Lưu Hàn Diệp vừa rời chỗ Âu Dương Phong liền lập tức phái hai tên hộ vệ đi mua ngựa. Chẳng mấy chốc hai tên hộ vệ dẫn về sáu con tuấn mã vô cùng nhanh nhẹn.
Lưu Hàn Diệp muốn trong thời gian nhanh nhất trở về Thiên Đạo Môn để báo tin Âu Dương Phong phá vỡ hiệp định cho cha mình biết. Nên hắn chuẩn bị nhiều hơn ba con ngựa để đề phòng đường dài ba con chở người chịu không nổi thì chuyển sang những con khác. Ba người chuẩn bị một số vật dụng cần thiết rồi lập tức lên ngựa hướng Thương Lan đế quốc mà phóng đi.
Nói đến Quảng Mục Thiên từ lúc trước đến giờ vẫn theo sát ba người không rời. Ngựa họ tuy phóng nhanh nhưng khinh công của hắn cao siêu, tự nhiên là không bị tụt lại phía sau. Tuy nhiên vẫn duy trì khoảng cách đề phòng bị phát hiện.
Đợi một khoảng thời gian, lúc này khi sáu con ngựa đã phóng đến chỗ không người Quảng Mục Thiên mới cầm mấy viên đá nhỏ vận kình ném đi. Chỉ nghe "chíu chíu...", sáu cục đá cùng trúng mông cả sáu con ngựa không trật phát nào. Công phu chỉ pháp quả thực thần diệu khôn cùng. Sáu con ngựa đau quá, hí một tiếng dài, dựng đứng hai vó trước lên. Một con thì còn đỡ, đây lại đến tận sáu con thì còn loạn hơn cả vỡ trận. Ba người, kể cả Lưu Hàn Diệp bị biến cố phi thường bất ngờ nên không kịp trở tay, khi con ngựa dựng vó lên thì bị hất ra đằng sau. Tuy nhiên bọn họ đều là người học võ, phản ứng khác xa người thường. Thân chưa chạm đất thì nhẹ nhàng xoay người trên không một cái để lấy lại thăng bằng rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
Nhưng vừa tiếp đất, lại có hai tiếng veo véo vang lên. Hai tên hộ vệ còn chưa kịp định thần lại thì "hự" lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất. Lưu Hàn Diệp kinh hoảng, biết ngay là có địch nhân ám toán. Hắn liền rút nhuyễn tiên bên hông ra múa lên hộ vệ thượng bàn ngăn trở ám khí bay đến, miệng hô lớn:
"Kẻ nào dám ám toán bổn thiếu gia! Còn không mau ló mặt chuột ra đây."
"Là kẻ đến lấy mạng của ngươi!"
Nguyên Quảng Mục Thiên đang ở đằng xa, khi đã thấy ba người đi đến chỗ vắng vẻ liền ra tay động thủ. Hắn ném ra tổng cộng tám viên đá, sáu viên trước tiên ném vào mông sáu con ngựa khiến chúng hoảng loạn. Hai viên tiếp đó hắn căn chuẩn hướng đáp của hai tên hộ vệ kia rồi phóng đi. Không những thời điểm chính xác mà phương vị cũng không sai lệch một ly. Quả thực là ảo diệu đến chỗ cực điểm. Nếu Quảng Mục Thiên sử kình nhẹ hơn một chút hoặc ném lệch đi một chút thôi thì hai viên đá kia không thể nào bay trúng mục tiêu ở khoảng cách xa như thế này được.
Lưu Hàn Diệp thấy người đến là một thanh niên thì trong lòng đỡ sợ hơn, nếu như là một cao thủ ngoài tuổi ngoài tam tuần (30) thì hắn vẫn có chút kiêng kỵ. Nhưng nếu đã là thanh niên hai mươi, hai mốt thì hắn không hề sợ hãi, trong lớp trẻ hắn tự tin mình là vô địch. Lưu Hàn Diệp cười gằn một tiếng, lạnh lùng nói:
"Hừ! Ngươi là kẻ nào? Dám đả thương hộ vệ của ta còn nói lời ngông cuồng. Để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh mà đòi lấy mạng bổn thiếu!?"
Lưu Hàn Diệp không hề nhận ra Quảng Mục Thiên chính là người thanh niên mà Tư Không Mẫn giới thiệu lúc trước. Bởi vì lúc đó hắn che mặt nên Lưu Hàn Diệp không hề nhìn thấy, hơn nữa bây giờ tâm trạng đang hoảng loạn nên cũng không phát hiện ra điểm nghi vấn. Nếu cố gắng để ý sẽ phát hiện giọng nói của thanh niên họ Đinh kia và Quảng Mục Thiên na ná nhau, nếu là người tinh tế sẽ dễ dàng phán đoán ra ngay lập tức.
Quảng Mục Thiên lạnh nhạt đáp:
"Bản lãnh của ta thừa đủ để lấy mạng chó của ngươi."
"Hảo cuồng ngôn! Để bổn thiếu gia cho ngươi nếm thử Kim Xuyến Nhuyễn Tiên, một trong Thập Đại Kỳ binh!"
Nói rồi, nhuyễn tiên trên tay Lưu Hàn Diệp hóa thành một con linh xà, không ngừng vũ động trên không trung tạo nên vô số vệt đen quỷ dị vô cùng
Quảng Mục Thiên hơi nghiêng người né tránh, lòng thầm nghĩ:
"Từ khi nào mà võ lâm lại có thêm danh hiệu Thập Đại Kỳ binh? Chẳng phải chỉ có Bát Đại Kỳ bảo tức là tám binh khí thôi sao?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì nhuyễn tiên đã đánh đến trước mặt rồi. Quảng Mục Thiên toan đưa tay chụp lấy thì sực nhớ ra trên đầu nhuyễn tiên có hắc ám ma pháp có thể ăn mòn cương khí hộ thân. Nhưng đã lỡ đưa tay lên rồi, không kịp rút về, hắn đành vận khí đánh luôn một chưởng. Khí từ đan điền vận lên chỉ như trong chớp mắt mà thôi.
Nhuyễn tiên là vật mềm dẻo, tuy đánh ra rất mạnh, nhưng tự nhiên vẫn không thể đối chọi được với chưởng phong cương mãnh kia, lập tức bị đánh bật ra. Dư lực của chưởng phong còn chưa dứt, tiếp tục đánh thẳng tới Lưu Hàn Diệp khiến hắn đứng không vững, lịch bịch lùi lại đến bốn bước, khí huyết nhộn nhạo, tưởng chừng muốn ngã, may lắm mới gượng đứng lại được, muốn mở mồm chửi bới nhưng không hề nói đượccâu nào. Giờ này, trên khuôn mặt tuấn tú của Lưu Hàn Diệp tràn đầy kinh sợ, hắn không nghĩ thanh niên trẻ tuổi này thực lực lại đáng sợ đến như vậy.
Chạy! Đúng, phải chạy!
Đây là ý niệm duy nhất trong đầu hắn hiện tại.
Đột nhiên, Lưu Hàn Diệp xoay người lại, mũi tiên vòng lên đánh vào trước ngực Quảng Mục Thiên. Đồng thời hắn đề khí vào chân, sử dụng khinh công, thân hình lập tức nhảy vọt ra ngoài vài trượng.
Quảng Mục Thiên phách không chưởng đánh ra, hất văng trường tiên đi, phóng người đuổi theo, cười lạnh nói:
"Còn muốn chạy!? Thiên tài của Thiên Đạo môn đây ư? Xem ra cũng thật là một tên phế vật."
Lưu Hàn Diệp quả thực có ý muốn tẩu thoát, nhưng sau khi nghe những lời đó thì giận lắm. Hắn vốn là nhân tài có một không hai ở Thiên Đạo môn, tuổi còn trẻ nhưng đã lĩnh hội hầu như toàn bộ bí kỹ của môn phái. Từ trước đến nay chưa hề gặp đối thủ đồng cấp, đương nhiên là tính cách sẽ trở nên ngông cuồng tự đại. Nào ngờ, hôm nay Lưu Hàn Diệp lại gặp phải Quảng Mục Thiên. Hắn thấy tuổi bề ngoài của Quảng Mục Thiên tầm chỉ hai lăm nhưng võ công trác tuyệt, khí công thượng thừa thì không khỏi ngấm ngầm kinh sợ. Nhưng lòng tự tôn của hắn không cho phép kẻ nào dám nhục mạ bản thân hắn.
"Ngươi mới là tên phế vật!"
Lưu Hàn Diệp giận tím mặt, hừ lạnh một tiếng, cước bộ chợt chậm lại, nửa thân trên xoay nhanh về sau. Trên tay hắn chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh trường thương. Lưu Hàn Diệp liền sử ra một chiêu "Hồi mã thương" mũi thương phóng nhanh như chớp đâm về phía sau. Nhìn thoáng qua có thể thấy mũi thương rất nhỏ, nếu đem so sánh người ta chỉ nghĩ đó chỉ là một đầu mũi tên được gắn trên một chiếc gậy mà thôi. Tuy nhiên, bởi vì nhỏ như vậy, nên khi phóng thương đâm ra, địch nhân không thể nghe được tiếng rít gió của binh khí để mà né tránh. Mà có nghe được đi chăng nữa thì cũng như tiếng muỗi kêu, không kịp tránh thoát.
Tuy Quảng Mục Thiên bề ngoài mạnh miệng như vậy nhưng trong lòng cũng rất là đề phòng. Khi đang đuổi theo Lưu Hàn Diệp, thấy cước bộ hắn chậm lại thì trong suy nghĩ đã chắc mẩm rằng đối phương sẽ có một chiêu phản công ngay tức thời. Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong chớp mắt đó, Lưu Hàn Diệp liền quay người đánh trả. Bất quá, Quảng Mục Thiên không ngờ được rằng, đòn đánh trả kia không phải là nhuyễn tiên hay ám khí, mà lại là một cây trường thương. Nhìn kỹ lại hắn liền hiểu ra, trong lòng thầm khen ngợi:
"Thiên Đạo Huyền Công đã đạt đến tầng thứ sáu! Quả nhiên có chút môn đạo."
Nói đến cách tu võ của Thiên Đạo môn thì cũng tương tự như đạo gia. Trong khái niệm võ học của họ, cương nhu không phân biệt nặng nhẹ, cũng giống như bát quái, ngũ hành. Người ngoài nhìn vào Thiên Đạo môn, thấy môn nhân ở đây đều sử kiếm nên cứ ngỡ rằng bí kỹ độc môn Thiên Đạo Huyền Công của Thiên Đạo môn là phải dùng kiếm mà thi triển. Nhưng tất cả đều bị nhầm lẫn. Vũ khí trong thiên hạ, muốn cương nhu đầy đủ thì chỉ có nhuyễn tiên mới có thể đáp ứng được, lúc mềm dẻo nhu nhuyễn như linh xà, lúc đánh ra thì cương mãnh bá đạo tuyệt luân. Thiên Đạo môn tu luyện võ công muốn cương nhu phụ trợ lẫn nhau ắt phải dùng đến thứ binh khí này. Tuy nhiên để đạt đến trình độ khí công có cương, có nhu thì phải luyện đến ít nhất là tầng sáu của Thiên Đạo Huyền Công mới có thể thi triển được. Năm xưa Lưu Thiên Minh cũng chỉ mới luyện đến tầng năm của môn công phu này mà thôi. Nếu không như vậy thì làm sao chính phái có thể thất thủ nhanh chóng đến thế được.
Lưu Hàn Diệp vừa rồi chính là sử chiêu Linh Xà Bái Vĩ, trường tiên từ nhu chuyển thành cương. Nội công của hắn mạnh mẽ truyền vào, khiến nhuyễn tiên từ một vật mềm dẻo đột ngột thẳng đứng lên chẳng khác nào một cây thương dài. Mặt khác, trên mũi thương có những móc câu nhỏ, cộng thêm hắc ám ma pháp phụ trợ. Chỉ cầm đâm trúng mục tiêu rồi lập tức rút ra là có thể kéo theo được cả mảng thịt của kẻ địch. Hắc ám ma pháp sẽ lưu lại trên vết thương rồi từ từ ăn mòn xương thịt của đối phương. Quả là binh khí độc ác vô cùng.
Tuy thương đâm ra rất nhanh, nhưng Quảng Mục Thiên còn nhanh hơn. Trong tích tắc hắn liền nghiêng đầu né tránh đồng thời tả chưởng đánh xuống đan điền của Lưu Hàn Diệp.
Lưu Hàn Diệp cả kinh, trường thương quét ngang một vòng trước mặt ngăn cản chưởng lực của đối phương đánh đến.
Quảng Mục Thiên uốn người tránh ra, nhưng thế chiêu của Lưu Hàn Diệp không đợi sử xong, giữa đường biến chiêu, đâm ngang xuống đùi bên trái của Quảng Mục Thiên nhanh như chớp. Đúng ra mà nói, ngay từ khi đến đây thì trong đầu Quảng Mục Thiên chỉ có ý định giết Lưu Hàn Diệp mà thôi. Nhưng khi thấy Thiên Đạo Huyền Công thì suy nghĩ lại có chút hoãn lại. Hắn biết rằng muốn luyện được đến tầng sáu của môn võ công này quả thực không hề dễ dàng. Bình thời, Quảng Mục Thiên rất mê võ học, đương nhiên sẽ không để một cao thủ tương lai chết tại đây được. Tuy vậy tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.
Trong lúc này trường thương quét nhanh đến, Quảng Mục Thiên kiêng kỵ hắc ám ma pháp ở đầu thương, không dám trực tiếp chạm tay vào. Nếu như dùng chưởng lực thì đối phương ắt hẳn sẽ táng mạng ngay lập tức. Hắn đành rút Hàn Băng Ngọc kiếm bên người ra, cười nói:
"Để ta thử xem Bát Đại kỳ bảo so với Thập Đại kỳ binh thì cái nào lợi hại hơn!?"
Nói rồi múa kiếm chặn đứng nhát đâm của đối phương.
Lưu Hàn Diệp chưa hề nghe qua Bát Đại Kỳ bảo bao giờ, còn tưởng Quảng Mục Thiên chế giễu mình thì không khỏi tức giận gầm lớn:
"Nói nhảm! Bát đại kỳ bảo cái khỉ khô nhà người."
Keng...
Một sát na hai binh khí va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy. Quả đúng là Bát thì bé hơn Thập thật đấy, nhưng đó chỉ là số lượng mà thôi. Còn chất lượng thì Kim Xuyến Nhuyễn Tiên làm sao mà so bì được với Hàn Băng Ngọc kiếm đã lưu danh ngàn năm. Lưu Hàn Diệp chỉ thấy một luồng hơi lạnh phả vào mặt khiến toàn thân run cầm cập. Hắn không dám tiếp tục đối chiến, vội nhảy lùi về sau. Nhưng đúng lúc đó giọng nói của Quảng Mục Thiên lại vang lên:
"Xem ra Thập Đại kỳ binh cũng chỉ có vậy! Kim Xuyến Nhuyễn Tiên cũng là một phế vật giống chủ nhân của nó."
Lưu Hàn Diệp nghe nói thế, không biết là đã trúng kế khích tướng của địch nhân, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, uốn mình hồi chiêu, mũi thương xéo qua, một chiêu đâm thẳng xuống bụng Quảng Mục Thiên.
Quảng Mục Thiên lại vung kiếm lên gạt đỡ. Lưu Hàn Diệp biến chiêu thật nhanh, không đợi hai binh khí chạm nhau, vù vù veo véo đâm luôn mấy đường toàn nhắm vào những huyệt đạo trọng yếu, vừa cười lạnh nói:
"Để ta cho ngươi xem Vũ Đả Phi Hoa thương pháp của Thiên Đạo môn."
Vũ Đả Phi Hoa, cái tên nghe thật phiêu dật. Nhưng chiêu thức lại toàn là những thế đâm xéo, thật là âm hiểm vô cùng. cứ bảy tám thế đâm chéo lại xen vào một đòn quét ngang, khiến cho rất khó đón đỡ.
Quảng Mục Thiên giơ kiếm lên, đợi mũi thương đâm tới liền khều lưỡi kiếm vào những chiếc móc câu nhỏ ở đầu thương. Những chiếc móc này tuy nhỏ nhưng lại vô cùng cứng cáp, Quảng Mục Thiên phải sử kình mới cắt phăng được chúng đi.
Lưu Hàn Diệp không ngờ tuyệt kỹ mạnh nhất của mình lại dễ dàng thất thủ như vậy. Kim Xuyến Nhuyễn Tiên bị thanh kiếm lạnh băng kia cắt mất đầu trở thành một thứ binh khí vô dụng. Hắn hoảng hốt vội nhảy lùi về sau, trong lòng hoảng sợ lẫn kinh ngạc vô cùng. Phải biết rằng Thiên Đạo Huyền Công là vô thượng công pháp của Thiên Đạo môn, huyền diệu vô cùng, uy lực tột bậc. Bởi vì hắn luyện đến tầng sáu của môn võ công này nên trong lớp trẻ hiện nay có thể nói là bất bại. Nhưng đối mặt với Quảng Mục Thiên dường như không có cửa thắng. Lưu Hàn Diệp hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ:
"Người này rốt cuộc là ai? Tại sao võ công lợi hại như vậy? Tại sao lại muốn giết ta?"
Nghĩ vậy, hắn bèn gạn hỏi:
"Ngươi là ai? Tại sao muốn giết ta?"
Quảng Mục Thiên không thừa cơ truy kích mà đứng lại, nói:
"Ta là ai ngươi chưa đủ tư cách để biết. Lúc nãy ta quả thực muốn giết ngươi, nhưng nghĩ lại võ công ngươi rất lợi hại. Đều là người học võ, ta không muốn một kỳ tài võ học như ngươi cứ đơn giản là chết như vậy."
Lưu Hàn Diệp nghe đối phương muốn tha cho mình thì mừng như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài miệng lại nói
"Mạng của ta không cần người bố thí."
Quảng Mục Thiên lắc đầu nói:
"Ta vẫn chưa nói hết, tội chết có thể miễn nhưng mà thù thì vẫn phải báo. Ngươi sẵn sàng đi, ta chuẩn bị động thủ."
Lời Quảng Mục Thiên vừa thốt ra, kỳ thực nói đánh là đánh ngay. Chưởng hóa thành quyền nhằm vào huyệt Thái Dương trên trán Lưu Hàn Diệp mà đánh tới. Vì khoảng cách quá gần nên trường tiên không có tác dụng, Lưu Hàn Diệp đành đưa tay lên gạt đỡ. Quảng Mục Thiên hồi chiêu, nhanh như chớp điểm vào ba huyệt Cưu Vĩ, Cự Khuyết, Chương Môn ở ngực và bụng, thủ pháp nhanh nhẹn vô cùng, điểm ba huyệt vị trí khác nhau mà ra tay dường như là ra tay cùng một lúc.
Lưu Hàn Diệp hoảng hốt vội lùi về sau né tránh. Nào ngờ thủ pháp điểm huyệt của Quảng Mục Thiên chẳng qua chỉ là hư chiêu. Đợi Lưu Hàn Diệp vừa lùi một bước, chân phải lập tức phóng ra đá vào hạ bộ của hắn. Lưu Hàn Diệp chỉ thấy một trận đau đớn từ phía dưới truyền lên, hắn gào lớn một tiếng rồi ôm lấy đũng quần mà nằm lăn lộn trên mặt đất. Cú đá vừa rồi của Quảng Mục Thiên trực tiếp đá vỡ hai hòn bi, phế đi mệnh căn của Lưu Hàn Diệp. Từ nay trở đi đừng hòng làm nam nhân một lần nữa, đây cũng là cái giá phải trả cho những gì hắn đã làm.
Quảng Mục Thiên xử lý xong liền dắt lấy một con ngựa hướng Mê Vụ Sâm Lâm mà đi tới, hắn còn việc quan trọng hơn phải làm, chính là tìm hiểu rõ thân phận thực sự của mình.