• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bella, cô phải rời khỏi đây. Chúng tôi sẽ đưa cô đến nơi an toàn.”

Carlisle thấp giọng lên tiếng, đánh vỡ không khí nặng nề trong phòng khách. Lúc này, Bella đang yên vị trên chiếc ghế sa lông đối diện ông, cố gắng khiến cho bản thân mình ngừng run rẩy. Cô ôm chặt tách trà nóng trong tay như muốn rót thêm can đảm, hoảng hốt hỏi lại.

“Vì cái gì? Hắn, sẽ đuổi theo tôi sao?”

“Thật xin lỗi.” Edward khẽ thở dài. Anh khoanh tay đứng bên cạnh chiếc bàn cách đó khá xa, đôi lông mày cau lại, ánh mắt lại vẫn luôn cảnh giác theo dõi mọi vật bên ngoài qua khung cửa kính. “Hôm nay tôi không nên đưa cô đến đây. Đáng lẽ chúng ta có thể lựa chọn một cơ hội khác…Tôi sẽ cố hết sức chặn lại, trước khi hắn tìm được cô.”

“Tôi…” Thanh âm của Bella hơi run rẩy. Cô không mấy xác định phản bác lại ý kiến của Carlisle và Edward. “Có lẽ, hắn đã rời khỏi đây rồi cũng nên. Lúc nãy các người đã doạ chạy ba người bọn chúng, không phải sao? Hắn không dám…”

“Không. Hắn vẫn chưa đi. Bella, lúc này không phải thời điểm tự an ủi bằng mấy cái cớ ngốc nghếch đó. Cô phải tỉnh táo lại. Tin chúng tôi, và, chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô.” Carlisle nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Bella, chân thành hứa hẹn.

“Làm sao mà các người có thể biết được? Hắn đã đi rồi. Tôi nói, mấy người nghe rõ chưa? Hắn đã đi. Hắn rõ ràng không hề nhằm vào tôi.”

Bella vô thức cao giọng. Thực hiển nhiên, lời khuyên của Carlisle không hề có tác dụng với cô. Thời khắc này, cô đơn độc, giữa một đám người không phải đồng loại của mình, bị đồng loại của họ nhắm đến và họ dám mở miệng ra nói với cô là cô phải tin tưởng họ? Thật nực cười làm sao! Cô đau đớn nhìn về phía Edward, kể từ lúc bước vào căn phòng này, anh ta chưa từng dành cho cô dù chỉ là một ánh mắt. Anh, đang lo lắng cho ai, Edward? Rõ ràng tôi mới là người đang gặp nguy hiểm. Vậy mà, giờ anh lại đang suy nghĩ đến kẻ nào? Một ngọn lửa vô danh âm thầm bị nhóm lên, âm ỉ lan toả trong trái tim cô. Giọng nói của Bella trở nên kiên định.

“Tôi sẽ không rời khỏi đây!”

Xoảng.

Nghe thế, Rose giận dữ bóp vỡ quả cầu thuỷ tinh đang mân mê trên tay. Chỉ trong chớp mắt, cô đã đến trước mặt Bella, cúi người xuống và nắm lấy cổ áo của cô ta. Khuôn mặt xinh đẹp của cô kề sát vào chóp mũi Bella, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đáng ghét kia, trước mũi là mùi hương nồng nặc phiền toái nọ. Rose chậm rãi gằn từng tiếng một, giống như muốn tươi sống cắn nuốt đứa con gái rắc rối trước mặt vào bụng.

“Đừng không biết điều. Cô xem cô là cái gì của chúng tôi? Chúng tôi chẳng có nghĩa vụ gì phải bảo vệ thứ tồi tệ như cô cả. Cô chỉ là một kẻ yếu đuối và phiền phức mà thôi. Đừng có tự nâng giá trị của mình lên quá cao.”

“Vậy thì thả tôi về nhà.” Bella hừ lạnh. “Các người đều cùng một giuộc với nhau cả. Còn ra vẻ làm gì?”

“Cô…” Bàn tay nắm lấy cổ áo của Bella càng siết chặt. Rose thực sự đã nghĩ cứ thế giết chết đứa con gái này đi là kết thúc mọi việc.

Đúng lúc này, cô cảm nhận được một vòng tay mạnh mẽ ôn chặt lấy eo của mình. Bàn tay rộng lớn thô ráp của Emmett bao lấy tay cô, dịu dàng gỡ nó ra khỏi cổ áo của Bella. Sau đó, anh nhanh chóng kéo cô cách xa khỏi cô ta. Đôi môi quen thuộc của anh khẽ hôn lên cổ cô, dịu dàng an ủi. Cánh tay cứng rắn ôm trọn cô vào lồng ngực cứng rắn nhưng rộng lớn của anh, vẫn luôn kiên nhẫn như trong khoảng thời gian trước đây, khi cô bị ám ảnh bởi quá khứ và điên cuồng từ chối sinh mạng ma cà rồng mà Carlisle đã cho cô.

“Không sao. Đừng nóng giận, Rose. Em không cần phải quan tâm đến cô ta. Chúng ta, chỉ cần nghe theo Carlisle là được. Thả lỏng. Không phải còn có anh sao? Chúng ta, lúc này, sẽ có một trận chiến ra trò.” Emmett thì thầm bên tai cô. Anh khẽ cười, là âm điệu lưu manh và bất cần đời thường ngày nhưng lại khiến Rose an tâm một cách kỳ lạ. Cô đơn giản giao bản thân cho chỗ dựa vững chắc ở đằng sau mình, khẽ liếc Bella một cái rồi hừ lạnh, quay đầu sang chỗ khác, thực sự không thèm quan tâm đến mọi việc nữa.

Nhìn thấy Rose đã chịu thoả hiệp, Emmett tinh nghịch nháy mắt với Carlisle, ra hiệu có thể tiếp tục công cuộc thương thuyết với Bella. Bản thân anh cũng không hề có thiện cảm với đứa con gái tên Bella kia. Nói trắng ra cũng chỉ là một kẻ xa lạ, thấy qua mặt vài lần, muốn khiến Emmett có tình cảm gì đó thực sự không phải là một chuyện dễ dàng, có thể nhớ được mặt và tên cũng là rất tốt rồi. Thế nhưng, nếu mọi chuyện liên quan đến mạng người, Emmett tình nguyện nghe theo sự sắp xếp của Carlisle. Dù sao, Emmett định nghĩa cho bản thân mình chính là một “tay đấm” không hơn không kém. Việc động não thực sự không quá thích hợp với anh.

Nhìn thái độ phất phơ của Emmett, Carlisle bất đắc dĩ mỉm cười. Ông biết, trong chuyện này, cho dù là một sự cố ngoài ý muốn đi chăng nữa thì bọn họ phải chịu phần lớn trách nhiệm. Lương tâm và y đức của một bác sĩ không cho phép ông trơ mắt mặc kệ một đứa bé vô tội vướng vào nguy hiểm mà không hề có khả năng tự bảo vệ. Mọi việc, nói phức tạp thì có thể phức tạp, nói đơn giản cũng rất đơn giản. Nhiệm vụ của gia đình bọn họ chỉ là bảo vệ cô bé này đến một nơi an toàn, sau đó, giải quyết gã thợ săn nguy hiểm kia, vĩnh viễn. Tình huống xấu nhất là có thể sẽ có thành viên bị thương trong trận chiến này. Cái mà Carlisle ông có thể làm là tận lực, tận lực khiến cho mọi việc không trở nên quá phức tạp và khó khăn.

“Bella, tôi biết mọi việc không dễ dàng.” Carlisle dịu giọng trấn an. “Nhưng tôi hứa, cô chỉ cần rời khỏi Forks một thời gian ngắn, chúng tôi sẽ giải quyết mọi chuyện. An toàn của cô được đảm bảo, bằng sinh mệnh của tôi.”

“Carlisle!” Rose thất thanh kêu lên, trong khi Esme và Alice thì lo lắng nhìn Carlisle. Bọn họ hiển nhiên không đồng ý với lời hứa hẹn của ông ấy. Ông rõ ràng không cần phải hy sinh đến thế, không cần phải làm đến mức như vậy…

Carlisle bình tĩnh nhìn bạn đời ngồi bên cạnh mình. Tay ông nắm chặt lấy tay Esme, trấn an lo lắng tràn đầy trong mắt bà, nhẹ giọng.

“Đừng lo. Mọi chuyện sẽ ổn thoả thôi.”

Esme hồi nắm lại tay Carilsle, hơi gật đầu nhưng bất an trong lòng vẫn chưa thể vơi đi. Bà ngước mắt lên nhìn Bella, lúc này đây, ai cũng hiểu rõ rằng sự hợp tác của cô gái này sẽ khiến cho mọi việc trở nên dễ dàng hơn nhiều.

“Bella. Tôi biết cô không tin chúng tôi, nhưng hiện tại, đây là cách duy nhất. Bản thân cô cũng hiểu điều đó mà, phải không?”

Bella mím chặt môi, lông mi mềm mại rũ xuống che khuất đôi con ngươi màu đất. Móng tay cô cắm sâu vào lòng bàn tay khiến làn do nơi ấy trở nên trắng bệch.

“Tôi muốn trở về nhà.”

“Bella.” Esme thất vọng kêu lên. Bà thật sự không hiểu tại sao cô gái này lại cứ khăng khăng một mực như vậy. Thởi điểm này vốn không phải lúc thuận theo sự bướng bỉnh và phản nghịch của bản thân. Một con người lý trí nên biết khi nào cần phải hành động như thế nào, chứ không phải mãi cố chấp thề này.

“Tôi hiểu ý tốt của mọi người. Xin lỗi vì lúc nãy đã không được bình tĩnh.” Bella hạ giọng, trong mắt ánh lên sự kiên định và mạnh mẽ. “Nhưng mà, tôi không thể bỏ mặc cha tôi ở lại đây, trong vòng nguy hiểm còn bản thân mình thì hèn nhát chạy trốn. Căn nhà đó, tràn ngập mùi của tôi. Và Charlie, ông ấy là một con người. Tôi phải làm một điều gì đó. Làm ơn!”

Không khí trong căn phòng đột nhiên trở nên đông cứng, im lặng một cách khác thường. Bảo vệ cho Bella chạy khỏi Forks và săn lùng James đã là hai công việc không hề dễ dàng. Nếu còn gánh vác thêm trách nhiệm bảo đảm an toàn cho Charlie mà không được làm lộ bí mật, với thực lực của các Cullen lúc này quả thực khó có thể chu toàn mọi thứ. Carlisle nhăn mày, lâm vào trầm tư.

“Tôi đã biết.” Lúc này đây, Edward là người lên tiếng đáp ứng yêu cầu của Bella. Cặp mắt sâu thẳm của anh chống lại sự nghi hoặc trong ánh nhìn của các thành viên còn lại trong gia đình, hàm súc giải thích. “Hắn ta đi theo Bella.”

Ánh mắt Carlisle trở nên sáng ngời. Đúng vậy! Hắn ta đi theo Bella. Ông biết phải làm như thế nào.

“Như vậy, chúng ta đi thôi.”

Người đứng dậy, tiến về phía gara đậu xe đầu tiên là Alice. Hành động của cô hơi nóng vội nhưng lại không có ý định nói cho các thành viên khác trong gia đình lo lắng của mình. Cho dù là làm gì đi chăng nữa, bọn họ cần phải nhanh lên; bởi vì, cô lại nhìn thấy,

James!

------------------------------------------

Chương 48: Trốn và truy đuổi (P.B)

Hai tiếng mười bảy phút sau.

“Cô làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho ông ấy mà thôi.” Esme ái ngại nhìn Bella đỏ ửng mắt ngồi bên cạnh, nhẹ giọng an ủi. Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, bướng bỉnh cứng đầu một chút nhưng vẫn chưa thực sự trưởng thành; mặc cho Esme không mấy có hảo cảm đối với cô ta, bà cũng không thể nhắm mắt làm ngơ vào lúc này.

“Tôi đã làm tổn thương ông ấy.” Bella thổn thức, đôi môi mỏng mím chặt trở nên trắng bệch. “Câu nói đó, là câu nói cuối cùng của mẹ tôi nói với ông ấy khi bà bỏ đi. Tôi thật sự không muốn làm như thế. Charlie, thực xin lỗi, xin lỗi…”

Nói rồi, Bella nặng nề vùi mặt vào lòng bàn tay. Thân hình nhỏ nhắn của cô khẽ run rẩy. Tư thế bất lực và yếu đuối ấy của cô khiến Esme cảm thấy mềm lòng. Bà dịu dàng ôm lấy cô, vỗ về tấm lưng mảnh khảnh.

“Không phải lỗi của cô. Cô chỉ là muốn tốt cho ông ấy. Sau khi chuyện này qua đi, trở về xin lỗi ông ấy là được rồi. Charlie sẽ không trách cô. Ông ấy là cha cô, ông ấy sẽ hiểu.”

“Esme…”

Bella không kiềm giữ được, nhào vào lòng Esme. Nước mắt vẫn bị cứng rắn nén trong hốc mắt không tiếng động dâng tràn. Cô chỉ là một nữ sinh trung học bình thường, cô chỉ mới mười bảy tuổi và lúc này, tử thần đang đuổi sát theo bước chân của cô, khí lạnh phát ra từ lưỡi hái của hắn thổi sát qua sau gáy và hơi thở thối rữa của xác chết tràn ngập trong không gian.

“Tôi rất sợ. Esme, rất sợ…”

“Tôi biết.” Esme vuốt ve mái tóc nâu mềm mại của Bella, trấn an cô bé. “Không cần sợ. Có chúng tôi ở đây. Hắn sẽ không thể làm hại được cô. Không phải sợ…”

Trong khi đó, thông qua kính chiếu hậu, Edward hơi nhíu mày nhìn Esme và Bella đang ngồi ở băng ghế sau. Edward bỗng nhiên cảm thấy hơi bất an. Không vì bất cứ lý do gì, chỉ là một luồng cảm xúc tiêu cực tự dưng lướt qua trong óc, thế nào cũng không thể loại bỏ được. Mọi rắc rối dường như sẽ không chỉ dừng lại ở đó. Edward đương nhiên biết điều ngay từ ban đầu. Nhưng là, cảm giác này không đúng.

Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?

Edward lạnh lùng nhìn cảnh vật bên ngoài biến thành từng vệt màu khuất dần ở sau lưng. Chân ga đạp càng mạnh khiến chiếc volvo màu bạc lao hết tốc lực về phía trước.

Riing, riing…

Lúc này, điện thoại của Edward bỗng vang lên dồn dập. Là Alice.

“Alice?”

“Anh Edward. James phát hiện ra rồi. Hắn đột nhiên quay trở lại Forks. Mọi người đang cố vây bắt hắn. Edward, anh phải cẩn thận. Chú ý Bella.”

“Anh biết.” Edward bình tĩnh trả lời, đồng thời đánh tay lái quẹo phải. Bảng chỉ đường cho biết đích đến của bọn họ đã không còn xa, khách sạn Four Seasons, Seattle. Từ đây, ba người sẽ đáp máy bay đi Phoenix. “Em có nhìn thấy gì không Alice?”

“Đó là điều em sợ, Edward. Em không nhìn thấy hắn nữa. Hắn biến mất khỏi tầm nhìn của em. Đây không phải là điều tốt chút nào.”

“Tại sao lại vậy?”

“Em không biết. Có lẽ đến khi bắt được hắn chúng ta mới có thể biết được nguyên nhân.”

“Còn cô ả Victoria và Laurent?”

“Laurent, sau khi anh và Esme đưa Bella đi, ông ta có đến chỗ chúng ta. Ông ta không tham gia vào chuyện này nhưng cảnh báo chúng ta về hai kẻ điên kia. Victoria, cô ả đi theo James nhưng có vẻ tụt lại khá xa. Đối với Bella, bộ dáng cô ta không có vẻ điên cuồng như tên kia. Đây có vẻ là tin tốt lành nhất trong ngày hôm nay. Có lẽ chúng ta chỉ cần đối mặt với James mà thôi. Nếu thêm Victoria thì thật tệ. Chúng ta thiếu anh, Edward.”

“Biết làm sao được.” Edward hơi thở dài, hạ thấp giọng đủ để khiến con người ngồi phía sau không thể nghe được rõ ràng lời nói của mình. “Carlisle cho rằng anh là người thích hợp nhất để bảo vệ Bella. Khả năng của anh có thể phát hiện ra James nếu hắn đến gần. Nhưng mà, nói thật, anh không tự tin khi đối phó với Bella. Ai biết cô ta sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa cơ chứ. Nhất là, anh lại hoàn toàn không thể đọc được suy nghĩ của cô ta. Thực đau đầu.”

“Đừng lo Edward.” Alice hơi nở nụ cười. “Anh chỉ cần nhìn chằm chằm, đừng rời mắt khỏi cô ta là được, quản chi suy nghĩ của cô ta là cái gì.”

“Điều này là không thể, Alice, đừng nói giỡn.”

“Vì anh nghiêm trọng quá mà Edward. Còn có Esme nữa. Sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

“Anh chỉ là cảm thấy, nhất định sẽ xảy ra điều gì đó mà anh không thể khống chế được. Cảm giác này thực sự không tốt chút nào. Alice, trong bất cứ trường hợp nào đi chăng nữa, không được lơ là. Nhắc nhở mọi người chú ý an toàn của bản thân.”

“Em biết. Em sẽ chú ý.”

Edward trầm trọng cúp điện thoại, nhanh chóng chạy vào trước cửa khách sạn.

“Esme.” Anh quay ra phía sau gọi nhỏ.

Esme nhẹ gật đầu. Bella ngồi bên cạnh bà cũng đã lau khô nước mắt và bình tĩnh trở lại. Cả hai người đều trông vô cùng nghiêm túc vá khẩn trương. Tất nhiên, Bella là vì lo sợ theo bản năng, còn Esme là vì cú điện thoại của Alice, tất cả những tin tức mà bà nghe được thật sự không hề tốt đẹp một chút nào.

“Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một ngày. Sau đó sẽ bay đến Phoenix.” Edward nhìn về phía Esme, khoé môi thẳng băng hơi nhếch lên thành một nụ cười gượng gạo, ý đồ muốn an ủi bà ấy một chút. “Không cần lo lắng. Còn có con ở đây. Nếu James tìm đến, đầu tiên hắn phải đối mặt với con trước đã.”

“Ta biết. Không phải lo cho ta. Chúng ta nhanh lên thôi. Ở đây không tiện nói chuyện.”

Edward nhanh chóng bước ra mở cửa xe, khiến cho Esme và Bella vào trước rồi ném chìa khoá xe cho phục vụ, khẽ dặn dò vài tiếng rồi cũng vội vã đuổi theo. Ánh đèn chùm vàng nhạt ở đại sảnh khách sạn ánh lên khuôn mặt khắc sâu của anh khiến cho một tầng bóng ma mông lung che phủ đôi môi mỏng lạnh như băng. Giống như cảm thấy một điều gì đó, Edward khựng người đứng lại. Anh nghi hoặc cảnh giác nhìn xung quanh, ngay cả năng lực cũng điều động để dò xét suy nghĩ của những người hiện diện tại đó. Không có một kẻ khả nghi.

Thật kỳ lạ!

Edward khó hiểu nhủ thầm. Cảm giác này từ đâu mà ra nhỉ? Ở nơi này rõ ràng không có điều gì nguy hiểm cả. Tại sao lại cảm thấy bất an? Anh vô thức đặt tay lên lồng ngực, nơi trái tim đã chết lạnh lùng trú ngụ. Bất an, nôn nóng, lo âu…những cảm xúc lạ lùng này khiến Edward cảm thấy trong lòng nặng nề như đang chất chứa cả một ngọn núi đá, không thể dịch chuyển. Như Alice đã nói, mọi chuyện có vẻ không mấy khả quan nhưng cũng không hề quá nguy hiểm, tìm được James và ngăn chặn Victoria cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhiệm vụ của anh chính là bảo vệ Bella cho tốt là được. Với khả năng của anh, công việc này thực sự không dễ dàng nhưng cũng không quá khó khăn. Chỉ là che giấu một con người, cũng không đến nỗi khiến cảm xúc của bản thân dao động như hiện tại mới đúng.

Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

Nhưng rất nhanh, Edward phải gác mọi cảm xúc mơ hồ trong lòng mình qua một bên. Dù sao cũng không thể cứ mãi đứng ngẩn người ở một chỗ thế này, anh còn có nhiệm vụ phải làm, không phải sao? Trong giây lát, Edward thu hồi sự mờ mịt và nghi ngờ tràn đầy trong ánh mắt, khuôn mặt lại trở nên đông cứng và lạnh lùng như bình thường. Những bước chân tao nhã nhưng không hề chậm rãi hướng về phòng của Bella và Esme. Trước khi đến Phoenix, bọn họ cần nghiêm túc nói chuyện thêm một lần nữa. Anh phải đảm bảo chắc chắn rằng Isabella Swan sẽ không hề làm điều gì ngu xuẩn, ít nhất là trước khi bước lên máy bay. Trong mắt Edward loé qua một tia sáng lạnh.

Cốc. Cốc.

“Ai đó?”

“Esme. Là con.”

“Vào đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK