- Tổng cộng bao nhiêu người - Người đàn ông trung niên ngồi trên vị trí trung tâm hội nghị, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Đáp lại lời nói của ông ta, một thanh niên phân vị có lẽ thấp hơn, ngồi phía bên dưới đứng lên, cúi đầu với ông ta một cái rồi mới cất giọng nói:
- Lần này phát hiện tổng cộng có hơn hai mươi người thiệt mạng, bị thương vượt hơn năm mươi, toàn bộ xung quanh đó đều bị thiêu hủy không để lại bất cứ bằng chứng nào cả. – Anh chàng đọc số liệu của vụ thảm án cũng không khỏi hít một ngụm hơi lạnh, nói tiếp - Nếu không phải có người tình cờ ở gần hiện trường vụ án nhìn thấy và kịp thời báo cảnh sát thì có lẽ số người chết còn hơn thế nữa.
- Lại là hắn??? – Bộ trưởng cảnh sát Nhật Bản nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, theo lời khai của nhân chứng đã nhận diện ra một trong số người ở hiện trường là thuộc hạ của hắn. – Anh chàng cung kính đáp.
- Càng lúc hắn càng không xem pháp luật ra gì rồi. – Ông ta âm trầm nói – Trong một tháng có hơn hai mươi băng nhóm bị diệt toàn bộ, hắn muốn quyết tâm thống nhất thế giới ngầm, mộng tưỡng cũng không nhỏ.
- Chúng ta đã có bằng chứng liệu có thể bắt người rồi không?
Nghe anh chàng kia nói vậy, ông ấy lập tức thở dài, lắc đầu nói:
- Cho dù thủ tướng có hạ sắc lệnh xuống cũng chưa chắc buộc tội được hắn, huống chi lần này hắn không trực tiếp ở hiện trường, bất quá chỉ có thể bắt vài người thuộc hạ mà thôi.
- Vậy?
- Tạm thời kết thúc tại đây, không nên bứt dây động rừng. Cứ để cho hắn an ổn thêm một thời gian nữa đi, đợi cho bọn họ đến chúng ta sẽ bắt đầu hành động.
Ông ta thấp giọng nói, mắt hơi liếc nhìn tập hồ sơ trước mặt ánh lên vẻ nuối tiếc, nhưng cũng nhanh chóng gấp nó lại. Phần bìa dày cộm bao bọc bên trong là hơn hàng trăm tờ hồ sơ vụ án diễn ra trong những năm gần đây, nhưng vẫn không thể buộc tội được người này, với tên bìa: “ Tập đoàn tội phạm Thế Giới Ngầm, Đứng đầu Qualy Kenvin.”
…
[Ian]
- Về thôi, còn gì để xem nữa đâu.
Thấy con Trần Thanh cứ lúi húi tìm cái gì đó trên bảng điểm, tôi lên tiếng thúc giục.
- Tao kiếm coi có tên mày không ấy mà, hi hi.
- Mày đang trêu tao đấy à!? Tao mà vào được trong đó thì cũng đâu cần làm lao công làm gì, ngay cả thằng hạng chót cũng đạt 96/100 kia kìa, mày không thấy sao.
- Về thôi.
Thiên An lạnh nhạt nói, rồi quay đầu rời khỏi, đi theo sau là các thành viên còn lại của nhóm ẩn kể cả tôi. Mặc dù không quay lại nhưng tôi cũng cảm nhận được tầng tầng lớp lớp ánh nhìn không mấy thiện cảm, từ nhóm người Sandy, đặc biệt là tên Kenvin kia. Nghe nói hắn ném dao rất giỏi, nên tôi cảm thấy hơi ớn lạnh và nhanh chóng chạy lên phía trướ, rồic chuồng đi thẳng, chứ không khéo đứng phía sau ăn đủ à.
[Hôm sau]
- Nghe nói hôm nay nhóm ta lại có thêm người mới đấy. – Haru từ đâu chạy vào lớp học, thông báo tin mới.
- Ai vậy?- Thiên An hỏi.
- Hình như là tên hạng mười. – Haru nói không chắc chắn – Lát nữa hắn tới đó.
- Hạng mười? Hayashi Higo à, cũng không tệ. Đợi hắn tới xem mặt mũi thế nào rồi tính tiếp.
Thiên An thấp giọng nói, nghe vậy ai nấy cũng tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cô nàng “ Tính tiếp? Chẳng lẽ lại tính uýnh nhau với người mới nữa hay sau?”.
[Virgo]
“ Đám người trường K.W. khốn kiếp, cả đám bắt nạt mình ta à!” – Tôi hậm hực trong người.
Thử hỏi coi, chỉ có la lên một tiếng mà lại bị cả đám bu lại chữi mình mình, coi tức không. Còn vụ cái bài thi, rốt cụộc làm sai chổ nào ấy nhỉ? Mém nữa tròn 100/100 là giựt hạng của bọn siêu quậy rồi, tức ơi là tức mà!
- May cho chú mầy đấy nhá! – Chú Hayashi vừa bước đến, hớn hở nói – Nếu không phải ta là bà con xa với hiệu trưởng thì chú em mầy muốn vào đây cũng khó.
- Chẳng phải tại vì điểm cao hay sao.
Tôi lơ đểnh nói, đối với chú Hayashi phải tỏ vẻ không quan tâm như thế ông ấy mới bớt nói nhảm. Đúng như tôi nghĩ, ngay lập tức ông ấy bật cười chữa ngượng, tay xoa xoa phiá sau gáy, lãng sang chuyện khác.
- Xì, không nhờ ta thì trừ khi chú mầy được 100/100 tròn mới miễn cưỡng nhận học bỗng mà vào học nhé!
Tôi không thèm quay lại nhìn, cứ mặc chú ta nói nhảm đi. Tôi chăm chú chuẩn bị “tập vở”, chủ yếu là bánh trái, để mai đi học. Nhưng kể cũng lạ, dù sao cũng là bà con mà ông hiệu trưởng chỉ cho chú ấy làm mỗi chức bảo vệ bình thường sao? Hmm! đúng là keo kiệt mà, một giọt máu đào hơn ao nước muối kia mà.
- Mà chú quan hệ thế nào với hiệu trưởng, sao ông ấy cho chú làm mỗi chức bảo vệ tầm thường này vậy?
- Ha ha, thật ra ông ấy và ta họ hàng cũng gần lắm, đại loại là ông cố ngoại của ông ấy gọi bà cô tổ của ta là chị họ.
“Gần” – Khóe môi tôi hơi giật giật khi nghĩ tới mối quan hệ đại bác bắn cả tám đời chưa tới kia.
- Chú em mầy có thấy bảo vệ quèn nào mà lại có phòng trực lớn vậy chưa hả? – Chú Hayashi chỉ tay sang xung quanh, rồi giơ cái biển tên của chú ấy trước mặt tôi, giở giọng khoe khoang – Trưởng phòng bảo vệ hẳn hoi đấy nhé!
Oầy, giờ tôi mới để ý, căn phòng “chật hẹp” tối qua tôi ngủ chỉ là một góc của phòng trực mà thôi, vẫn còn một gian ngoài rộng lớn nữa, với lại vị trí cũng khá gần dãy nhà trung tâm trường chứ không phải nằm phía ngoài cổng như những bảo vệ khác.
“Hèn chi, cái trường sang chảnh này mà chú ấy cũng có thể dễ dàng xin cho tôi vào học như vậy, thì ra là ‘bà con’ của người ta, đúng là nhất quan hệ mà.” - Tôi gật gù thầm nghĩ.
- Thôi ngủ đi, sáng mai còn phải dậy đi nhập học nữa kìa!
Đó là câu chuyện của ngày hôm qua, còn ngày hôm nay
Ring… ring…
- Hơ hơ, đi học thôi nào!
Báo thức chợt reo lên, tôi vươn vai ngáp một cái, rồi choàng người ngồi dậy. Nhưng lại phát hiện mình lại xuất hiện ở một nơi khác, không phải nhà chú Masa mà hình như nơi đây là… nhà tôi.
- Chuyện gì lại xảy ra thế này??? – Tôi hoảng hốt – Sao lại thế được, rõ ràng mình đang ở trường K.W. kia mà. Xác định, lại nằm mơ nữa rồi.
“Ơ??? Sao thế nhỉ! Mỗi lần tỉnh dậy đều cầm nó trên tay là sao?”
- Chẳng lẽ một giấc mơ lại lập lại hai lần cơ chứ.
Tôi ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, vừa định kiểm tra thử coi nó có bị mất sóng như lúc còn đang trong giấc mơ hay không thì:
- Chết cha, 7h AM -> thứ ba -> trể học -> hôm nay có tiết kiểm tra một tiết -> xác định.
[Lúc này, ở King Word.]
- Tên tân sinh chết tiệt, ngày đầu tiên lại trốn học. – Thiên An bẻ tay “rốp rốp”, vẻ mặt hung ác quát – Làm ta đợi cả ngày trời, sau này mà gặp hắn là xác định với "chụy" nha con.
- Khổ thằng nhỏ rồi. – Khóe môi Như Nam giật giật.
- Hắc hắc, thế là có người thế chổ anh làm bao cát rồi, á…
Haru cười to khi thấy người khác gặp họa, nhưng chưa kịp ngậm mồm thì cái bông bảng từ tay Thiên An đã hạ cánh an toàn vào mặt ảnh.
- "Chụy "không phải là người có trăng quên đèn, chuyển sang làm bia ném cho ta cũng không tệ nhóc ạ!
Một lần nữa “nhà kho” lại trở thành bãi rác…