• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên mở mắt, trước mặt Thẩm Nghi Tịnh chỉ có một màu trắng toát lạnh lùng. Màu trắng thuần khiết mà không bị ô nhiễm bởi bất cứ màu sắc tạp lai nào khác. Nhìn thấy nó, Thẩm Nghi Tịnh chỉ biết chậc lưỡi cảm thán, bệnh viện thực sang trọng a! Thực ra Thẩm Nghi Tịnh cũng không muốn mãi dùng tư thế mắt to trừng ờ… không có mắt với cái trần nhà nhưng biết làm sao được, nàng không có cách nào khác động đậy được. Chỉ cần hơi xe dịch cái cổ một chút, Thẩm Nghi tịnh cũng phải hút một hơi khí lạnh. Phi thường đau đớn. Mọi nơi trên thân thể cứ như có một chiếc siêu tải trọng xe khách nghiền qua, vẫn còn thấy chưa đủ, quay lại nghiến thêm mấy hồi. Cái cảm giác thống khổ này khiến cho Thẩm Nghi Tịnh liên tục ứa nước mắt cùng mồ hôi lạnh. Cô là một kẻ phi thường nhu nhược, phi thường sợ đau. Vậy mà giờ phút này người ta lại bỏ mặt cô đối mặt với sự tra tấn khủng khiếp như thế này. Hảo tủi thân!

Thẩm Nghi Tịnh muốn nhắm mắt lại, nước mắt khiến mọi vật đều nhoè cả đi. Nhưng nàng biết bản thân không thể. Nhắm mắt sẽ làm cơn đau phóng đại gấp chục, thậm chí gấp trăm lần. Hại nhiều hơn lợi. Vì vậy cô bắt đầu tưởng tượng ra trước mặt mình xuất hiện những chấm đen nho nhỏ và… bắt đầu đếm thầm trong lòng.

“Một, hai, ba…Hai mươi mốt, ba mươi, ba mươi lăm…”

Thời gian trôi đi thật chậm chạp như một chiếc máy ủi, làm việc cẩn thận đến mức khiến người ta hộc máu. Không biết trải qua bao nhiêu lâu, cho đến khi Thẩm Nghi Tịnh lung tung đếm đếm mười mấy vạn, ngoài cửa phòng mới có một loạt âm thanh tất tất tác tác báo hiệu có người tiến vào. Nước mắt chảy không ngừng khiến đôi mắt sưng đỏ của cô chỉ thấy được một bóng dáng trăng trắng mờ ảo. Là một y sĩ. Cô ta nhanh chóng tiêm vào ống truyền dịch của Thẩm Nghi Tịnh một liều thuốc giảm đau và an thần cực mạnh. Thẩm Nghi Tịnh biết điều đó vì cô bắt đầu cảm thấy một chất lỏng băng lãnh đóng băng toàn bộ cảm giác trên thân thể mình. Cô khẽ thở dài trước khi chìm vào hôn mê sâu một lần nữa. Hoàn hảo, “từ mẫu”, may là cô đã tới.

Lần thứ hai Thẩm Nghi Tịnh tỉnh dậy cũng là chuyện của một tháng sau. Thân thể đã khoẻ lên rất nhiều, cảm giác đau đớn cũng giảm bớt, số lần tỉnh táo của Thẩm Nghi Tịnh cũng kéo dài và nhiều hơn. Lúc này cô đã có thể chậm rãi ngồi…ngẩn người chờ đến lúc khoẻ lại. Khụ! Có thể nói Thẩm Nghi Tịnh là dạng người hỉ tĩnh. Thời gian rảnh rỗi của cô chỉ dùng vào việc ngồi đờ người ra. Xung quanh lúc nào cũng tồn tại một khí tràng vô hình cường đại cách ly với ngoại giới. Vì vậy mà từ nhỏ đến lớn, ngoài người thân trong gia đình không bị ảnh hưởng, phần lớn thời gian Thẩm Nghi Tịnh đều cô độc trong thế giới của riêng mình. Phòng bệnh cô quạnh đôi lúc chỉ có một hộ sĩ mặt lạnh ra vào như u hồn cũng không khiến cô quá chú ý. Thời gian ngẩn người tịnh dưỡng của Thẩm Nghi Tịnh cứ thế bình thản trôi qua thêm ba tháng.

Cho đến một ngày, bác sĩ chịu trách nhiệm chính của Thẩm Nghi Tịnh nghiêm mặt dẫn theo một quý ông tao nhã mặc lễ phục màu đen đi vào phòng bệnh. Cử chỉ của ông ẩn ẩn sự kính trọng và kiêng dè người đàn ông lạ mặt nọ. Người đàn ông nọ chậm rãi đến bên giường, bắt tay Thẩm Nghi Tịnh một cách lịch thiệp. Ông dùng một chất giọng trầm ấm trời sinh nói thứ tiếng anh cổ hoa lệ một cách lưu loát.

“Thật vui vì nhìn thấy tiểu thư bình phục nhanh chóng.”

“Cảm ơn.” Thẩm Nghi Tịnh lạnh nhạt gật đầu.

“Tuy rằng bản thân rất không mong muốn nhưng tôi rất tiếc phải thông báo với tiểu thư, ba mẹ ngài đã mất trong vụ tại nạn máy bay. Stuart gia chi thứ chỉ còn một mình ngài là hậu nhân. Vì vậy, căn cứ vào di chúc của Công tước Stuart và phu nhân, tôi – John Mirwick, thay mặt văn phòng luật Mc.Callon đến để giúp ngài sắp xếp phần di sản được nhận.”

Nghe một tràng tiếng anh âm thanh du dương êm ái nhưng nội dung kì dị đến mức không ngờ. Thẩm Nghi Tịnh ngẩn người. Miệng nhỏ nhắn cong lên thành một đường cong ngờ nghệch.

“Ha hả. Quý ngài luật sư đây thật là biết nói đùa. Ba mẹ tôi vẫn đang yên đang lành ngọt ngào ở nhà, đâu có lên máy bay cùng tôi đâu mà thông báo di chúc với di sản.”

Luật sư John thoáng nghi hoặc nhìn bác sĩ đang đứng bên cạnh. Ánh mắt lam thâm thuý rõ ràng đang đòi hỏi một câu trả lời rõ ràng. Không khí trong phòng đột nhiên ngột ngạt đứng lên. Bác sĩ khẽ đẩy gọng kính màu bạc, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.

“Tiểu thư Stuart.”

Thẩm Nghi Tịnh ngu ngơ, chờ nghe tiếp.

“Tiểu thư Stuart!”

Bác sĩ nhấn giọng, âm điệu cũng bị đè nặng. Lúc này, Thẩm Nghi Tịnh giật mình quay lại, ngón trỏ chỉ chỉ vào bản thân, nghi hoặc.

“Ngài gọi tôi?”

Bác sĩ nghiêm túc gật đầu. Nụ cười ngô nghê của Thẩm Nghi Tịnh đột nhiên méo xẹo. Không phải đâu! Tôi đâu có họ Stuart. Thẩm Nghi Tịnh nhỏ giọng đáng thương hề hề hỏi lại bác sĩ.

“Tôi tên đầy đủ là gì cơ?”

“Tiểu thư Sarah Catherine.Stuart.”

“Nga.” Thẩm Nghi Tịnh chớp mắt. “Làm phiền, ngài có thể hay không cho tôi mượn cái gương?”

Bác sĩ gật đầu, im lặng đưa cho nàng chiếc gương bạc vẫn vất sâu trong hộc tủ. Thẩm Nghi Tịnh đón lấy, nhìn chằm chằm vào gương một hồi lâu. Trong gương là một cô gái thanh tú, ngũ quan đoan chính xinh xắn mang những đường nét sâu sắc của người anh thuần huyết. Mái tóc bạch kim óng ả phối với làn da tái nhợt bệnh trạng và đôi mắt lam trong vắt như thuỷ tinh. Thẩm Nghi Tịnh sững sờ nhìn người con gái trong gương. Đây rõ ràng không phải dung mạo Á châu vẫn theo cô ba mươi năm qua. Thẩm Nghi Tịnh, quốc tịch Singapore, con lai người Hoa. Nhưng cô gái trước mặt nàng hoàn toàn là người châu Âu, thuần huyết. Hay thật, cư nhiên lại đổi một cái huyết thống hoàn toàn khác. Thẩm Nghi Tịnh chép miệng. Cô chậm rãi bỏ gương xuống, ánh mắt nhìn thẳng bác sĩ, chân thành nói.

“Tôi không nhớ gì cả.”

Lần này đến phiên bác sĩ luống cuống. Ông vội vàng rút dụng cụ mang theo người làm các kiểm tra sơ bộ cho Thẩm Nghi Tịnh. Đoạn, ông quay sang lắc đầu với luật sư John.

“Có vẻ tiểu thư Stuart bị mất trí nhớ. Cú sốc sau vụ tai nạn dường như đã ảnh hưởng rất lớn đến não bộ của cô ấy. Tôi rất lấy làm tiếc.”

Luật sư John bất đắc dĩ cười một cách lịch thiệp đối với nữ tử đang ngồi trên giường bệnh.

“Như vậy, tiểu thư Stuart. Chúng ta có vẻ như phải bắt đầu lại từ đầu nhỉ?”

“Vâng. Tôi cũng đoán vậy.”

Thẩm Nghi Tịnh nở một nụ cười nhợt nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang