Có tín hiệu???
-
- Ừ! Ủa???
Tự nhiên đầu dây bên kia hỏi nhanh quá làm tôi bị liệu, mà cũng do một phần là bởi vì hai từ Virgo (tên tôi) và Higo (nghe quen quen) na ná nhau. Nhưng người bên kia cũng ngạc nhiên không kém, nên vội sửa lời:
-
- Nó đó, mà làm gì mau quên dữ vậy, mới có mấy tháng mà quên tôi luôn rồi sao!?
-
Vẫn chế độ max volume của nhỏ Ian vẫn như thuở nào, lại gặp tôi đang áp sát điện thoại vào tai, suýt nữa làm tôi bật ngửa ra khỏi giường rồi. Nhưng mà thái độ đó là sao, “ngoài đó” là sao? Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Ngoài đó là sao?
-> - Ian bỗng nhiên trầm giọng lại -
Bây giờ??? Khóe môi tôi hơi co giật vài cái, chẳng phải nhỏ giận tôi nên mới cắt liên lạc mấy tháng nay luôn sao mà hỏi vậy. Nghe câu nói đó của nhỏ làm tôi không khỏi bực tức, trong bụng tôi đang thầm rủa nhỏ mà chẳng thể nào thốt thành lời, không khéo nhỏ lại giận rồi tiếp tục cắt liên lạc thì hơi mệt à! Bết vậy nên tôi cười hề hề mấy cái nói:
- Gọi được thì tôi gọi rồi, toàn “ngoài vùng phủ sóng”. Tới hôm nay mới thấy face nó "s"áng, mà IB không được nên mới gọi nè.
-
- Sao dạo này nói chuyện lạ vậy, xảy ra chuyện gì à?
-
Bỗng nhiên có tạp âm xen vào, hình như bên kia có người thổi còi còn kèm theo rất nhiều tiếng hò hét cổ vũ vang lên, chắc Ian đang đi coi thể thao ở đâu đó nhỉ. Có điều trong số những âm thanh hỗn hợp đó cũng có một vài âm thanh nghe rất quen tai, nhưng trong nhất thời thì tôi cũng không nhớ ra đã từng nghe ở đâu và từ ai.
- - Tiếng động càng lúc càng lớn đủ để tôi nghe thấy những gì diễn ra bên kia -
Koon Ham???
- A, còn. Sao bên đó ồn ào quá vậy, mà Koon…
-
Ơ, giọng nói này chẳng phải của Thiên An sao, còn H***, H??? Chẳng phải Higo, tên của tôi ở nơi đó, tức trường K.W. Nhận ra được những điều này, mặt tôi liền lạnh lại, tuy chẳng biết những suy đoán của tôi lúc này là đúng hay không, nhưng tôi tin rằng những gì xảy ra gần đây không ít thì nhiều có dính dáng với nhau, và chắc chắn Thu Thảo cũng có liên quan trong đó. Để khẳng suy luận của mình là đúng, tôi lập tức hét lớn vào màn hình:
- NÀY, TRẢ LỜI ĐI CHỨ…!!!
Tút… tút… tút…
Vậy là xong, tín hiêu lại mất. Thế quái nào được, tôi không tin rằng lại có chuyện kết nói giấc mơ của nhiều người lại với nhau, nhưng trong chuyện này quả thật có cái gì đó làm cho tôi không thể không tin, rốt cuộc có ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra hay không.
Hơ…
Cũng gần hai giờ rồi, mặc dù vẫn còn có nhiều khúc mắc trong đầu nhưng cơn buồn ngủ là không thể nào chối bỏ, tôi cũng chỉ còn đành phó mặc cho nó, rồi đánh gục xuống tấm nệm dày ấm áp kia mà thôi, có gì thì để mai tính tiếp vậy.
_________________
Cùng lúc này, ở một thế giới khác.
[Ian]
- Cái điện thoại chết dầm, lại mất liên lạc. – Tôi mặc kệ mọi người đang nhìn mình như con điên, mà vẫn tiếp tục lôi ba đời dòng họ nhà Nokia Lumia ra chữi – Vẫn còn chưa kịp hỏi hắn ngoài đó mình lên 60 giây chưa nữa cơ mà!
- Này, chuyện gì vậy?
Thiên An nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, khuôn mặt biến ảo xanh đỏ tím vàng theo từng chu kỳ nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc điện thoại ướt mèm mà tôi cầm trên tay kia, chẳng hiểu mô tê gì, đành lên tiếng hỏi
- Có gì ko?
- Không có gì, mà không phải tới giờ thi đấu tiếp rồi sao?
- Ừ! Không gấp, chỉ là mau trở về tìm xem tên Higo đã về chưa, mau đi- Thiên An đáp
Tôi cũng không nói nhiều, rồi tôi và Thiên AN quay người sang hai hướng mà rời khỏi. Chỉ là lúc này tôi không khỏi thở dài một hơi, cầu mong cho tên Higo kia xuất hiện. Tuy không đến nổi lật ngược tình thế, nhưng vẫn hơn là để con Trần Thanh trong trận cứ lóng ngóng chẳng biết chạy đâu kia.
…
Ở một nơi khác ngoài đất nước Nhật Bản.
Phía bên trong tòa tư dinh của ông trùm, có hơn chục người vệ sĩ ẩn thân khắp các dãy hành lang hai bên lầu, nhưng chúng lại không giấu được vẻ mặt đằng đằng sát khí chăm chú nhìn cô nàng đang ngồi trên bộ ghế sofa phía bên dưới phòng khách cùng chủ nhân của họ - Những ông trùm của thế giới ngầm.
Trong cái bầu không khí đầy mùi thuốc súng này, mà dường như nàng ta cũng chẳng hề quan tâm mấy đến chuyện đó, vẫn ung dung lướt môi qua chén trà đã đặt sẳn trước đó dành cho cô.
Ánh mắt cô bất chợt đảo quanh một lượt qua mọi ngóc ngách, nơi có đám vệ sĩ ẩn nấp, rồi miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khinh thường khiến chân mày của từng người ngồi ở chủ vị như muốn dán chặt lại với nhau, có người còn tỏ ra thất vọng với dàn vệ sĩ tự xưng là đẳng cấp thế giới, mà lại không qua mặt nổi một con bé còn vắt mũi chưa sạch kia. Chẳng là biểu hiện trên gương mặt của họ qua màn hình macbook cũng không biến hóa nhiều cho lắm, đã là người có thể leo đến tột đỉnh của thế giới đương nhiên đều là những kẻ không tầm thường.
- Khụ. – Ông trùm duy nhất có mặt khẽ hắn giọng.
- Lễ đãi khách của những người đứng đầu thế giới là thế này sao!?
Hiển nhiên ông ta hiểu ý của cô nàng muốn nói gì, liền cười khổ, tay phất nhẹ về phía sau như một ám hiệu cho việc lui binh. Ánh mắt người này thâm trầm nhìn cô gái đối diện, tuy tuổi tác của cô ta không đáng để bọn hắn quan tâm, nhưng hiện tại e là mức độ thận trọng đối với con người này lại được đề thăng lên một bậc.
- Không biết lần này Mysterious lại có gì cho chúng ta đây? – Giọng nói khàn khàn phát ra từ một trong những hình ảnh ông trùm trên màn hình Macbook.
Mysterious trong lời nói của ông ta không gì khác mà đó cũng là một tầng ngầm của thế giới, tổ chức đầu não thông tin mạng, nói cho oai vậy thôi chứ thật chất là một nhóm Hacker chuyên cung cấp dữ liệu cho tất cả các nguồn cần thông tin từ cảnh sát cho tới trùm mafia khét tiếng của thế giới. Đương nhiên thực lực trưng ra bên ngoài của họ không mạnh bằng chính phủ hay thế giới ngầm, nhưng xét về nội tình phía bên trong cũng đủ để bọn hắn trở thành những ông trùm trung gian của giới hắc bạch.
Do vậy, cho dù là ai nếu đã biết được tầm quan trong của tổ chức này, cũng phải nể mặt họ ba bốn phần, bởi chắc rằng không ai muốn chỉ vì đối đầu với một đám cuồng công nghệ, và cần tiền để thực hiện điều đó , mà lại khiến cho mọi thông tin của mình từ A tới Z đều bị đăng tải trên trang mạng đối thủ của mình đúng không.
- Không phải tổ chức, mà là chính tôi có một thứ… khá hấp dẫn.
Nàng mỉm cười giảo hoạt, ném lên bàn một vật nhỏ. Chỉ là sao khi kiểm tra xong vật ấy, sắc mặt của ông trùm cũng dần đen lại, hơi thở trở nên gấp gáp trừng mắt nhìn cô nàng. Điều ấy khiến cho các vị còn lại trong màn hình ánh mắt cũng trở nên khó hiểu, không biết có chuyện gì xảy ra với ông ta.
- Cô tìm thấy thứ này ở đâu, 31. – Ông ta bật người dậy, hai tay chống lên bàn chồm người về phía “31”.
31 - Số hiệu của cô trong tổ chức kia. Nhưng khi ông ta bất giác gọi lên cái tên "31" khiến cô cũng cảm thấy hơi bất ngờ
Nhưng mà ông ta nôn nóng, cô lại không vội, thì cần gì phải trả lời ngay lúc này. Chén nước trà trong tay lại vơi đi một lớp, thật mỏng cũng đủ làm gương mặt của ông ta biến ảo một vòng, từ tức giận sang hòa hoãn rồi lại buông lỏng. Ông ta nhẹ nhàng thả người ngã ra phía sau, khuôn mặt từng trải thở hắt ra một hơi, thấp giọng nói:
- Bao nhiêu?
Một câu ngăn gọn cũng đủ nói lên tất cả ý nghĩa của cuộc gặp gỡ này, đương nhiên cô ta từ nãy giờ ngồi đây cũng chỉ để chờ một câu nói này mà thôi. Tay cô trực tiếp đặt ly xuống bàn, trên gương mặt đó có đôi nét cười. Cô ta tiến lại gần, nhét vào tay ông ta một tờ sec của ngân hàng Thụy Điển đã ghi sẳn số tiền trong đó, chỉ còn chờ một chữ kí nữa mà thôi.
Tiền bạc đối với ông ta, hay những ông trùm khác đang ngồi cách đây hàng ngàn cây số, hiện tại đã là không thành vấn đề, nhưng nhìn thấy bộ mặt kia của cô nàng cũng không khỏi khiến ông ta chú ý lướt mắt sang nhìn hàng số trên chi phiếu.
1,000,000,000???
- Một tỷ yên, cô có cần…
Sắc mặt ông ta cứng đờ lại, đây cũng không phải số tiền nhỏ. Hình như mỗi lần tổ chức của cô ta bán thông tin cho bọn họ thì nhiều lắm cũng chỉ vượt qua con số này một chút mà thôi. Ông ta định nói thêm gì đó, nhưng còn chưa dứt lời, thì cô nàng đã cắt ngang, suýt nữa khiến bông ta thổ huyết tại đương trường.
- Không phải Yên Nhật, mà là Dollar.
…
[Virgo]
- Quát, ai phá cửa phòng tôi thế này?
Tôi hét lớn, thật tệ hại khi mà vừa mở mắt thức dậy lại thấy cửa nhà mình tang hoang đúng không. Nhưng cũng cùng lúc đó, phía cuối cầu thang có tiếng bước chân của một người nào đó đang đi lên. Tôi có linh cảm không tốt về con người này. Rồi bỗng từ trước cửa tôi vang lên một giọng nói chát chúa kèm theo một tia “sát khí” như đang muốn giết người vậy.
- CUỐI CÙNG CŨNG CHỊU TRỞ VỀ RỒI SAO, SAO KHÔNG TRỐN LUÔN ĐI!?
Trốn? Tôi nghi hoặc, chẳng phải tôi vẫn ngủ trong phòng này sao, sao lại trốn. Mà giọng nói này, chẳng phải là của…
- Thảo?