- Nếu như thầy nói, Mê trận này có từ rất lâu, mà Bách Quỷ Lộ mới có, vậy chứng tỏ Bách Quỷ Lộ được tạo ra để bảo vệ Mê Trận này, Mê trận cần được bảo vệ vậy thì Mê Trận sẽ có điểm yếu. Nhưng ai đã tạo nên vòng bảo vệ này, liệu nó có liên quan tới lãnh đạo cấp cao của khu mỏ này không?
Thầy Tú cười sảng khoái vỗ vỗ vai Trần Phong:
- Tiểu tử thông minh lắm, nói rất đúng ý ta, vấn đề này thì phải về hỏi bố thằng Don xem các cấp lãnh đạo là người thế nào thì mới suy đoán ra được.
Nói rồi thầy bảo Trần Phong lấy con rô bốt của thằng cu Don đưa cho thầy, thầy lẩm nhẩm điểm điểm cái gì đó rồi đưa lại cho hắn, lúc này, nhờ vào Âm dương tuệ nhãn thầy mới khai cho Trần Phong, hắn mới nhìn thấy dường như có một sợi dây khói trắng mờ mờ từ con rô bốt tỏa ra, kéo dài, kéo dài mãi, rồi cái dây ấy chui vào bụi cây ven sườn núi, dường như đang dẫn đường cho hai người vậy, thầy Tú giục:
- Nhanh, đi theo sợi dây đó.
Nói rồi thầy Tú xông lên trước, Trần Phong cũng lập tức theo sát thầy, mặc dù quả chuông được đeo vào tay rồi nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy, dù sao giờ đó cũng là thứ duy nhất hắn có thể sử dụng. Hai người cứ thế đi theo sợi khói mỏng manh mà đi sâu thật sâu vào trong hẻm núi, lách qua đám cỏ rậm rạp, qua từng tán cây che lối dưới ánh trăng mờ nhạt, cuối cùng cũng đến một sườn dốc nhỏ, dưới sườn dốc đó là một khu đất trống, dường như mới được đào lên làm sân tạm thời, nhưng nhìn dấu vết thì đây chỉ có thể là do máy móc làm.
Lập tức thầy Tú kéo tụt Trần Phong ngồi xuống, nấp sau đám cỏ rậm rạp ra hiệu yên lặng, lúc này hắn mới len lén cùng thầy nhìn ra ngoài. Ngoài bãi đất trống, có khoảng chục thằng quỷ sai mặt mũi hung tợn, sừng với răng nanh nhọn hoắt, da đen sì, mồm rộng hoác, tay lăm lăm chùy với đao, đang xúm quanh một người nhìn nhỏ bé, đó là thằng cu Don, nó bị xích sắt tròng vào cổ, đang phải bò bằng cả hai tay hai chân mà khéo cái xe có hai con quỷ ngồi trên.
Chúng nó đang chơi trò gì vậy, thằng bé nhỏ con như thế, còn sống đã chẳng kéo nổi rồi, giờ chết rồi còn phải bò ra như trâu như ngựa kéo xe cho chúng nó, từng nhát roi vụt vào lưng thằng bé đen đét, nó khóc lóc đau đớn van xin thì lại càng bị bọn quỷ sai đánh mạnh hơn. Trần Phong lửa căm hơn sục sôi, chỉ muốn nhảy ra choảng nhau với bọn quỷ: “Mẹ nhà nó, đến nước này bố mày cũng đéo sợ nữa, xem ai đánh được ai nào” thì thầy Tú kéo hắn ngồi xuống lại ra hiệu bình tĩnh, rồi chỉ chỉ phía trước. Cũng dưới sân, phía đối diện chỗ Trần Phong nấp, có con quỷ đang ngồi trên hòn đá to, hắn bị mất một cánh tay, có vẻ như là tướng lĩnh, hắn chỉ tay vào thằng cu Don mà chửi:
- Mẹ kiếp! Lỗi của mày là không kéo được hắn chết chung, làm hỏng kế hoạch của tao, tao phải tra tấn mày đến khi bắt được hồn thể của hắn.
Trần Phong quay sang thầy Tú nhỏ giọng:
- Thầy! “Hắn” mà con quỷ kia nói đến là ai, không lẽ là tôi?
Thầy Tú cũng gật đầu:
- Có lẽ đến 9 phần là nhà ngươi, nhưng sao lại đòi bắt ngươi thì ta không rõ – Rồi thầy tự nhiên giật mình quay sang: “Ngươi… ngươi nghe được bọn chúng nói?”
- Vâng! Chúng nó chửi thằng Don nãy giờ, tôi nghe được mới hỏi thầy chứ – Trần Phong cũng ngạc nhiên với sự sửng sốt của thầy
- Kỳ lạ, ta mới khai Tuệ nhãn cho ngươi thôi, đã khai Phong nhĩ đâu nhỉ? Nhưng thôi, kệ đi, giờ không phải lúc nói chuyện này.
Nói rồi thầy lại tiếp tục ra hiệu quan sát tiếp, được một lúc Trần Phong cũng suốt ruột lắm rồi, hắn quay sang thầy Tú định hỏi lúc nào ra tay, thì thấy thầy đang liếm mép rồi nuốt nước bọt cái ực mà rằng:
- Chà chà, gái Việt ngon đáo để nhỉ, lại còn trinh nữa… chẹp…chẹp!
Trần Phong cũng ngớ người ra không hiểu thầy Tú đang nói gì, hắn khẽ:
- Ô thầy ơi! thầy bị làm sao thế, gái gú ở đâu ra bây giờ?
- Kia kìa, con ma nữ đứng cạnh thằng quỷ sai lúc nãy bị ta đốt đó, úi chà chà, mông với vú, ngon thế chứ lại.
Trần Phong cũng khó hiểu mà nhìn theo hướng thầy Tú chỉ, thì đứng cạnh thằng quỷ tướng kia đúng là có một con ma nữ, cổ bị xích sắt trói lại, đầu cúi gằm, quần áo rách nát giống như bị ngã từ trên vực xuống, nhưng dù như thế thì nhìn qua cũng thấy được gương mặt cô gái này còn sống hẳn rất đẹp, thêm phần quần áo bị rách chỗ kín chỗ hở, vòng ngực vòng mông cũng lộ ra, lại càng thêm vẻ sεメy quyến rũ, Trần Phong cũng không khỏi thốt lên:
- Mẹ nó, con quỷ này cũng tinh mắt thật đấy! Mà sao thầy biết con ma nữ đó còn trinh?
Thầy Tú cười biến thái, cái kiểu cười lúc nhảy vào bóp chim Trần Phong mà trả lời:
- Hè hè hè! Cứ đi theo ta, rồi cái gì nhà ngươi cũng biết
Nhưng Trần Phong cũng không khỏi nghi ngại, không biết con ma nữ này với con ma nữ đi đôi hài đỏ có phải là một không, hắn quan sát kỹ thì không thấy đôi hài đỏ nào cả. Vậy thì con ma nữa gặp ở cổng nhà em Ngân với con ma nữ này có phải một không nhỉ, tiếc là lúc đó hắn không quan sát kỹ để giờ đối chiếu, mà lúc ấy thần hồn đâu mà quan sát, còn nữa. Vậy con ma nữ ở cổng nhà em ngân với con ma nữ đi đôi hài đỏ thì sao, có phải là một không, lúc đó hắn lại cũng không quan sát xem con ma nữ ở cổng nhà em Ngân có đi hài đỏ không nữa. Tự nhiên trong đầu rối tung lên, nếu là ba con ma nữ khác nhau thì sao nhỉ, sao số hắn lại gặp nhiều ma đến thế, lại toàn ma nữ, duyên âm thì nó cũng vừa vừa thôi chứ. Đang vật lộn với mớ hỗn độn trong đầu thì dưới sân nghe thấy tiếng chửi của thằng quỷ tướng:
- Con tiện nhân này, mày làm tao vất vả lắm mới bắt được mày, mày còn không phục tùng à, mày muốn tao ném mày ra Bách Quỷ lộ không?
Nói rồi tên quỷ tướng ra tay vả cho ma nữ kia một cái thật mạnh khiến nó đó ngã văng ra sân, mấy thằng quỷ sai đang đánh đập thằng cu Don lố nhố hò reo, tên quỷ tướng quát tiếp:
- Hôm nay không hầu hạ tao cho cẩn thận, tao sẽ ném mày cho bọn chúng hưởng