghe nói cô là bác sĩ chính của Trần Liễu Phi, nên tôi và Trương đội liền tới."
Tần Dĩ Duyệt có chút thụ sủng nhược kinh*, "Trình pháp y, cô đối với tôi nóng bỏng quá mức."
*Thụ sủng nhược kinh: bỗng nhiên được sủng ái mà lo sợ
"Chúng ta trừ bỏ tính cách cùng nghề nghiệp gần giống nhau, thì cô còn cầm bộ xương người của em trai tôi mà, tôi cảm thấy những thứ này đều là duyên phận. Cho nên, tới xem thử thử một chút rằng cô là hạng người gì."
"Bộ xương trong tiệm của Mạc lão tiên sinh là của em trai cô sao?"
" Đúng. Tôi cảm thấy nó rơi vào tay cô là vô cùng tốt." Trình Giang Tuyết nói xong cười một tiếng, "Ăn cơm trước đi, cơm nước xong tôi sẽ cẩn thận phân tích tiến triển cùng phương hướng sắp tới của vụ án này cho cô."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, bắt đầu vùi đầu ăn.
Lúc ăn cơm, cô mới sâu sắc phát hiện cô cùng Trình Giang Tuyết thật sự rất giống nhau.
Lượng cơm cùng động tác ăn cơm của hai người các cô đều không phải là đứa con gái bình thường có thể sánh ngang.
Tần Dĩ Duyệt nghĩ, nếu cô có anh chị em gì đó, đại khái không khác Trình Giang Tuyết mấy đâu.
Tuy là lần thứ ba cô thấy người này, nhưng vô hình cô lại có cảm giác thân thiết.
Hai người rất nhanh quét sạch thức ăn trên bàn.
Trình Giang Tuyết để cho phục vụ dọn bàn cơm, sau đó cô lấy ipad mình ra, mở một cái bản văn, sau đó đưa cho Tần Dĩ Duyệt, "Tình huống cụ thể đều viết ở trong này, trong quá trình xử lý án tử tiết lộ nhiều tin tức là không hợp quy định, nhưng có ít thứ mà người trong cuộc như cô cần phải biết, cho nên bây giờ đem nó cho cô xem cũng không tính là vượt ranh giới."
"Cám ơn cô." Tần Dĩ Duyệt hai tay nhận lấy ipad, chăm chú nhìn chữ viết trên bản văn.
"Ngày lập án vụ án Trần Liễu Phi: ngày XX tháng XX năm XXXX, án số XXXX. Báo cáo khám nghiệm tử thi biểu thị bị nạn nhân chết đo nhịp tim ngừng đập, trong dịch dạ dày có chứa thành phần không rõ, nghi ngờ là một loại ma túy mới. Thời gian chết vào rạng sáng từ 3 ~ 5 giờ ngày XX tháng XX năm XXXX, miệng mũi đều có dị vật, cùng thành phần trong dịch dạ dày không hợp. Tư liệu hiện trường đầu tiên đang có không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án, còn chờ kiểm chứng. Ngoài ra, có thể chắc chắn người chết bị xê dịch, trạng thái tử vong nạn nhân đang chờ xử lý."
Tần Dĩ Duyệt nhìn mấy hàng chữ ngắn ngủn kia, nhìn thấy mà giật mình.
Không hiểu vì sao sự việc đơn giản lại biến thành vụ án mưu sát.
Nếu đây thật sự là mưu sát, vậy vụ án này hướng chỉ chính là cô.
Đến hiện tại người liên quan sâu nhất của vụ án là cô.
Chỉ cần là vụ án này còn không phá được, vậy thì cô không thể thoát khỏi hiềm nghi.
Trình Giang Tuyết không dấu vết quan sát phản ứng Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt nhìn văn bản đó mấy lần, sau đó mới đem ipad trả lại cho Trình Giang Tuyết, "Tôi muốn nói theo cái nhìn của riêng tôi."
" Được."
Tần Dĩ Duyệt sửa sang lại ý nghĩ một chút, "Theo tôi biết, y tá bệnh viện chúng ta lúc hai giờ năm mươi phút đêm sẽ đi tuần phòng một lần, lúc ấy không có bất kỳ tình huống dị thường nào. Mà các cô nhận được điện thoại báo án là hai giờ bốn mươi hai phút, các cô đã phân tích nơi dãy số báo án phát ra chưa?"
"Dãy số là chỗ trực của y tá ở khu nằm viện lầu ba bệnh viện các cô, kia vừa lúc là tầng có phòng bệnh của Trần Liễu Phi."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, "Người báo án và y tá tuần phòng có phải là cùng một người không?"
"Không phải." Trình Giang Tuyết nhìn sắc mặt Tần Dĩ Duyệt, cười nói: "Đây mới là chỗ thú vị. Cô suy nghĩ một chút, nếu như lúc hai giờ bốn mươi hai phút, Trần Liễu Phi đã chết, vậy có nghĩa là y tá cùng bác sĩ trực khi đó không làm tròn bổn phận, không xử lý xong công việc chức vụ mình, chuyện này vô luận như thế nào cũng không liên quan tới trên người cô. Nhưng bây giờ điểm chính của vụ án đều tập trung ở trên người cô, đây mới là chỗ cao minh của những người đó."
"Ý là bọn họ lợi dụng chút thời gian chênh lệch này, chính là muốn đem chuyện dẫn đến trên người tôi sao? Chỗ lợi hại của chút thời gian chênh lệch này bây giờ ở nơi nào?"
"Tôi cho là thời gian chênh lệch không phải điểm chính. Điểm chính là người báo cảnh sát cùng y tá tuần phòng kia không là cùng một người, hành động ngày thứ hai mà Vi Thải Giai biểu hiện lúc đó với cô, ba điểm này gắn liền với nhau, mới có thể đem chú ý của người khác tập trung đến trên người cô." Trình Giang Tuyết sau khi suy nghĩ một chút, nói: "Người đứng phía sau hiển nhiên là rất hiểu cô. Chỉ cần ngày đó cô phản ứng có chút không giống nhau, hướng đi của chuyện này cũng sẽ không phải là dáng vẻ hiện tại. Người nọ không biết ở trong bóng tối quan sát cô đã bao lâu."