• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quảng Mục Thiên vội vàng bước xuống lầu một. Vừa bước đi, tâm trang của hắn vẫn chưa bình tĩnh lại được, trong lòng thầm kinh ngạc vô cùng.

Cô gái vừa rồi là ai? Tại sao đặc điểm trên người lại giống mẫu thân của hắn đến như vậy? Chẳng lẽ đó là chị em của người hay sao?...

Vô vàn câu hỏi cứ thế mà hiện lên trong đầu Quảng Mục Thiên. Nhưng thật đáng tiếc, lại chẳng hề có câu trả lời.

Chợt Quảng Mục Thiên sực nhớ ra:

"Cô gái kia tại sao lại ở trong phòng của ta? Có thể lão chủ khách điếm này sẽ biết chút thông tin hữu ích nào đó chăng. Nhưng làm sao để hắn nói ra đây?"

Thoáng lướt qua một tia suy nghĩ, hai mắt Quảng Mục Thiên sáng lên. Liền hít sâu vào một hơi, hùng hùng hổ hổ bước đến trước mặt tên củ khách điếm đang ngồi ngáp ngủ chán nản kia.

Hắn giả vờ giận dữ, mạnh tay vỗ bàn nghe bộp một tiếng rõ to, gằn giọng hỏi:

"Chủ quán! Tại sao trong phòng ta lại có người!"

Nguyên Quảng Mục Thiên trước đây là đệ nhất tà phái, trải qua không ít sóng gió, tự nhiên là có cái khí thế không giận mà uy. Chỉ là giả vờ thôi mà cũng có uy lực cực kỳ, khiến tên chủ khách điếm giật mình khiếp đảm, mồ hôi chảy ròng ròng, lắp bắp đáp:

"Đại... Nhân... tha mạng... Tiểu... tiểu nhân không biết chuyện... chuyện gì xảy ra."

Quảng Mục Thiên thấy hiệu quả, được đà lại càng trợn mắt, quát to hơn:

"Nói láo! Trong phòng ta rõ ràng có một người. Ta đã trả tiền thuê phòng rồi. Nếu như ngươi không giải quyết chuyện này thì đừng trách bổn đại gia dỡ cả cái quán này đi!"

Tên chủ khách điếm khiếp vía, hoảng hồn đáp:

"Đại... đại... nhân có gì từ từ hẵng nói... Thực sự tiểu nhân không biết chuyện gì xảy ra. Đại nhân ở phòng nào?"

Quảng Mục Thiên hừ một tiếng, nói:

"Lầu hai, phòng số năm!"

Lão chủ khách điếm nghe vậy, vội vàng giở sổ sách ra xem, lát sau đáp:

"Bẩm đại nhân, theo như ghi chép thì... ngài đã hết tiền ở trọ từ tối ngày hôm qua rồi. Cho nên... cho nên, phòng đó đã được người khác thuê vào sáng nay mất rồi."

Quảng Mục Thiên nhíu mày trong thoáng chốc rồi trợn mắt, tiếp tục giở giọng phẫn nộ, quát lớn:

"Láo toét! Rõ ràng tối hôm qua ta có ném cho tên bồi bàn kia một đống tiền vàng rồi kia mà. Sao bây giờ lại bảo hết tiền trọ?! Chắc chắn đây là hắc điếm, các ngươi ăn quỵt tiền của bổn đại gia. Lại còn dám chỗi cãi ư!"

Nói đoạn vỗ tay lên bàn "bình" một tiếng, năm dấu tay in vào mặt bàn sâu đến vài tấc.

Tên chủ khách điếm mặt tái mét, không dám phản bác. Nếu như là ngày thường đông người, ắt hẳn lão sẽ gào lên cãi lại: "Có mà ngươi ăn quỵt tiền không chịu trả ấy!". Bất quá, hôm nay trong khách điếm lại không có một vị khách nào. Thành thử lão chẳng dám làm liều mà cãi chày cãi cối. Lỡ như tên trước mặt này nổi hung lên rồi giết luôn lão thì lúc đó có hối hận cũng chẳng kịp. Lão biết rõ bọn dong binh đoàn này đều là một lũ liều mạng kiếm tiền, chém giết đối với họ giống như cơm bữa mà thôi. Nếu cố chuầy cối thì chỉ rước họa vào thân, nên bây giờ đành uất ức mà chịu mắng vậy!

Lão cúi người một cái thật sâu, run run đáp:

"Đại nhân tha mạng... Tất cả đều là do lỗi của bổn điếm, tiểu nhân thành thực xin lỗi vô cùng."

Quảng Mục Thiên đạt được mục đích, trong lòng cười thầm một tiếng. Nhưng bề ngoài vẫn giả bộ tức giận, mắng tiếp:

"Xin lỗi như vậy mà được sao? Muốn được bổn đại gia tha lỗi thì mau mau nói cho ta biết người thuê phòng kia là ai. Nếu thành thực khai ra thì ta còn có thưởng! Nếu không hợp ý của ta thì đừng trách ta dỡ cả cái quán này đi!"

Tên chủ khách điểm nghe vậy, biết là hôm nay mình gặp một tên phiền phức rồi. Thấy Quảng Mục Thiên muốn biết danh tính của vị khách kia thì vẻ mặt trở nên khó xử, đáp:

"Điều này... quả thực không được thưa đại nhân. Nội... nội quy của khách điếm là không được tiết lộ danh tính, thân phận của khách nhân. Cho nên..."

Lão nói chưa hết câu thì đã nghe tiếng lạch cạch trên bàn. Đó chính là một chiếc túi được Quảng Mục Thiên ném ra. Lão tò mò không hiểu ý, vội cầm lấy mở túi ra xem. Nhất thời một vùng ánh sáng màu vàng hiện ra, bên trong chiếc túi là vô số đồng vàng lấp lánh khiến lão hoa cả mắt.

Chỉ nghe Quảng Mục Thiên nói:

"Chừng này đủ để ngươi mở miệng chưa?"

Tên chủ khách điếm mơ mơ màng màng nhìn chiếc túi, nước dãi bên miệng cơ hồ muốn chảy ra. Trông bộ dạng hám tiền hơn mạng. Lão đáp:

"Chừng này... dĩ nhiên là đủ..."

"Vậy nói ta nghe xem!"

Quảng Mục Thiên mỉm cười, hai mắt sáng lên, thần tình trở nên chăm chú.

Chỉ thấy, tên chủ khách điếm cất túi tiền vào người rồi lấy từ trong ngăn bàn ra một quyển sổ lớn. Giở sổ tra hồi lâu rồi nói:

"Lầu hai, phòng năm. Ngày --- tháng --- năm ---. Tên: Không rõ. Giới tính: Không rõ. Tộc: Elf..."

Lão đọc một lượt sau rồi liếc nhìn xem phản ứng của Quảng Mục Thiên. Chỉ sợ chưa vừa ý hắn thì không được lấy tiền.

Nhưng Quảng Mục Thiên chẳng hề để ý đến lão, hai mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm:

"Tộc Elf ư!? Lại là tộc Elf ư!?"

Đây là lần thứ hai trong ngày, Quảng Mục Thiên nghe đến danh tự này. Hắn thất thần, lòng thầm nghĩ:

"Nếu như là tộc Elf !? Nếu như vậy, chẳng lẽ mẫu thân ta cũng là người tộc Elf sao? Điều này không thể nào! Chúng ta ở một thế giới khác thế giới này, làm sao mà có thể liên can đến nhau được. Chắc chắn là cô gái kia có điểm đặc biệt nào đó. Phải rồi, trên đời này không hiếm người có hình dáng bên ngoài đặc biệt. Huống hồ hai người họ chỉ là giống nhau ở đôi tai mà thôi. Đây có lẽ là một dị dạng hiếm có nào đó chăng."

Nghĩ được vậy, hắn bèn hỏi tiếp:

"Còn gì nữa không? Chỉ vậy thôi sao?"

Lão chủ khách điếm trở nên bối rối, lấy tay gãi đầu đáp:

"Đại nhân... Không phải tiểu nhân cố giấu diếm. Mà thực ra tộc Elf có cơ thể đặc thù, có thể tàng hình. Loài người vốn dĩ không thể thấy được họ. Tiểu nhân cũng chỉ biết người đó là tộc Elf mà thôi. Còn nhiều hơn thì tiểu nhân cũng không rõ!"

Quảng Mục Thiên kinh ngạc không thôi, vội hỏi:

"Tàng hình ư!? Lại có thể tàng hình sao? Vậy thì làm sao ta có thể thấy được!"

Lão chủ khách điếm lắc đầu đáp:

"Điều này thực sự tiểu nhân không biết. Mong đại nhân lượng thứ cho!"

Quảng Mục Thiên thấy vẻ mặt của tên chủ trọ ra vẻ thành khẩn không nói dối. Trong lòng cũng biết có hỏi thêm cũng vô dụng, liền ậm ừ một tiếng rồi liền quay người đi ra khỏi khách điếm.

Nhưng vừa bước ra đến cửa, dường như sực nhớ ra điều gì đó, hắn quay lại hỏi:

"À... Ngươi có thấy trước đó, trong phòng của ta một con chuột to chừng này không!?"

Vừa nói vừa giơ tay làm hiệu.

Tên chủ khách điếm thấy hắn quay đi rồi, vội lấy túi tiền trong người ra định đếm xem. Nào ngờ, Quảng Mục Thiên mới bước đến cửa thì đột ngột quay người lại hỏi, khiến lão quýnh lên giật mình hốt hoảng, suýt đánh rơi cả túi tiền xuống đất. Lão vội vàng trấn tĩnh, nhưng vẫn còn run run đáp:

"Bẩm... bẩm... đại nhân, tiểu nhân không hề thấy."

"Ừm... Vậy thôi."

Quảng Mục Thiên buông một câu rồi đi mất.

Đến lúc chắc chắn hắn đi rồi, lão chủ trọ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa giữ chặt túi tiền trong tay vừa lẩm bẩm chửi tên bồi bàn:

"Mẹ kiếp, tên khốn nạn, dám lấy tiền của khách mà không báo cho ta biết. Khốn kiếp! Dám ăn riêng một mình hử! Làm ta phải chịu trận. Về đây xem ta xử lý ngươi thế nào."

Lão chửi chán chê hồi lâu rồi mới lấy từ dưới hộc bàn ra một lọ thuốc đưa lên xem, thầm nghĩ:

"Hừm, xem ra phải mua thêm thuốc diệt chuột thôi. Không nghĩ trong này lại có con chuột to đến như vậy."

Lão nghĩ đến câu hỏi cuối cùng của Quảng Mục Thiên không khỏi rùng mình một cái, vội chạy lên lầu đi gài bẫy chuột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK