Chưa hết, khám nghiệm xác thằng Don ngay tại hiện trường, nó bị đá đè ngang bụng, không thể thoát ra được, nhưng đó chưa phải chí mạng, phần người trên vẫn cử động được, vẫn dùng điện thoại cầu cứu được, nhưng khám xác nó thì nó bị đè từ dưới bụng lên đến đầu, nửa thân từ bụng đến đầu nát be nát bét, đội pháp y dù đã cố gắng nhưng không thể khôi phục được diện mạo của nó. Dường như có ai đó cố tình giết nó. Đội pháp y kết luận, vì hòn đá được cố tình lăn từ bụng lên đầu một cách chậm rãi, nên mới có thể nghiền nát cơ thể nó như thế. Vậy câu hỏi được đặt ra, là ai đã làm điều ấy, ai có thể có sức mạnh lăn một hòn đá to như vậy, ai có thể tàn nhẫn cố tình nghiền nát một người đang sống vậy?
Mọi người trong làng ai cũng hiểu và thông cảm cho cô Hến, không ai nghi ngờ cả nhưng với công an thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cô Hến vẫn là nghi phạm số một, thảo nào có hai người mặc cảnh phục ngồi trong sân. Thật ra cũng không thiếu lời trách móc cô, mấy bà ngồi vừa làm cỗ đám ma vừa nói:
- Ôi giời ơi, giá bảo chủ tịch nọ, giám đốc kia đã đành, đây lại bày đặt cái kiểu sang chảnh, số lạ không nghe máy, khinh người quá à – Bà Lý nhà ông Luận mở màn.
Bà Hành nhà Hành Khất tiếp lời:
- Tôi thì tôi có biết cái tính của cô ấy, thông cảm thì thông cảm nhưng cũng thấy… không được.
- Ừ! phải rồi bà, người ta gọi 1 lần, thì có thể là nhầm, gọi đến lần thứ 2, thôi thì tôi cứ cho là nhầm nữa đi, nhưng đã gọi đến lần thứ 3 với còn gọi nữa thì phải bắt máy, biết đâu họ không nhầm thì sao?
- Đúng đấy! Mà nhầm thì đã sao, nhầm thì thôi, mình cũng có lúc gọi nhầm nữa mà. Như tôi đây này, nhiều lúc tôi gọi cho thằng cu nhà tôi bằng cái máy bàn, số 0 với số 6 nó ghi trong quyển sổ còn nhìn không ra, cứ chổng đít lên gọi, gọi đến cuộc thứ 10 không bắt máy là suốt ruột lắm rồi, không biết nó có làm sao không. Đang lo thì nó gọi về, tôi mới chửi cho trận vì cái tội không bắt máy làm bố mẹ mày lo, nó mới ngớ người bảo có thấy cuộc gọi nào đâu, thì tôi kiểm tra lại hóa ra nhầm số bà ạ!
- Chuyện này thì cô Hến ân hận cả đời, chỉ vì mình không nghe máy số lạ mà để con bị tai nạn chết, biết là vô tình nhưng mà… Haiz!
Đang hóng chuyện tập trung lắm, nên có giọng nói nhẹ nhàng bên tai cũng làm Trần Phong giật mình:
- Anh Phong! Cho em qua nhờ tí!
Là em Ngân hàng xóm, phải rồi, nhà em Ngân cũng là hàng xóm quanh đây mà, ông Bình bà Yên còn đang chủ trì làm cỗ cho đám này, với dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, sang giúp cũng là chuyện bình thường. Ở quê, dù đám cưới hay đám ma, trước đám chính thường có bữa cơm thợ, tức là gia chủ mời thợ và bà con họ hàng, làng xóm gần đấy dùng cơm, coi như lời cảm ơn vì đã giúp đỡ gia chủ trong lúc nhà có việc, ở đây là lúc tang gia bối rối. Nên bữa cơm thợ cũng đơn giản, không nhiều món như cỗ chính. Trần Phong thoáng ngớ người ra rồi né sang một bên, em Ngân cúi mặt bê xoong nước to đùng mới đun lách lách qua, nhưng đã đi gần khuất rồi mà hắn vẫn cứ ngơ ngẩn nhìn theo, anh Cường từ đâu tới huých vai hắn:
- Này! Thằng háo sắc, con gái nhà người ta nuôi lớn bằng này, chú mày định thịt hả?
Trần Phong lắp bắp:
- Ở! Không! Em… em…
- Thịt thì đã sao, con rể quý của ông Bình không thịt con gái ông ấy thì còn thịt ai – Ông Luận cũng đang phụ bắc rạp đứng gần đấy nghe thấy anh Cường nói vậy thì chõ mồm vào.
Thấy anh Cường có vẻ chưa hiểu lắm, ông thêm:
- Bữa nào tao kể cho, thôi giờ đi lấy hàng mã đi Cường
Rồi ông quay sang nói với Trần Phong:
- Khoai to không lo chết đói! Nhể?
Anh Cường nghe xong thì cười ra dấu OK với ông Luận, rồi kéo Trần Phong đi, 2 anh em nhảy lên con xe Wave tàu chạy ra cửa hàng, vừa đi anh Cường vừa nói:
- Ái chà nhất chú nhé, tán được em Ngân phải nói là ngon nhất cái làng này rồi, gái mới lớn thịt thơm lắm đấy, tranh thủ đi.
Trần Phong lấp liếm đi:
- Thôi anh, trêu từng cái, mấy ông già ngồi rảnh rỗi cứ tán chuyện linh tinh ấy mà.
Nói thì nói thế thôi, chứ Trần Phong cũng đang sướng trong lòng lắm, vừa sướng vừa đê mê hưởng thụ, không phải vì tán được em Ngân, vì đã tán đâu mà được, cũng không phải vì được mọi người trêu thế mà thích, vì hắn cũng còn chưa hiểu đầu đuôi tại sao ông Luận lại nói thế. Mà vì vừa rồi, lúc em Ngân lách qua người hắn, một mùi hương thoang thoảng qua, êm dịu kỳ lạ, lần đầu tiên hắn được ngửi, hắn cứ cố nhớ lại mùi hương ấy mãi, hắn ước hắn được ngửi một lần nữa. Đó không phải mùi thức ăn, cũng không phải mùi nước hoa, có lẽ anh Cường nói đúng, đó là mùi hương của người con gái mới lớn. Công nhận thơm thật.
Lại nói, phải lâu lắm rồi Trần Phong mới đứng gần em Ngân như vậy. Ngân bây giờ khác xưa rồi, mặt xinh, da trắng, môi hồng, người có lồi có lõm, thêm giọng nói nhu mì nhỏ nhẹ, khéo ăn khéo nói, đảm đang việc nhà thì cũng là đối tượng số một của đám thanh niên trong làng. Trần Phong tự nhủ trong đầu, phải kiếm cớ hít lại mùi hương đấy một lần nữa, hít cho đã thì thôi, mà không đã thì phải tìm cách lấy được em Ngân về làm vợ, bằng bất cứ giá nào. Cũng từ những suy nghĩ chớm nở ấy, hắn mới bắt đầu từ từ biết rõ thêm về tính cách của chính bản thân mình mà chưa từng bộc lộ.