Do lúc bà Thu mang thai con thứ 2, bị ốm một trận, trận ốm ấy như muốn mang cả tính mạng hai mẹ con bà đi luôn. Sau hơn 1 tháng ngày ngày dùng thuốc điều trị trong bệnh viện thì cũng khỏi. Sinh con ra cũng vô cùng bình thường, thậm chí còn dễ nhìn hơn chị gái trước. Bà Thu lấy làm mừng lắm.
Nhưng nào ngờ 3 tuổi đứa con thứ hai của bà vẫn chưa biết nói. Tuy vậy nhưng lại rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nghịch ngợm nhưng sẽ tự biết dọn dẹp.
Đến khi lên 5 mới nói được, vợ chồng bà Thu thuê gia sư dạy riêng từ ấy. Bao nhiêu năm qua đi, con trai của bà vẫn vậy, vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn....
Hôm nay vốn không định để con trai thứ hai về quê nhưng nó nói lâu rồi chưa gặp ông ngoại, muốn gặp ông ngoại rồi cứ theo sau năn nỉ bà. Nên bà đành đồng ý. Nhưng với điều kiện là phải đi theo thằng Khánh.
Thế là cả quãng đường dài gần 30 cây số Khôi hoàn toàn đi cạnh Khánh. Khánh thì không hề thích người anh trai này của mình tí nào, ngu ngu ngơ ngơ không giống ai trong nhà cả. Tuy từ nhỏ luôn nhường đồ ăn ngon, đồ chơi cho cậu nhưng đến giờ Khánh vẫn sinh ra một loại ác cảm với người anh này.
Thấy đến nhà ngoại rồi mà Khôi cứ kè kè theo sau mình nên Khánh khá bực:
" Anh đừng đi theo tôi nữa được không? "
" Không được. Mẹ nói anh phải đi theo Khánh " Khôi lắc đầu
" Nhưng anh có cần kè kè sau tôi mãi thế này không? Vào mà chơi với ông ngoại ấy, tôi đi vệ sinh."
" Vậy Khánh đi nhanh vào nhá. Anh vào trong nói chuyện với ông ngoại"
Nói xong Khôi chạy ngay vào nhà, cùng ông ngoại ngồi trên tấm phản nói chuyện.
" Phiền phức."
Nhiều lúc Khánh thật không hiểu nổi, ông trời cho Khôi cái đầu không bình thường kia thì còn cho cái mặt kia làm gì? Định dùng bộ mặt ấy để che giấu đi sự ngu ngốc bên trong hay sao?
Đến tối ăn cơm xong, mấy anh chị em trong nhà rủ Khánh đi chơi hội, vốn ham chơi nên Khánh đồng ý ngay. Mấy đứa rủ nhau đi nên phải vào báo với người lớn kẻo lát lại đi tìm. Cái Hoa con nhà cô hai nhanh miệng nói trước:
" Ông ơi cho tụi con đi chơi hội nhá. Hôm nay là hội của thôn bên cạnh ông ạ. "
" Đi chơi thế đã có tiền chưa?" Ông ngoại đang nói chuyện với Khôi thì ngừng lại
" Mỗi đứa có một ít ạ. Ra đấy náo nhiệt tí cho vui thôi ông."
" Ừ, ông cho một ít, ra đấy có mua gì thì chia nhau mà mua. Nhớ về sớm đấy." Dứt lời ông đưa tờ 200 nghìn ra, đứa đứng đầu tiên đưa hai tay nhận nói cảm ơn ông rồi quay ra nhìn mấy đứa khác mà cười tới tít cả mắt.
Khôi thấy cũng đứng trong đội ngũ xin đi chơi nên chợt nhớ ra lời mẹ dặn. Mẹ nói phải đi theo Khánh, mà giờ Khánh đi chơi hội, suy ra mình cũng phải đi theo. Nghĩ vậy, Khôi kéo tay ông ngoại:
" Ông ơi, con cũng muốn đi chơi hội. Ra chỗ đó chắc chắn là rất vui."
Nghe thấy Khôi muốn đi thì Khánh cau mày lại. Cũng không tự nhìn lại tình trạng của bản thân đi, ra chỗ đông người lại để người khác phải trông nom thì còn chơi cái gì nữa? Với lại...đang định nhân cơ hội này thu hút sự chú ý của đám con gái ở đây, mà giờ Khôi đi cùng kiểu gì cũng làm phông nền cho anh ta mà thôi. Còn ai sẽ để ý đến cậu nữa?
Nhưng cậu nào có ngăn cản được, mẹ nói cậu phải để ý tới Khôi, đừng để anh em trong nhà bắt nạt, cũng đừng để gây hoạ gì. Nhưng mà cậu vẫn không muốn để anh ta đi cùng... Giờ chỉ mong là ông ngoại giữ được anh ta ở nhà mà thôi. Nhưng mà đời không như là mơ, ông ngoại đồng ý, không những thế mà còn cho anh ta tiền. Trước khi đi còn dặn dò:
" Mấy đứa nhớ để ý tới Khôi chút, đừng quá ham chơi đấy."
" Dạ vâng ạ." mấy đứa đồng thanh trừ Khánh
Ngay sau đó 4 chiếc xe lao ra khỏi cổng đi chầm chậm dưới ánh đèn đường.
Cách đó không xa, có một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường dưới cái đèn hỏng, trông như đã hoà hẳn vào bóng tối. Trong xe có tiếng nói chuyện:
" Người đó bảo chúng ta bắt thằng nào?" Một người đàn ông lên tiếng
" Là thằng ngồi sau chiếc xe điện màu trắng ấy ạ." Tên ngồi phía trước xe chỉ tay vào Khôi
" Nó trông thế kia mà lão bảo bọn mình bắt? Lão nghĩ bọn mình là dân chuyên nghiệp à?"
" Lão bảo tuy thằng nhóc đó lớn nhưng đầu óc không bình thường, không khác mấy so với trẻ con. Rất dễ gạt"
" Đi theo trước, có gì từ từ nghĩ cách."
Dọc đường mải nói chuyện nên cả đám chẳng biết đến sự tồn tại của chiếc ô tô phía sau.
Đến nơi, cả đám để nhờ xe ở nhà bạn của Hoa rồi rủ người bạn đó cùng đi luôn. Nhóm từ 7 người thành 9.
Đông người không tránh khỏi khó nói chuyện, tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh gần như át đi 50% âm thanh. Cả đám kia đã bàn bạc xong đi đâu chơi trước rồi ăn cái gì, chỉ có mình Khôi không biết gì vẫn đang ngắm nghía xung quanh.
Lần đầu tiên anh được đi chơi hội ở quê nên nhìn mấy thứ lấp lánh đủ màu sắc trên sạp hàng dọc đường đi không khỏi thích thú. Nhìn mấy thứ đồ đó đến chăm chú như trẻ con thấy món đồ mình yêu thích.
Khôi nhìn chúng một cách thích thú, cô bán hàng tươi cười nói:
" Muốn mua gì không? Cô bán rẻ cho."
" Dạ..."
" Này anh có đi nhanh lên không, lạc nhóm bây giờ." Khánh cau có
" À tới ngay." Nói xong Khôi quay lại nhìn cô bán hàng " Xin lỗi cô con không mua ạ."
Không mua mà chỉ nhìn chăm chú thế hả? Cô bán hàng thầm mắng Khôi...
Khôi thích thú cùng cả đám lên chơi nhà phao. Lần đầu tới căn nhà nhiều màu sắc mà lại còn êm êm như thế này. Đi bước nào lún bước đó, đi qua lại phồng lên. Nhún nhún nhảy nhảy rất vui nha.
Nhảy tới mệt rồi thì đi xuống mua nước uống. Uống xong lại đi chơi tiếp. Nhưng trò chơi lần này là phi bong bóng, Khôi không chơi được nên đành đứng nhìn. Một tiêu lại một tiêu, hết người này tới người khác, Khôi đứng chờ tới mỏi chân luôn.
" Mọi người chơi xong chưa? Anh đứng chờ mỏi chân quá."
" Vậy anh qua ghế đá dưới gốc cây sấu kia ngồi đi, lát tụi em ra." Một đứa trong đám nói rồi chỉ ra chiếc ghế đá cách đó tầm 5 mét đang còn trống.
Khôi không đi ngay mà nhìn Khánh, cậu cũng không muốn Khôi theo sau nên gật đầu:
" Anh qua đó đi, lát tôi qua."
Khánh đồng ý rồi Khôi mới qua ghế ngồi. Ngồi đó ngắm ngía xung quanh, nhìn đám đông nhộn nhịp anh cười một cái, chỗ này thật vui nha.
Đang đâu có hai người tới chắn trước mặt, Khôi ngước mắt lên nhìn. Là hai người lạ, không phải Khánh.
" Khôi phải không? Khánh nhờ tôi tới đưa cậu ra chỗ cậu ấy." Một người đàn ông lên tiếng
Khôi nhìn lại chỗ chơi phi tiêu khi nãy, quả thật đám người Khánh đã không còn ở đấy. Khôi bán tín bán nghi nhìn hai người xa lạ trước mặt. Giờ Khánh đang chơi không tới tìm được anh nên nhờ người khác tới, có khi là thật. Khôi gật đầu đi theo 2 người đó.
Đi được một đoạn, tiếng ồn ngày càng ít, hình như đang ra khỏi hội. Chả nhẽ Khánh về rồi? Không thể, Khánh về sẽ nhớ tới anh, sẽ tự đến tìm chứ không nhờ người khác. Vậy hai người kia nói dối, chắc chắn không phải người tốt.
Khôi đi giữa hai người bọn họ, đợi đi qua cái ngõ thì bỗng nhiên chạy đi làm 2 người đàn ông kia không kịp phản ứng, mãi mới đuổi theo sau
" Ê thằng kia sao mày lại chạy đi, tụi tao có làm gì mày đâu."
Khôi không đáp, chỉ cắm đầu chạy
_______________
Trúc hậm hực cầm cây chổi ra quét ngõ. Cô vốn muốn xin mẹ đi chơi hội tí cho vui mà mẹ cô thẳng thừng nói đúng một từ không rồi lên tầng tưới cây. Chả biết thế nào làm rơi mất một chậu hoa mười giờ rồi kêu cô ra ngõ quét.
Không cho đi chơi còn bắt quét ngõ lúc trời tối thế này, cũng gần 10 giờ rồi người không biết thấy cô chắc nghĩ cô bị điên quá.
Đang quét thì nghe tiếng chạy phía sau, vừa quay đầu lại xem là ai thì bị người ta lao tới ôm lấy rồi người nọ còn nép sau lưng cô, giọng run run:
"Vợ ơi cứu anh."