Quảng Mục Thiên được tên bồi bàn dẫn vào phòng trọ. Gian phòng rất rộng rãi, dụng cụ và vật phẩm giường gỗ bàn tủ đầy đủ cả, chăn đệm cũng mới toanh, trong phòng thu dọn vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.
Quảng Mục Thiên hài lòng gật đầu, hắn thích nơi ở sạch sẽ.
"Khách quý."
Tên bồi bàn ấp a ấp úng nói:
"Xin thanh toán trước tiền phòng."
Quảng Mục Thiên móc tiền trong túi ra, đang định trả thì nhớ ra điều gì đó, ngạc nhiên hỏi:
"Còn tiền cơm rượu thì sao?"
Tên bồi bàn cười, nói nhỏ:
"Tiền cơm rượu đã được thanh toán. Vì lúc nãy ngài đánh bọn Huyết Thệ kỵ sĩ đoàn một trận nên mọi người ở đây rất hả hê. Liền quyết định góp lại trả tiền cơm giúp ngài."
Quảng Mục Thiên ngớ người, tuy bọn trả tiền giúp hắn là có ý tốt, nhưng làm như vậy chẳng khác nào nói hắn giống mấy tên làm trò hề ngoài đường hay sao?
Hắn chỉ biết cười khổ, lấy năm đồng vàng từ trong túi ra ném cho bồi bàn, nói:
"Bốn đồng trả tiền phòng, một đồng còn lại, thay ta chăm sóc con ngựa thật tốt."
Tên bồi bàn vui sướng tạ ơn rồi rời đi.
Quảng Mục Thiên đóng cửa lại, đem vũ khí dặt lên bàn, tinh thần có chút mệt mỏi liền nằm xuống đánh một giấc.
---
Được một lát sau, khi đang nghỉ ngơi, đột nhiên Quảng Mục Thiên nghe được tiếng gõ cửa, liền vội mở mắt tỉnh dậy. Thần thức thoáng quét qua, bên ngoài có hơi thở của hai người. Trong đó, một người có hơi thở trầm ổn, khí tức nội liễm, chắc hẳn là một kẻ có khí công cao cường. Hắn không khỏi kinh ngạc trong lòng. Cũng không phải chứ? Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy, gặp ngay một cao thủ võ lâm ở đây.
Quảng Mục Thiên vội chạy ra mở cửa, hiện lên trước mặt hắn là khuôn mặt đôi nam nữ lúc nãy. Nói đôi nam, nữ cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, thực chất cả hai đều là nữ. Nhưng hắn cũng chẳng phanh phui bí mật này ra làm gì. Mặt khác, nữ nhân này chắc hẳn là một võ lâm nhân sĩ, mà trong giang hồ, chuyện dùng dịch dung thuật che đi dung mạo cũng không phải gì mới lạ.
Quảng Mục Thiên vô cùng kinh ngạc, lúc nãy ngồi ăn, hắn không hề cảm nhận được khí của hai người. Ai mà ngờ được, một trong hai nữ nhân này lại có võ công cơ chứ!
Chỉ nghe, nam tử tuấn mỹ kia lên tiếng:
"Chào huynh, ta tên là Tư Không Mẫn, trọ ở phòng bên cạnh phòng huynh. Lúc nãy vô tình nhìn thấy huynh đánh bại đám người đó. Trong lòng hâm mộ nên muốn được làm quen. Không biết có thể vào trong nói chuyện chăng?"
Quảng Mục Thiên nghĩ thầm:
"Nếu người này là một võ lâm nhân sĩ, thì ta có thể hỏi xem tình hình giang hồ hiện tại như thế nào cũng là một chuyện tốt."
Bèn đứng sang một bên nhường đường, nói:
"Được. Mời vào."
Ba người liền tiến vào trong phòng, Quảng Mục Thiên quan sát, đánh giá Tư Không Mẫn một lượt, ánh mắt hắn quét qua rồi dừng lại ở một vật, được đeo bên cái hông nhỏ nhắn kia.
Đó là một miếng ngọc bội, màu xanh ngọc bích, bề ngoài vô cùng tinh xảo. Có hình tròn, ở giữa là một thanh kiếm bên cạnh còn có một con thần long đang giương nanh múa vuốt.
Quảng Mục Thiên kinh ngạc trong lòng, hắn đã từng thấy ngọc bội này ở đâu rồi.
Chợt, từng hình ảnh của mười sáu năm trước hiện lên trong đầu hắn.
Ngày đó, trên Thiên Kiếm nhai, Thất Tuyệt chính phái vây công một thanh niên mặc đồ đen.
Người thanh niên đó!
Chẳng ai khác ngoài Quảng Mục Thiên. Quảng Mục Thiên không thể nào quên được, trong bảy người hôm đó thì kẻ đeo miếng ngọc này, võ công rất siêu việt, tốc độ xuất chiêu cực nhanh, suýt nhiều lần lấy mạng hắn.
Quảng Mục Thiên cố gắng nhớ lại, người đó trước khi giao thủ hắn có khai danh tính.
"Hình như... là... Thanh Phong môn."
Quảng Mục Thiên sực nhớ ra.
"Này... này... Huynh làm sao vậy?"
Tư Không Mẫn thấy hắn đột nhiên ngẩn người thì lấy làm lạ, vội gọi.
Quảng Mục Thiên thoát khỏi dòng suy nghĩ, tiến đến bàn, liền rót một chén trà đưa đến trước Tư Không Mẫn, hỏi:
"Tìm ta có việc gì sao?"
Tư Không Mẫn đón lấy chén trà, cười nhẹ, nói:
"À... Lúc nãy ta chẳng phải đã nói qua rồi sao? Thấy huynh đánh bại bọn côn đồ nên trong lòng hâm mộ, muốn được kết giao bằng hữu."
Quảng Mục Thiên nghe đến đoạn cuối, liền bật cười thành tiếng, hỏi:
"Là bằng hữu?!"
"Phải. Là kết giao bằng hữu."
"Cho dù ta là người của Ma Giáo!?"
Tư Không Mẫn lần đầu nghe thấy từ này, không khỏi ngạc nhiên, hỏi lại:
"Ma giáo? Đó là gì vậy?"
Quảng Mục Thiên hai mắt sáng quắc, nhìn thẳng vào Tư Không Mẫn, gằn giọng hỏi:
"Hử!? Ngươi đang đùa ta sao!? Chẳng lẽ đệ tử của Thanh Phong môn lại không biết đến Ma Giáo!? Thật nực cười."
Tư Không Mẫn chấn động, hai mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn hắn, lắp bắp nói:
"Huynh... huynh... biết Thanh Phong Môn?"
"Chẳng có gì lạ cả. Ngươi đeo trên người ngọc bội có biểu tượng của Thanh Phong môn. Chỉ nhìn qua là đoán được."
Quảng Mục Thiên nhàn nhạt đáp.
Tư Không Mẫn thở phào một hơi, nói:
"À. Thì ra là vậy. Ta còn hưởng huynh là thần thánh hay sao mà có thể biết được. Huynh nói đến Ma Giáo. Nó nghĩa là gì?"
Lần này lại đến Quảng Mục Thiên kinh ngạc, nhíu mày hỏi lại:
"Ngươi chẳng lẽ không biết đến Ma Giáo là gì? Không ai nói cho ngươi ư?"
Tư Không Mẫn lắc đầu.
Quảng Mục Thiên thầm nghĩ trong lòng:
"Không thể nào! Ta và Thanh Phong môn có mối thù rất lớn. Tư Không Thiên chẳng lẽ không nói gì về ta sao?"
Tư Không Mẫn thấy hắn lại lâm vào trầm tư, bèn gọi hỏi:
"Này! Huynh làm sao vậy. Ma Giáo có nghĩa là gì?"
Quảng Mục Thiên khó chịu nhìn Tư Không Mẫn, trả lời:
"Cái đó ngươi về hỏi cha ngươi là biết."
Tư Không Mẫn lại một phen kinh ngạc, hỏi:
"Huynh biết cha ta."
"Có gặp qua."
Quảng Mục Thiên tuy trước đây giúp đỡ chính phái, nhưng cũng không có nhiều cảm tình cho lắm. Lời hứa với Lâm Ngọc Quân năm xưa hắn cũng đã thực hiện xong. Bây giờ không muốn liên quan gì thêm đến chính phái, liền muốn trục khách, nói:
"Ta mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi. Cửa ra đó, không tiễn."
"Ta còn chưa biết tên của huynh."
"Ta họ Quảng! Hỏi cha ngươi là sẽ biết."
Tư Không Mẫn thấy thái độ của hắn như vậy, đoán chín phần mười là có xích mích với Thanh Phong môn. Cũng chẳng dám ở lại lâu, liền cùng Tiểu Hinh bước ra khỏi cửa.
Tư Không Mẫn vừa bước ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng của Quảng Mục Thiên vang lên:
"Nữ nhân thì nên ở nhà, đừng có ra ngoài chơi bời lêu lổng."
"Hắn nhận ra ta là nữ nhân sao?"
Đang định quay lại hỏi thêm, thì không biết từ khi nào, cánh cửa đã đóng lại. Tư Không Mẫn dẫu môi lên, trong lòng buồn bực không thôi.