• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sarah chỉ cảm thấy thân thể của mình hơi nhoáng lên một chút, cảnh vật xung quanh đã trở thành một mảng màu sắc loang lổ. Những âm thanh ù ù trầm đục liên tiếp khe khẽ nổ vang bên tai giống như có những thùng thuốc nổ vô tình bị kích nổ gần đấy. Hô hấp cũng trở nên khó khăn, thậm chí là ngực cô bắt đầu cảm thấy tưng tức và đầu dần choáng váng vì thiếu oxi. Không khí không yên tĩnh như bình thường mà cuồng bạo đập vào thân thể cô khiến tất cả mọi nơi đều có cảm giác bỏng rát khó chịu. Cánh tay cứng rắn ôm chặt lấy eo cô, vừa thô bạo lại vừa cẩn thận để không vô ý bẻ gãy cái eo nhỏ nhắn kia thể hiện rõ ràng tâm trạng mâu thuẫn của chủ nhân. Không cần đoán cũng biết, Edward đang mang Sarah di chuyển với vận tốc đích thực của một ma cà rồng mà không hề che giấu.

Sarah thậm chí không biết chính xác mọi việc đã xảy ra như thế nào. Tất cả mọi thứ vừa như chậm mà lại vừa như rất nhanh. Cảm xúc khắc sâu vào đầu óc nhưng lại chỉ diễn ra trong vòng thời gian một giọt khoảnh khắc.

Một giây trước, Sarah đang đứng đối mắt với Edward vừa cứu người nơi sân trường đông đúc. Một giây sau, Sarah đã cảm thấy cả thân thể mình yếu ớt như một con búp bê bằng vải bị người thô bạo xô lên một bức tường, cánh tay lạnh lẽo cứng rắn như thép giữa chặt lấy cổ họng cô khiến cô không thể thở được. Mà cũng đồng thời, chỉ trong khoảnh khắc đó, khi vai và gáy Sarah hung hăng đập mạnh lên tường, cô lại cảm giác được có hai lực lượng cũng cực mạnh khác ngăn cản hành động thô bạo kia lại. Chỉ là, tuy nhờ vậy mà tránh khỏi số mệnh tan nát cùng với bức tường phía sau, Sarah vẫn như cũ không thể hít thở thông thuận. Cánh tay hung ác siết cổ cô vẫn chưa thu hồi lại lực đạo của chính mình.

Lúc này, bên tai Sarah thoáng nghe thấy được vài âm thanh mơ hồ quen thuộc. Quả thật, người vừa đúng lúc cứu mạng Sarah không ai khác ngoài Alice và Jasper vừa chạy đến kịp thời. Chỉ thấy hiện tại, Alice và Jasper mỗi người đều kìm giữ một bên vai của Edward, cố gắng ngăn cản hành động nhìn như điên cuồng của anh. Alice lo lắng gào lên với Edward.

“Edward! Anh điên rồi! Cô ấy là người bình thường.”

Alice nóng nảy nhìn qua một bên là Edward thoạt nhìn vẫn không có ý định buông tha người, một bên là Sarah với khuôn mặt tái nhợt đang dần đang chuyển sang màu tím vì thiếu dưỡng khí. Không gian dần trở nên âm trầm và áp lực, ngoài tiếng la tuyệt vọng của Alice chỉ còn tiếng hô hấp nhợt nhạt đứt quãng của sarah đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.

“Thả ra, Edward! Cô ấy sẽ chết mất! Sarah sẽ chết, anh có nghe hay không? Kẻ điên này!!!”

Đi kèm với câu nói là một cái tát như trời giáng vào mặt Edward. Giống như thật sự bị đánh tỉnh, khi này Edward mới buông tay, thả Sarah ra.

Mất đi lực chống đỡ, Sarah từ từ trượt xuống ngồi xổm dưới góc tường, hai tay ôm cổ liều mạng ho khan. Đôi mắt đẹp cũng không tự chủ tuôn ra nước mắt sinh lý. Cô chỉ cảm thấy khí lực của cả người như bị rút sạch, trong đầu trống rỗng, chỉ còn hành động bản năng cố gắng hít thở không khí đang tự do tràn vào mũi.Alice lúc này cũng không bận tâm đi quản Edward. Cô trao đổi với Jasper một ánh mắt khiến anh coi chừng, phòng ngừa Edward lên cơn động kinh giống ban nãy còn mình thì ngồi xuống bên cạnh Sarah. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng khiến cô bạn hô hấp thông thuận hơn rồi chậm rãi đứng dậy. Cuối cùng còn cẩn thận nghiêng mình che đi phía trước của Sarah, chọn vị trí thuận lợi nhất để bảo vệ cô.

Trong khi đó, tình trạng của Edward cũng không khá hơn được bao nhiêu. Sau khi dừng hành động điên cuồng muốn bóp chết Sarah, Edward vẫn không nói một tiếng nào. Một bàn tay cơ hồ che đi một nửa khuôn mặt, bàn tay còn lại thì siết chặt thành quyền; cả hai đều không thể ức chế run rẩy. Cảm xúc bây giờ của anh vô cùng phức tạp, cũng vô cùng mâu thuẫn. Nó khiến Edward cả người đều không thoải mái. Từ sâu trong thâm tâm vô thanh trào lên một loại tình cảm bạo ngược muốn phá huỷ hết thảy mọi thứ, kể cả người con gái trước mặt. Cho đến khi mọi người nghĩ rằng Edward sẽ cứ thế đứng yên cho đến khi mọi việc kết thúc, anh lại khàn khàn lên tiếng, ánh mắt đen thẳm như hai hắc động sâu hun hút không với tới được đáy.

“Cô là ai? Không, không phải…Cô là cái gì?”

“Edward…” Alice bất mãn lên tiếng muốn ngăn cản loại câu hỏi vô nghĩa này lại nhưng Sarah đã ngăn cản cô lại.

Sarah đứng thẳng người, cố né cảm giác không khoẻ sau khoảng thời gian bị ngạt thở. Ánh mắt xanh êm đềm như đại dương bình tĩnh đối mặt với Edward, tình cảm không hề dao động.

“Tôi là Sarah Catherine.Stuart, là một con người.”

Nghe được câu trả lời ngoài ý muốn, không hề giả dối mà hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ trong đầu Sarah, Edward kinh ngạc ngước lên nhìn cô. Khuôn mặt cứng rắn điển trai không thể hiện ra bất cứ tình cảm nào khác, ngoại trừ kinh ngạc vẫn chỉ là kinh ngạc. Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến cả ba ma cà rồng hiện diện ở đó king động, sáu đôi mắt đều nhìn chằm chằm Sarah không hề chớp lấy một cái.

“Nhưng mà, tôi biết được mọi người, những Cullen là cái gì. Thậm chí, ngay cả năng lực của mỗi người trong các người.”

“Vậy cô nói thử xem chúng tôi là cái gì?” Edward cười lạnh. Anh tự nói với bản thân, ngay từ khi nhìn thấy những hình ảnh kia anh chẳng phải đã biết rồi hay sao? Như vậy, cái cảm giác mất mát và thất vọng hiện giờ là cái gì? Thật đáng buồn, Edward a Edward, mày mới ngu ngốc làm sao!

“Anh muốn tôi phải nói rõ ràng ra sao?” Sarah chậm rãi hỏi lại.

Cô không muốn nói dối, nhất là với Edward. Có rất nhiều việc, dùng một lời nói dối là không bao giờ có thể đủ. Dối trá sẽ tạo thành dối trá. Thương tổn rồi sẽ nối tiếp thương tổn. Đến một lúc nào đó, ngay cả bản thân người nói dối cũng không còn sức lực để mà hối hận những việc đã qua. Tất cả mọi việc đều trở nên thật đáng buồn cũng thật đáng cười. Thế nhưng, trên Thế giới này, có rất nhiều việc cần phải được che giấu. Không phải không có người nguyện ý muốn nghe. Mà là, sự thật tuyệt đối không thể bị tiết lộ bởi vì thương tổn mà nó đem đến, so với hàng trăm hàng ngàn lời nói dối, còn thảm trọng hơn rất nhiều.

Thế nhưng, thật đáng tiếc, Edward trong giờ phút này cũng không có tâm tình lý giải những phức tạp trong lòng Sarah. Anh hoàn toàn từ chối đọc mọi suy nghĩ của những người xung quanh. Anh muốn dùng đôi tai của mình, chân chân thật thật nghe được, bất kể là nói dối vẫn là nói thật.

Edward hơi giương giọng, phóng túng cười to. Trong giọng cười lại không mang theo bất cứ sắc thái vui sướng nào, chỉ có khô khốc và cay nhiệt, thậm chí dẫn theo một chút mỉa mai nhạo báng.

“Nói đi. Vì cái gì không muốn? Cô nói xem, nói xem chúng tôi là cái gì? Nói xem trí thông minh vĩ đại của cô phát hiện ra cái điều không tưởng khủng khiếp nay từ bao giờ?”

“Edward, đừng như vậy.”

“Nói!”

-------------------------------------------------

Chương 32: Xung đột (P.B)

“Nói!”

Sarah nặng nề thở dài. Có lẽ, giữa bọn họ thiếu, không chỉ một chút thời gian.

“Edward Cullen, anh là một ma cà rồng. Khả năng của anh là, đọc tâm. Chỉ cần anh muốn, suy nghĩ của tất cả mọi người anh đều có thể nghe thấy, chỉ trừ một người, người anh vừa cứu mạng hồi nãy, Isabella Swan. Và không chỉ anh, toàn bộ gia đình Cullen đều là ma cà rồng, không loại trừ bất cứ ai.”

“Bốp. Bốp. Bốp.” Edward lạnh lùng vỗ tay, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh.

“Nói thật hay! Như vậy quý cô, Một. Con. Người như cô làm sao có thể biết nhiều việc như thế? Là tôi quá ngu xuẩn, hay thực chất cô quá thông minh?” Ba chữ “một con người” đều bị Edward cắn chữ thật mạnh, cơ hồ là từ giữa hai hàm răng bài trừ ra.

“Edward! Tôi có thể biết một số việc, thậm chí có những việc mà Alice cũng không thể biết trước được. Đó là việc riêng của tôi. Nhưng điều này không liên quan gì đến việc tôi là con người hay anh là ma cà rồng. Edward, anh biết rõ điều đó. Đừng trẻ con như thế.”

“Đúng vậy, quý cô biết tuốt! Là tôi trẻ con. Còn cô thì thực kiên cường và dũng cảm. Đứng giữa một đám ma cà rồng mà vẫn có thể bình tĩnh như thế. Kiến thức phổ thông của cô vẫn chưa được phổ cập đến nơi đến chốn? Cô không biết chúng tôi ăn cái gì sao? À ha…là tôi quên. Cô không phải là hậu duệ của mấy nhà quý tộc châu Âu cổ xưa gì đó hay sao? Chắc cũng có thứ quỷ gì đó tương tự như dòng máu của kỵ sĩ thánh chiến đang chảy trong người cô ấy nhỉ? Trong tiết học lịch sử châu Âu Trung cổ tôi vẫn còn nghe qua đâu. Có cả Chén Thánh, Gươm Thánh trừ tà cơ đấy!”

“Nhà Cullen không uống máu người.”

“Hừ! Là không muốn uống chứ không phải không thể uống.”

“Đúng vậy, là không muốn, không phải không thể. Tôi biết mọi người đều rất cố gắng khắc chế bản thân mình.”

“Ha…Thật buồn cười. Tôi cần cô đồng tình? Dẹp thứ tình cảm rác rưởi ấy đi.”

“Không phải.”

“Vậy là cô muốn nói cô không sợ chúng tôi? Đang kể chuyện cười sao.”

Ngoài miệng thì cố gắng nói cứng nhưng Edward cũng không che giấu được tình cảm của bản thân. Rõ ràng khi vừa buột miệng hỏi câu này, hai tay của anh cũng không kiềm được run lên một cái rất nhẹ, là hưng phấn cùng đôi chút chờ mong. Thế nhưng, tính cách của Sarah đã quyết định, câu trả lời mà anh nhận được không phải là câu trả lời mà anh muốn nghe, ngay cả sau đó cũng không là.

“Không phải. Edward, anh là thợ săn, tôi là con mồi; hai vị trí này vĩnh viễn cũng không thể đảo ngược lại. Đó là sự thật.”

Nghe vậy, Edward chợt đứng thẳng người, hai tay thả dọc theo đùi, bàn tay siết chặt thành đấm khiến các khớp xương trở nên trắng bệch dị thường. Ánh mắt thâm trầm không rõ tình cảm thấp giọng hỏi, thanh âm khàn khàn giống như đang cố khắc chế thứ gì đó. Đầu hơi nghiêng nghiêng, mang theo biểu tình vô tội nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.

“Như vậy, Cô sợ tôi sao?”

Sarah vẫn đang cúi đầu đứng sau Alice hơi ngẩng lên. Tay phải cô nắm chặt tay Alice kéo Alice nhếch sang một bên, ý muốn đối mặt nói chuyện với Edward. Alice lo lắng nhìn hai người. Cuối cùng nhận thấy cả hai đều cực kỳ nghiêm túc nhận chân mới không an lòng tránh qua, để lộ Sarah đang đứng sau lưng mình. Bàn tay vẫn để cho Sarah nắm chặt, từ đó có thể dễ dàng cảm nhận được bàn tay ấm áp của đối phương đang run rẩy mặc dù rất nhẹ.

Sarah nhẹ nhàng dùng tay còn rảnh của mình nắm lấy một bàn tay của Edward, hơi vuốt vuốt những đường gân đang nổi lên dữ tợn dưới da khiến chúng thả lỏng rồi mở bàn tay của Edward khẽ đặt lên ngực mình, ngay vị trí trái tim.

“Edward, anh nghe thấy không? Là tim tôi đang đập. Anh thấy nó thế nào?”

Edward hơi ngẩn người trước hành động lạ lùng của Sarah, vô thức đáp lại câu hỏi.

“Đập rất nhanh.”

Cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim đập gấp gáp truyền đến lòng bàn tay lạnh như băng, thái độ của Edward hơi dịu lại. Có lẽ…Một chút hy vọng dần nhen nhóm trong anh nhưng câu nói tiếp theo của Sarah lại khiến toàn thân anh như rơi xuống địa ngục.

“Nó là bằng chứng, chứng tỏ tôi đang…sợ.”

Edward giống như phải bỏng vội vàng rút tay lại. Bàn tay vừa chạm vào ngực Sarah, nơi đó tiếng tim đập của người sống truyền đến, quả thực rất nhanh. Tiết tấu ấy, dù chỉ trong khoảnh khắc thế nhưng Edward lại có thể dễ dàng khắc ghi lại trong đầu. Anh ngây người nhìn bàn tay mở rộng trước mặt, ở đó quen thuộc và trống rỗng nhưng anh lại không tài nào quên đi được cảm giác kia. Câu nói vừa nãy của Sarah luôn vang vọng bên tai, tôi đang sợ…Con tim đã chết từ lâu đột ngột có cảm giác nhói lên một cái. Đau đớn thật rõ ràng và minh khắc.

Thấy Edward chỉ ngây ngốc đứng đơ ra đó nhìn chằm chằm vào tay mình, Alice muốn tiến lên an ủi anh trai thế nhưng bàn tay lại bị Sarah giữ lại. Cô hơi bất mãn quay sang nhìn Sarah. Hành động của Sarah hôm nay quá kỳ lạ. Lời nói vừa nãy rõ ràng đã tổn thương Edward, mặc dù Edward là người đối xử thô bạo trước nhưng cách trả đũa này rõ ràng là không cần thiết.

Đáp lại ánh mắt không đồng ý của Alice, Sarah cũng không tỏ thái độ gì khác. Cô chỉ từ tốn nói tiếp.

“Edward. Không sợ hãi là không có khả năng.”

“Câm miệng!”

Edward dữ tợn gầm lên. Ánh mắt màu mật ong cũng đã biến thành màu bóng đêm sâu hun hút, ẩn chứa trong đó là vô tận giận dữ và tuyệt vọng. Tay anh nắm lại thành quyền, hung bạo hướng về phía Sarah một quả đấm. Chỉ thấy quả đấm mạnh mẽ lướt sát qua má Sarah đánh vào bước tường phía sau khiến cho nó lõm xuống thành một cái lỗ, xung quanh cũng xuất hiện chằng chịt những vết rạn nứt và đứt gãy. Cú đấm này nếu trực tiếp đánh vào thân người bằng da bằng thịt chắc chắn sẽ khiến người đó chết ngay lập tức. Quả thật rất may mắn là Edward còn giữ lại được lý trí mà đấm chệch sang một bên chứ không đánh thẳng vào người Sarah, nếu không thật khiến cho người ta không dám tưởng tượng đến hậu quả. Thế nhưng, trên má phải của Sarah, bởi không khí tạo thành vùng áp suất bao xung quanh cú đấm tác động lên cũng đã xuất hiện một vết thương hẹp mảnh nhưng khá dài kéo đến tận mang tai. Máu cũng chậm rãi chảy ra, dọc theo khuôn mặt rồi rơi xuống đất; mặc dù không nhiều nhưng trông vô cùng ghê rợn.

Sắc mặt Sarah tái nhợt doạ người nhưng cũng không lùi bước. Đôi mắt lam thâm thuý bình thản nhìn thẳng vào cặp mắt sâu tối của Edward. Một chữ cũng không nói.

Đến khi Alice kịp phản ứng thì cả hai cũng đã tạo thành cục diện im lặng, mắt đối mắt, không ai biểu hiện ra chút tình cảm nào cả. Cô sốt ruột muốn nhắc nhở Edward. “Anh…”, thế nhưng chưa kịp nói tiếp thì Edward đã lạnh lùng thu lại nắm đấm, quay người đi khỏi. Chỉ trong chớt mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của ba người.

Alice thấy vậy cũng biết không thể nói được gì Edward, chỉ có thể áy náy quay đầu lại nhìn sarah quan tâm hỏi.

“Không sao chứ?”

Sarah chỉ nhợt nhạt cười rồi lắc đầu. Cô muốn trở về nhà nghỉ ngơi một chút. Ngày hôm nay như thế là đã quá đủ với cô rồi.

Thế nhưng Alice hiển nhiên không dễ dàng để cho Sarah về nhà một mình. Cô quan tâm nắm tay Sarah tiến về phía bãi đỗ xe.

“Đi, đi theo mình. Chúng ta đến bệnh viện. Cũng không thể để bạn tuỳ tiện về nhà băng bó rồi để lại sẹo được. Khuôn mặt con gái rất quan trọng. Còn nữa, mình muốn nghe kỹ mọi chuyện. Bạn đừng hòng chạy.”

Cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ Alice, Sarah chỉ có thể bất đắc dĩ để cô nàng kéo đi. Từ lúc biết điểm đến là bệnh viện, Sarah đã cười khổ trong lòng. Ngày hôm nay quả nhiên không dễ dàng kết thúc như thế.

Jasper vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ như một khúc cây cứng nhắc đi theo sao Alice che dù, thân thể anh hơi tránh xa Sarah một chút. Mặc dù mùi máu của Sarah rất đạm và không hấp dẫn cho lắm, cũng không khiến người mới ăn chay như Jasper phát cuồng nhưng dù sao nó cũng là máu. Jasper thật lòng không hề muốn đứng quá gần nó.

Cả ba người trầm lặng tiến vào xe của Alice. Cũng không có bất cứ ai lên tiếng, cho dù là Alice luôn vô cùng hoạt bát nhí nhảnh thường ngày. Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Jasper thuần thục vặn mở khoá xe, khởi động. Động cơ khẽ gầm lên một tiếng trầm thấp rồi lao vút ra đường lớn. Đích đến, bệnh viện trung tâm thị trấn, nơi tất cả mọi người đều dần hội họp.QC: Đao Kiếm 2: Tinh Hoa Võ Học

_________________

P/S:

Hàng đã về, may mắn không làm nhục sứ mệnh \(o^O^o)/ Các đại gia~~~ Mọi người cần phải học nhẫn nại a!!! Dạo này ta đang rất có cảm tình với bộ đồng nhân Bong bóng mùa hè…anh anh anh TT^TT phải làm sao đây???

À, kết thúc chương này ta dự định viết 1 phiên ngoại cuối năm, không biết có ai quan tâm không? Thật ra phiên ngoại này phải đợi đến hết chương 34 ta mới định viết nhưng cuối cùng lại quyết định sớm hơn một chút, xem như chút quà mừng năm mới đi. Uhm, nhưng mà nội dung thì hơi… m ( _ _ ) m xem xong không cần chọi đá >O

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK