Sắc mặt Tần Mục ửng đỏ, biết đường chủ Kiếm đường đang nói chính mình.
Đường chủ Kiếm đường hẳn là bởi vì thất bại kia mà rút ra kinh nghiệm xương máu, tàn nhẫn cố sức trên kiếm pháp cơ sở, hiện nay thực lực đã không thể coi thường, chỉ sợ lại có một lần bay vọt. Mình muốn lần nữa đánh bại hắn bằng một chiêu kiếm thì hầu như không thể.
Đường chủ Kiếm đường truyền thụ cho đám sĩ tử kỹ xảo kiếm thức trụ cột nhất, Tần Mục âm thầm gật đầu, sự tìm tòi của đường chủ Kiếm đường những năm qua đã đến được "tam muội*" của kiếm pháp cơ sở, tuy rằng còn có chút không đủ, nhưng đã tiến bộ rất lớn so với chính hắn trước đó.
* tam muội: cách gọi của đạo Phật, chỉ một phương pháp tu hành quan trọng: tâm trí thanh tịnh, dứt bỏ mọi ý niệm trần tục (trích nguyên văn nghĩa trong QT)
Đợi đến tan học, Tần Mục đang muốn rời khỏi Hàm Quang điện thì đột nhiên đường chủ Kiếm đường nói: "Tần Mục ở lại."
Ba người Thẩm Vạn Vân, Việt Thanh Hồng và Vân Khuyết cùng rùng mình, từng người liếc mắt nhìn nhau, ba người đi ra Hàm Quang điện. Vốn Linh Dục Tú dự định tiến lên tìm Tần Mục, thấy thế chỉ đành coi như thôi, bị mấy vị Hoàng tử công chúa kéo đi.
Bên trong Hàm Quang điện, đám sĩ tử rời đi hết, chỉ còn lại hai người Tần Mục và đường chủ Kiếm đường.
"Thiếu giáo chủ, ngươi cảm thấy kiếm pháp của ta thế nào?" Đường chủ Kiếm đường đứng dậy, nghiêm nghị hỏi.
Tần Mục nói: "Ngươi tiến bộ rất lớn."
Ánh mắt đường chủ Kiếm đường hừng hực: "So với ngươi thì sao?"
Tần Mục suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ngươi còn kém chút hỏa hầu. Cơ sở của ngươi không vững như ta, hơn nữa, cho dù cơ sở của ngươi vững chắc như ta cũng không phải là đối thủ của ta. Dưới cảnh giới tương đồng, tu vi của ta mạnh hơn ngươi quá nhiều, công pháp cũng tốt hơn ngươi quá nhiều. Ngươi quá quan tâm đến kiếm mà quên đi cái khác, cùng cảnh giới ngươi còn không phải là đối thủ của ta. Tuy nhiên, sự tiến bộ của ngươi cũng đã rất lớn."
Đường chủ Kiếm đường làm lễ đệ tử, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vì lẽ đó khẩn cầu Thiếu giáo chủ ở lại chỉ điểm một, hai. Vừa nãy là ta dạy bọn họ, bây giờ khẩn cầu Thiếu giáo chủ dạy ta!"
Tần Mục thản nhiên ngồi xuống, nói: "Được. Dù sao thì ngươi cũng là đường chủ giáo ta, chỉ điểm ngươi cũng không sao. Kiếm pháp, không chỉ là kiếm pháp mà thân pháp, công pháp, quyền pháp, Linh Thai, ý niệm đều quan trọng như nhau. Vừa nãy ngươi truyền thụ kiếm pháp cho bọn hắn, còn chưa làm được hợp chúng lại thành một."
Đường chủ Kiếm đường hỏi: "Làm sao hợp chúng lại thành một?"
Tần Mục truyền thứ kiếm thức mà trưởng thôn truyền thụ cho mình lại cho hắn, đường chủ Kiếm đường bỗng nhiên tỉnh ngộ, lẩm bẩm nói: "Vậy mà lại phát lực như vậy... Sai rồi, sai rồi, nguyên lai ta luyện kiếm trăm năm, đều luyện sai rồi... Đa tạ Thiếu giáo chủ chỉ điểm!"
Mà bên ngoài Hàm Quang điện, sắc mặt đám người Thẩm Vạn Vân nghiêm nghị, Việt Thanh Hồng tức giận nói: "Quốc Tử giám vậy mà bất công, thiên vị hắn, giữ hắn lại một mình truyền thụ kiếm pháp! Kiếm pháp của hắn vốn đã không yếu, nếu có Quốc Tử giám hết sức bồi dưỡng, chúng ta làm gì còn cơ hội vượt qua hắn?"
Thẩm Vạn Vân lạnh nhạt nói: "Các ngươi không cần phải lo lắng, cho dù Quốc Tử giám truyền thụ cho hắn kiếm pháp tinh diệu cỡ nào cũng không thể là đối thủ của ta, chỉ cần ta bắt được kẽ hở trong công pháp của hắn, liền có thể đánh bại hắn!"
"Nói thì nói vậy, nhưng không thể không đề phòng." Vân Khuyết nhắc nhở.
Thẩm Vạn Vân gật đầu: "Các ngươi yên tâm, hắn tiến bộ, ta cũng tiến bộ. Mấy ngày nay ta áp chế cảnh giới, chỉ cảm thấy chính mình sắp đến biên giới của cảnh giới Lục Hợp. Bằng vào sức chiến đấu Ngũ Diệu đỉnh cao của ta, há có thể không bắt được hắn? Hắn đạt được chỉ điểm của Quốc Tử giám ngược lại sẽ hao tâm tốn lực đi tu luyện kiếm pháp mới, tu luyện hoàn mỹ! Ở cảnh giới Ngũ Diệu đánh bại hắn là tâm nguyện của ta, bằng không cho dù ta trở thành thần thông giả thì cũng tiếc nuối trong lòng."
Ba người căn bản không ngờ rằng, bên trong Hàm Quang điện không phải như bọn họ phỏng đoán, hiện tại đường chủ Kiếm đường như là một học sinh, mà Tần Mục mới là lão sư, chính đang chỉ điểm đường chủ Kiếm đường luyện kiếm!
Nếu ba người nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ sợ con ngươi đều sẽ lọt ra ngoài!
Đường chủ Kiếm đường khắc ghi hợp chúng làm một vào trong tâm khảm, Tần Mục nhớ tới một chuyện, nói: "Tuy ta đánh tốt cơ sở, thế nhưng lại không có bao nhiêu sở trường về kiếm pháp, còn cần đường chủ chỉ điểm. Đường chủ vừa mới nói Thánh nhân có ba kiếm, ngươi chỉ nói kiếm đầu tiên là Hàm Quang, còn có hai kiếm khác chưa nói. Hai kiếm này là kiếm gì?"
Đường chủ Kiếm đường nói: "Một chiêu là Hàm Quang, chiêu thứ hai là Thừa Ảnh, chiêu thứ ba là Tiêu Luyện, kỳ thực là ba tầng cảnh giới của Kiếm đạo. Đây là lời quốc sư Duyên Khang viết bên trong Kiếm luận, được Hoàng đế ca tụng là Thiên tử tam kiếm. Ngươi bảo ta chỉ điểm kiếm pháp, ta có chút không dám. Truyền thụ kiếm pháp là phải xem sư phụ. Ta dạy bọn họ thì được, thế nhưng dạy ngươi không được."
Tần Mục rõ ràng ý của hắn, truyền thụ công pháp, tốt nhất là danh sư. Chẳng hạn như hòa thượng Minh Tâm của Đại Lôi Âm tự, sư phụ của hắn không có luyện Lôi Âm Bát thức đầy đủ nên bên trong Lôi Âm Bát thức truyền thụ cho Minh Tâm liền có kẽ hở.
Cùng một đạo lý, nếu đường chủ Kiếm đường lĩnh ngộ một chiêu thức nào đó không rõ ràng, truyền thụ cho Tần Mục chiêu này, như vậy Tần Mục sẽ kế thừa kẽ hở của hắn.
Bởi vậy, muốn học tập tuyệt học cao thâm, nhất định phải có lương sư!
Vẻ mặt Tần Mục khẽ nhúc nhích, hỏi: "Có thể tìm thấy Kiếm luận ở đâu?"
"Thiên Lục lâu."
Đường chủ Kiếm đường nói: "Thiếu giáo chủ, thẻ bài là bằng chứng để tiến vào Thiên Lục lâu, chỉ cần có thẻ bài, liền có thể tiến vào Thiên Lục lâu mượn đọc điển tàng bên trong."
Tinh thần Tần Mục chấn động mạnh, hắn còn chưa đi Thiên Lục lâu, ở trong đó là điển tịch thu gom từ toàn bộ các môn các phái trong đế quốc, sao có thể không đi?
"Thiếu giáo chủ còn chưa ăn cơm trưa hả?"
Đường chủ Kiếm đường nở nụ cười hiếm thấy, mời: "Ta cũng phải ăn cơm trưa, không bằng đi hàn xá, vừa vặn ta còn có vài chỗ khó hiểu muốn nhờ Thiếu giáo chủ giảng giải, có thể vừa ăn vừa nói chuyện."Tần Mục chần chờ nói: "Nhà ta còn có tiểu hồ Ly..."
"Mang theo luôn là được."
Tần Mục và hắn rời khỏi Hàm Quang điện trở về Sĩ Tử Cư, Hồ Linh Nhi đang tu luyện Tạo Hóa Linh công, nghe được đi ăn cơm, lập tức hứng thú bừng bừng chạy đến: "Có rượu không?"
"Có." Đường chủ Kiếm đường nói.
Hồ Linh Nhi hoan hô, lập tức điều khiển yêu phong đuổi kịp. Hai người một cáo đi tới chỗ ở của đường chủ Kiếm đường, nơi ở của đường chủ Kiếm đường rất là đơn giản, cũng là một cái sân hai vào hai ra, ngay cả một người hầu cũng không có.
Tần Mục đánh giá xung quanh, chỉ thấy nơi này không có những người khác, đường chủ Kiếm đường tự mình xuống bếp, xào rau nấu cơm, rất là thuần thục, hiển nhiên không phải lần đầu tiên tự mình ở nhà làm cơm.
"Kiếm đường, ngươi không có phu nhân sao?" Tần Mục buồn bực nói.
"Phu nhân?"
Tốc độ của đường chủ Kiếm đường rất nhanh, dùng chân hỏa để nấu ăn, tốc độ có thể nào không nhanh?
Rất nhanh, người đàn ông trung niên này đã bưng cơm nước lên bàn, sau đó xới cơm, nói: "Cần phu nhân làm cái gì? Phiền phức."
Hồ Linh Nhi nếm thử cơm nước hắn làm, kinh ngạc nói: "Ăn ngon thật! Kiếm đường, trù nghệ của ngươi tốt như vậy, còn tốt hơn rất nhiều bếp trưởng trong kinh thành, vì sao không tìm một phu nhân?"
"Trước có đi tìm. Lúc còn trẻ cũng có cùng một cô gái trong giáo thân cận qua, khi đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện."
Đường chủ Kiếm đường nhớ lại chuyện năm xưa, lắc đầu nói: "Sau đó ta phát hiện, kiếm có thể mang cho ta càng nhiều niềm vui, cô nương có thể mang cho ta vui vẻ còn không bằng kiếm của ta, ta liền nghĩ, phí sức lực vào đó làm gì? Vì thế chia tay. Thiếu giáo chủ, nữ nhân chính là phiền phức, tuyệt đối không nên tìm nữ nhân, các nàng sẽ muốn ngươi phải cẩn thận từng li từng tí một trò chuyện cùng các nàng, dụ dỗ các nàng, hở ra còn muốn làm nũng, làm phiền ngươi, quấy nhiễu ngươi. Chúng ta muốn chuyên tâm tu đạo, luyện kiếm có thể mang cho chúng ta thêm nhiều niềm vui sướng, vui sướng đó nữ nhân cho không được, vì thế kiên quyết không cần nữ nhân."
Hồ Linh Nhi kinh ngạc, cãi: "Kiếm đường, lời này của ngươi không đúng, nữ nhân có cái gì không tốt?"
Nguyên khí của đường chủ Kiếm đường leng keng, giống như tiếng của vô số thanh kiếm sắc bén va chạm, lạnh nhạt nói: "Luyện kiếm có thể mang cho ta vui vẻ, ngươi căn bản không hiểu, nói cho ngươi vô dụng."
Tần Mục hấp háy mắt, cảnh giới của Kiếm đường quá cao, hiện giờ hắn còn không biết cảnh giới này.
Hai người một cáo ăn cơm trưa xong, đường chủ Kiếm đường lại hỏi Tần Mục mấy vấn đề, sau đó chuyên tâm suy tư, một lát không nói chuyện. Tần Mục đang muốn cáo từ thì đường chủ Kiếm đường lại tỉnh lại, đứng lên nói: "Thiếu giáo chủ, không tiễn."
Tần Mục dở khóc dở cười, phất phất tay với hắn.
"Tính khí của Kiếm đường thật quái lạ."
Hắn lắc lắc đầu: "Không biết cô gái và hắn mến nhau trước đó là ai, nói không chừng có thể tác hợp cho hai người. Tuy nhiên tính khí của Kiếm đường cổ quái như vậy, không chừng sau khi tác hợp cũng sẽ chia tay."
Hắn trở về Sĩ Tử Cư, đột nhiên nhìn thấy nhiều sĩ tử đang đi xuống núi, không chỉ có sĩ tử trong Sĩ Tử Cư sĩ tử dồn dập xuống núi mà sĩ tử Hoàng Tử uyển và Thần Thông Cư bên cạnh cũng dồn dập đi ra, hướng về ngọn núi bên dưới.
Tần Mục buồn bực, đột nhiên một thanh âm kêu lên: "Tần huynh đệ, bên này!"
Tần Mục nhìn lại, chỉ thấy Vệ Dung cũng ở trong đám người, liền đi lên phía trước. Hồ Linh Nhi hỏi: "Vệ béo, xảy ra chuyện gì?"
Vệ Dung cười nói: "Các ngươi không biết sao? Nghe nói là có một đạo nhân đến ngọn núi bên dưới, tự xưng là Đạo môn, mang theo một tên đệ tử ngồi dưới sơn môn Thái học viện chúng ta, ngồi ngay giữa đường."
Tần Mục kinh ngạc, nói: "Đây là ngăn cửa đây!"
Vệ Dung gật đầu, nói: "Chính là ngăn cửa! Đạo môn là giáo phái lớn nhất chính đạo, đạo nhân ngăn cửa tự xưng là Đan Dương Tử, thiếu niên bên cạnh hắn thì được hắn gọi là Đạo Tử. Vừa nãy một vị Quốc Tử giám tiến đến hỏi thăm, Đan Dương Tử nói bọn họ không phải đến gây chuyện, mà là đến giao lưu, từ lâu hắn đã nghe tiếng Thái học viện là Thánh địa đệ nhất trong thiên hạ, rộng rãi đón nhận tuấn kiệt trong thiên hạ, vì thế mang theo Đạo Tử của Đạo môn đến đây viếng thăm Thái học viện, nghiệm chứng đạo pháp thần thông giữa Đạo môn và Thái học viện."
Tần Mục hơi chấn động trong lòng, thở hắt một hơi, từ từ nói: "Thủ đoạn cao cường."
Vệ Dung không rõ.
"Đây là đòn tâm lý."
Ánh mắt Tần Mục lấp lóe nói: "Bên ngoài kinh thành có các phái nhân cơ hội làm loạn, đánh dẹp ngọn cờ của quốc sư, nhưng bên trong kinh thành vẫn coi như bình tĩnh, lòng dân bách tính đều quy về một mối. Quốc sư cải cách môn phái, lập xuống tiểu học, đại học cùng thái học, rộng rãi đón nhận tuấn kiệt thiên hạ, tập trung lại thành môn sinh của Thiên tử, bởi vậy sĩ tử trong thiên hạ đều ra sức cho Hoàng Đế. Ta nghe người ta nói, kỳ thực Duyên Khang quốc chính là môn phái khoác tên quốc gia. Nếu Đạo Tử của Đạo môn ngăn cửa, sĩ tử Thái học viện lại không thể đối kháng, như vậy cải cách của quốc sư còn có ích ợi gì?"
Vệ Dung ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: "Đây không chỉ là là công tâm mà là diệt tâm à..."