• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù có hơi tào lao, nhưng tự dưng lúc này có chút cảm giác mắc……. mắc…… ôi mắc………….. “MẮC GAME” QUÁ. Đôi lúc cũng tự thấy mình “zô ziên zữ zậy”, tự nhiên đang ghi chép list truyện teen “tốt số” để chuẩn bị đủ “vật tư” ném đá trên fan fage, thì từ đâu đó sâu thẳm trong tận "đáy lòng" trổi dậy cơn “thèm game” kinh khủng, theo cách mà dân gian nôm na hay gọi là “mắc game”. Nghĩ là làm, tôi quẳng luôn cây bút chì yêu quý xuống, ngồi dựa lưng ra sau ghế, chọn một kiểu thoải mái nhất, hai tay đan vào nhau rồi duổi ra trước mặt cho đỡ mỏi , chân gát lên bàn, bâng quơ suy nghĩ về chuyện đời.

(Virgo: Công nhận chuyện “bạn í” liên quan thật. Đúng là con nhỏ hơi bị dở hơi cám lợn, phong cách không khác gì Thị Nở Idol, than “mắc game” xong rồi ngồi suy nghĩ sự đời... àizzzz, hết nói. ==”).

Haizzzz, tôi thở dài buồn cho số phận của mình. Tại sao ông trời lại bất công với tôi thế này, tại sao lại sinh ra một con người “đa tài, đa năng, đa khoa” như thế, mà lại không được “tài sắc vẹn toàn" , cuộc đời thật ngang trái, trái ngang. Ừ thì nghĩ là nghĩ zậy thôi, chứ tôi chẳng bận tâm mấy những chuyện vậy đâu. Đúng là ngoại hình tôi không đẹp nhưng bù lại tôi có nhiều tài lẻ, bởi thế chúng bạn nó hay bảo: “Quái gì mầy cũng biết là sao, mày ăn gì cho chúng tao ăn với”(hì hì cũng thường thôi). Vậy chứ sáng nào tôi mua đồ ăn sáng mà chúng chả ăn chung, nhưng nghĩ kĩ lại thì tụi nó bảo mình là “quái” (quái vật) thì phải . Dù là biết “rộng” nhưng lại không “sâu”, thế nên tôi đâu dám “quăng boom”, sợ có đứa nó “bắt bài” mình thì “mang nhục cả dòng họ” . Trong số những cái mà tôi tự hào nhất về bản thân đó là tài vẽ manga của mình

(Virgo: đăng đầy trên Zing me ấy ==”)

Làm người phải biết khiêm tốn, tự biết tay nghề mình còn kém xa nhiều senpai, nhưng ít ra tôi cũng vẽ ra hồn một bức tranh (trình độ chắc cỡ sensei là cùng, ài khổ lắm tài năng đầy mình).

* Senpai: Đàn anh/chị (tiền bối)

* Sensei: Giáo viên

>

Đang suy nghĩ vu vơ, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên đưa tôi về lại thực tế. Chả là lúc nãy tôi cần lấy một số dữ liệu từ điện thoại sang máy tính, nên tôi “gâm” dây cáp vào CPU, sẵn sạt pin luôn cho em nó. Không rút cáp, tôi “giữ nguyên hiện trường” mà nghe máy.

(Virgo: Ui cha! vụ này các bác hay thấy trên báo đấy, gì mà nghe điện thoại khi sạc rồi nổ banh lỗ tai. Sẵn đây cũng cảnh báo luôn cho toàn thể mina, một khi sạc điện thoại thì không được bật lên nghe, nếu không giống em nó thì khổ. _._)

* Mina: Các bạn

“Ra là nhỏ cộng sự, chắc có chiện nhờ vã (nhờ không được chắc có khi bị vã vỡ mồm cũng không chừng) chứ nó tốt lành gì mà điện cho mình” – Tôi thầm nghĩ.

- Moshimoshi! - Đang học khóa tiếng Nhật nên tôi chém luôn.

- > – Đầu dây bên kia đáp

(Virgo: Ta không biết tiếng Nhật nên tạm dịch là “gì dậy mậy”.)

Tôi cười khúc khích đáp:

- Tiếng Nhật Bổn cả đấy, đồng nghĩa với Blo, í nhầm "Alo".

- >

- Có, mà chiện chi mô tê.

- >

- Ờ được…

Nhỏ này tự nhiên hôm nay lại bí ma bí mật. "Chẳng lẽ nó có bồ"- Tôi thầm nghĩ - "Ai, trời ơi không được , sao nó lại dám đi trước mình một bước. Gaaa"

Định cúp máy, nhưng đầu đây bên kia nó còn quyến luyến thêm:

- >

- Hông, tôi có mình ên hà!

- >

- Ờ…

Vừa dứt lời, tôi cúp máy cái rụp. Mà hình như vừa nói chuyện xong, tai có cảm giác hơi tê tê thì phải, cơ thể thì như có dòng điện chạy qua vậy. Cũng không rõ đó là gì và cũng không biết vì sao lại vậy, mà thôi kệ, ai quan tâm chứ. Bỏ cái Lumia “keo dán sắt” xuống, tôi quay vào tiếp công việc của mình. Nói là sẽ viết một câu chuyện để phê bình mấy “tác phẩm văn học moe quá, quá moe” kia, nhưng hiện tại tới giờ vẫn chưa nghĩ được cốt truyện, chỉ biết được cái tên câu chuyện sẽ là “Xuyên không qua những câu chuyện”, khổ ghê văn chương đầy mình nhưng muốn moi ra hơi bị khó. Đại khái chỉ biết cốt truyện là sẽ mắng và chữi, nhưng cái cốt lõi ở đây là phải có tình huống để mắng chữi cho hợp logic, có thế thì người ta mới nể, và đó cũng là cái quan trọng để giảm tối thiểu số lượng gạch đá (ném). Mặc dù nói còn có tên giúp việc kia, nhưng mà nó đâu có tài năng như ta đây chứ, để nó làm việc chắc hỏng bét mất. Nhưng có còn hơn không, sẵn hôm nay đứa cộng sự lại nhà nên tranh thủ bàn cốt truyện luôn một thể. Giờ thì “mắc game” quá “zồi”, quẩy thôi nào khà khà.

……….>>>>>>>>>>>>>>>>

Chừng “hai chụt chụt” phút trôi qua, tôi giờ có thể miêu tả tình trạng của bản thân hiện giờ bằng mấy dòng sau:

“Nín lặng như tờ

Mặt lạnh như tiền

Ngón (tay) nhanh như điện

Mắt nhìn láo liên

Đầu một ý nguyện

PHÁ ĐẢO THẲNG TIẾN”

YEAHHHHHHH!!!

Dường như tiếng bom đạn trong game cộng với tiếng đập bàn phím đùng đùng át đi tiếng mở cửa bên ngoài, nên đến khi đằng sau lưng có người lên tiếng tôi mới biết mình quên khóa cửa. Nếu ăn trộm vào là toi rồi, cái Nokia 3310 mua hồi mười năm trước vẫn đang để chổng chơ ngoài nhà trước, mất nó thì không biết vào tiệm đồ cổ nào mà tìm chuộc về.

(Virgo: Nhà nó toàn chơi đồ cổ kiểu đó không hà)

- Ê chơi gì mà khí thế zậy!

Tôi không trả lời nó, và không cần quay lại cũng biết đó là Trần Thanh (Là cộng sự của tôi, nếu muốn biết thêm thông tin chi tiết xem lại chap 1). Vì chỉ có nó mới có giọng nói như vậy, và chỉ có nó mới vào nhà tôi giờ này, lúc nãy alo nó nói goài, nó không vào thì ai vào.

(Virgo: Đúng là có logic “phong cách” Ian ghê.)

Mà nghĩ cũng hay, Trần Thanh vô mở cổng rồi vào nhà lúc nào mình chẳng hay, khi nó lên tiếng thì mới biết là đang đứng phía sau mình

"không phải dạng nghiện game vừa đâu”.

- Đợi chút, tao giết lun con boss cái rồi tính.

- Ừ!

Vậy là Trần Thanh ngồi xem tôi “kết liễu” cuộc đời con boss trong ba nốt nhạc. Thật ra hồi nãy giờ định đùa với “con cún” tầng cuối kia một tí, giữ chút thể diện cho “anh trùm cuối” này, chứ thuộc hàng cao thủ lão luyện như tôi thì một hit nóc ao (chém tí thôi). Dám chắc 100% Trần Thanh ếu hiểu mô tê gì, mà có lẽ biết sơ sơ là tôi đang cố gắng “tử hình” con “bay bay” trên màn hình vi tính kia.

Khoảng bảy phút sau, tôi đã xong, bằng một phát tổ hợp phím Alt+F4 “dăng dách” ra màn hình desktop – Tôi đã kết thúc game với kết quả áp đảo tuyệt đối >>>> 0-3 nghiên về “anh trùm”.

Fu fu fu chết hết ba mạng, thêm một chip gai, một chip phục hồi, hai bình máu bự mà chẳng giết được em boss, bị nó đập tơi bời hoa lá, hu hu chẳng biết thương hoa tiếc ngọc tí nào cả T=T.. Tôi khóc ròng rồi đưa cho Trần Thanh cái “danh sách đỏ”:

- Nè! Xem đi rồi cho ý kiến, hic hic…..Đắng lòng quá!.

Không phải đắng lòng vì “đám truyện tốt số”, mà đắng lòng cho Zero và X……Game Over hu hu hu.

- Có truyện “nhóc lanh chanh và hoàng tử lạnh lùng “nữa hả!?

Giọng Trần Thanh nghe có vẻ quyến luyến nhể o.O

- Mô típ “moe moe” là cho vào hết – Tôi chuyển mẹt 180 độ, mắt to mắt nhỏ lạnh lùng nhìn nó – Ý kiến ý cò với “chụy” à o.O

Lúc này đây, nó còn dữ dội hơn tôi, một phát quay 720 độ, mắt nó long lanh, khuôn mặt con mèo mếu máo nhìn tôi:

- Làm….làm quái gì zậy, nổi da gà à nha!

- Thảo….Thảo, đừng có bỏ truyện “nhóc lanh chanh và hoàng tử lạnh lùng” zô - Mắt nó long lanh (rỉ rỉ nước mắt).

- Thì nó cũng là…truyện moe nên cho zô luôn…….!

- Đừng….mà….năn nỉ đó…!

Xương sống tôi dợn dợn từng cơn, gai ốc nó chạy rần rần đây này. Cái “mẹt” của Trần Thanh thấy phát ớn luôn, thôi kệ chiều nó lần này, dẫu sao thì đó cũng là truyện moe đầu tiên mà tôi đọc, giọng có chút…… không nỡ nói ra câu:

- Mệt mệt, sao cũng được!

(Virgo: không bỏ truyện đó vào “danh sách” mà ghi lên đây còn quá cha nữa!!)

Miễn cưỡng mà ừ vậy, chứ trong lòng thấy không cam, đang lúc muốn “xả” thì “may” cho cái thèng nào nó gọi tôi vào đúng lúc này.

- Mà nè, truyện định viết thế nào giờ! - Trần Thanh hỏi.

- Chữi và mắng, biến hotgirl hotboy thành hotdog hết, cho tụi nó “banh chành” nhà cửa, tán gia bại sản, rồi đi làm ăn mày... HẾT.

Tội cho đám truyện, chọn lúc không vui mà Trần Thanh hỏi cốt truyện, tất cả mọi tội lỗi là của Trần Thanh, không liên quan đến tôi. Nhưng mà cái thèng đang gọi tôi từ đầu dây bên kia sẽ “may mắn” hơn rất là nhiều. Chả cần nhìn số điện thoại là biết ai liền, tôi bất máy và “gầm” ngay:

- THÈNG NÀO GỌI BÀ VÀO GIỜ NÀY !!!.

Sau tiếng hét, tôi thấy ong ong trong đầu và cơ thể thì hơi tê tê. Chắc “bịnh zồi” tội nghiệp tôi quá, mấy ngày nay cứ thức trắng đêm suy nghĩ cốt truyện, đầu óc không được nghỉ ngơi đúng mức đây mà.

- Sao màn hình máy tính “giựt” dữ vậy Thảo - Trần Thanh nói.

- KỆ “MỊA” NÓ!!!

Tôi quát lớn mà chẳng thèm nhìn đến nữa là, còn nhỏ Trần Thanh thì cũng im luôn, nó đâu còn dám hó hé tiếng nào, bộ chẳng sợ bà chằng lửa ngoạm đầu hay sao.

“Thịch”

Tôi thấy nhói tim, và bắt đầu đau đầu, chân tay thì run run lên như điện giật vậy, đang bực bọi nên tôi chẳng quan tâm, chỉ nghĩ đơn giản là “giận quá mắc run”.

- Bộ nhà nhóc dạo này chuyển sang nuôi sư tử sao mà nghe nó la dữ vậy???- Giọng điệu người bên kia mang theo vẻ giễu cợt.

- NANI , Ý LÀ SAO, MUỐN CHIẾN À, ĐANG BỰC ĐÓA NHA, THỊT THÍM BÂY GIỜ

*Nani: Cái gì

Người đang đầu dây bên kia không ai khác là Virgo-sama- osin, à không giúp việc của tôi, cũng có thể xem là cộng sự thứ hai.Chỉ có “ẻm ấy” mới có cái giọng nữa nam nữa nữ, và cũng chỉ có “bợn ấy” mới có cái kiểu giễu cợt “có duyên” như vậy.

(Virgo: **than phiền** Oh my god, lạy chúa con không phải gay chỉ là bóng thôi mà!)

Giới thiệu về cộng sự thứ hai (kiêm luôn trợ lí kĩ thuật):

- Họ tên: Người bí ẩn

- Biệt danh: Virgo hoặc "Ai Đó"

- Tuổi: sống lâu quá quên òi (18 tuổi ^^”)

- Cung hoàng đạo: Xữ Nử (Virgo)

- Tính cách: Bi quan, ít nói, thích “giao hợp”, xem JAV,...

*Giao hợp: giao tiếp và hợp tác.

*JAV: Japan Anime Video...

(Virgo: mặc dù nhiều bạn nghĩ sai ý của JAV, nhưng mình rất thích cách suy nghĩ của bạn!! ^^)

Virgo-sama là một senpai (tiền bối - vừa có tiền vừa có bảo bối). Giới tính của senpai là gì thì tôi không biết, nên dạo trước tôi bảo với senpai rằng: “giới tính không xác định thì gọi là 3D-sama nhá”. Nhưng sau này nghĩ lại, dù gì thì cũng là cộng sự “yêu vấu” của mình, gọi 3D thì cũng kì kì, thôi gọi là Virgo-sama vậy, vì cái thông tin (có thể là duy nhất) tôi biết được đó là senpai 18 tuổi, thuộc cung Xử Nữ (Virgo). Cũng vì thuộc cung Xử Nữ nên tôi gọi senpai là thím, vì (theo tôi) khả năng giới tính của senpai nghiên về nữ nhiều hơn.

Mà tôi cũng dám chắc rằng bạn sẽ không bao giờ xác định được giới tính của Virgo-sama, dù bạn có nói chuyện điện thoại với thím ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa. Virgo-sama có chất giọng bẩm sinh mà “trời ban cho” đó là nói được cả hai giọng nam và nữ (kinh khủng khiếp OAO”). Đùa thôi, ý là đôi lúc nói chuyện nghe giống nữ, lúc thì nghe giống nam, bởi vậy nói chuyện điện thoại với nhau cả trăm lần rồi mà tôi chẳng biết Virgo-sama là cái loại con gì nữa (cũng có thể không phải là con người cũng nên).

Mà dù tôi với senpai có chênh lệch tuổi tác (một tuổi chứ xá gì), cũng chẳng khiêm nhường, kính trọng “người già trẻ nhỏ” gì hết. Đôi khi xưng hô là “bạn” với “tôi”, hoặc “ông” với “bà”, hay “thím” với tôi”, Nhưng sau này thân rồi cũng có lúc nói chuyện với nhau là chém “mầy - tao” hết.

(Virgo: Số điện thoại của mình nó còn không biết mà nói như biết hết rồi ấy, à sẵn đây giới thiệu luôn số “phôn” của mình nhé, có gì mấy bạn rãnh gọi chơi, số đây 0909 gọi hoài không dính, ^^)

Cụ thể như lúc này đây:

- Gọi có gì không?

- >.

- Rãnh là rãnh sao, biết bây giờ tôi công trăm ngàn việc không, nào ăn nào học nào game nào truyện, ôi đủ thứ chuyện trên đời để tôi phải lo đây này!

- > - Virgo-sama vẫn chưa kịp nói hết câu thì tôi nhào zô họng thím ấy mà ngồi .

- Goài sao! Nói lẹ đi, không có thời gian nói nhiều hiểu chưa.

Mọi người biết rồi đấy, một khi tôi đang bực thì giọng nói không được ôn hòa cho lắm, nhưng gặp thằng cha Virgo -sama nói nhiều vô đối này thì “vô lum” của tôi được bật lên mức cao nhất để hét vào điện thoại.

Ôi thôi cái điện thoại yêu quý của tôi, không biết có bị mát vì cái âm thanh khủng khiếp kia không, tụi nghiệp quá đi mất, nó cứ run nhè nhẹ rồi cứ kêu rừ rừ như sợ lắm vậy đó. Còn cái tên bên kia đầu dây tôi chẳng quan tâm, có khi bị hét chết ngất đi cũng không chừng.

Tôi đã “không phải dạng vừa”, mà đâu đây bên ấy cũng “đâu phải đạng tầm thường”, tôi “nóc” bao nhiêu thì đằng ấy “trả lại gấp trăm” chứ có vừa đâu. Có lẽ nãy giờ thím mới tỉnh dậy, đang vận công đáp trả:

- > - Đầu dây bên kia hét lớn.

Trong trường hợp pk lẫn nhau này, tội nghiệp nhất vẫn là Trần Thanh, điện thoại đang chức năng bật loa nên gần như hai bên cãi lộn đều lọt vào tai nó hết, còn chuyện nó có xùi bọt mếp, ngất xỉu phía sau tôi không thì tôi cũng chẳng biết nữa, vì lúc này tôi cũng không quay lại, để giành công lực chữi lộn.

* Pk: player killing... thuật ngữ trong game, có thể hiểu là "choảng" nhau.

- CÓ TIN BÀ CHẠY NGAY TỚI CHỖ MI, RỒI “XUÂN NÀY CON KHÔNG VỀ” KHÔNG HỬ?? - Tôi hét inh ỏi.

“Cố bình tĩnh, bình tĩnh nào tại sao hôm nay lại mất bình tĩnh dữ zậy” – Tôi xuýt xoa đầu mình để giữ bình tĩnh.

- >

"Gì!? Thiểu năng?"

Cú này hơi sock. Từ bất ngờ, tôi chuyển sang khuôn mẹt có ba sọc ngang trên trán, lưng tôi hừng hực lửa, hít một hơi sâu lấy giọng……..

- GAA, SAO DÁM CHỮI BÀ THIỂU NĂNG, CÓ TIN TA PHI TRỰC THẲNG TỚI THẲNG NHÀ MI, BỐP CỔ MI CHẾT KHÔNG HẢ !!! ????

Tôi hét như chưa bao giờ được hét, cường độ âm thanh trong chữ “GAAA” của tôi có thể làm max cái máy đo tần số âm thanh. Chỉ tội cho cái Lumia “keo dán sắt”, là lỗi của tên 3D ấy, nhưng nó lại hứng chịu hết

“Tội cho em nó”.

Đang “say sưa” trong cơn thịnh nộ, Trần Thanh lay mạnh người tôi.

- Ê…..sao màn hình nó quá trời giật rồi nè….! – Giọng nó run run.

Giờ mới nhìn sang cái màn hình, nó giật liên hồi, chớp tắt chớp tắt, tâm trạng từ giận dữ, tôi chuyển sang giật mình, lo lắng:

- Bị gì vậy …trời – Giọng tôi cũng run theo.

Một tay tôi đang cầm điện thoại, tay kia lay lay màn hình rồi lại chuyển sang con chuột, bàn phím, nhưng chẳng có hiệu quả gì. Lúc này Trần Thanh thấy vậy, định kéo tôi ra xa, thì từ trong màn hình hay từ điện thoại gì ấy, dòng điện nhanh như chớp xẹt qua người cả hai, khiến cho đầu óc tôi dường như hoàn toàn trống rỗng và chẳng còn cảm giác gì ngoài việc nhận thấy Trần Thanh từ từ khụy xuống đất rồi kêu lên đau đớn

- Đau…..đau…quá – Nó thiếp thiếp miệng và ngất đi ngay sau đó.

Mặt tôi tái đi, miệng ú ớ không thành lời vì chẳng hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, đầu óc sau đó bắt đầu quay cuồng ,nhưng bàn tay tôi như có một lực hút nào đó, khiến nó dính chặt vào cái điện thoại chết bầm kia, mà không dứt ra được (không hiểu vì sao).

- > - Virgo-sama cảm thấy có chuyện không ổn liền hỏi.

-…….

- >

-…… pụt......... pingggggggggg...

Mặc cho Virgo-sama la hét, tôi vẫn không thể nào mở miệng ra nói được nữa lời, não tôi lúc này như tê liệt trước sự việc xảy ra với Trần Thanh, đầu óc trống rỗng và tai tôi cứ ù ù lên. Điều đó đồng nghĩa với ngoài cặp mắt mở to đang nhìn chết trân vào Trần Thanh, thì hầu như mọi chuyện đang diễn ra tôi điều không nhận biết được. Điện thoại vẫn áp vào sát tai, Virgo-sama vẫn đang hét lên hết cỡ, nhưng tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng “ù ù”. Dòng điện lại một lần nữa được phóng ra, lần này không phải may mắn như trước mà tôi được Trần Thanh chia bớt một phần. Người tôi hứng trọn dòng diện ấy, ngay lập tức tôi khuỵ cả 2 chân xuống ôm người đau dữ dội, còn màn hình máy tính thì chớp tắt liên hồi. Cũng trong lúc này, CPU phóng thích thứ gì đó thẳng vào cơ thể, khiến tôi thoáng co giật rồi ngã ra sàn nhà, cảm giác được sự đau rất đớn tột cùng:

- AAAAAA...

Tôi hét lên và nằm lăn xuống sàn nhà. Trước khi bất tỉnh, tôi còn nhận thức được mình đã rất đau, và tai còn nghe được một tiếng nổ lớn cùng âm thanh xẹt xẹt đi kèm ngay sau đó.

Chìm vào bóng đêm……..và……ý thức dần bị mất……….

Cơ thể hai người càng lúc càng mờ ảo, rồi từ từ bị mã hóa dần cho tới khi hóa thành những dòng dữ liệu. Từng dòng một tách ra rồi biến mất, cũng có thể chúng bị chuyển hóa thành một loại vật chất khác rồi tiêu biến vào hư vô.

Tách... tách... tách

Màn hình vi tính nhấp nháy điên loạn rồi hoàn toàn tắt hẳn khi dòng dữ liệu cuối cùng trên người hai người họ biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK