Xem ra khí sắc kém như thế , hẳn là do ban đầu bệnh nặng mà thành . Nếu đem thân thể này từ từ điều dưỡng cho tốt , làn da khôi phục lại sáng bóng , đem lông mày tỉa lại , thì khuôn mặt này cũng có thể mê đảo mọi người a !
Tuy có chút ngại gương mặt này có điểm xinh đẹp , nhưng sâu trong nội tâm Giang Lăng vẫn cao hứng . Đâu ai muốn bản thân mình có bộ dáng rất xấu phải không nào ? Chỉ cần không giống nàng kiếp trước quá mức chói mắt , là có thể .
Nàng nhìn thấy khuôn mặt này lại không biết thẩm mỹ của nhân dân Đường triều như thế nào . Nghe nói ở thời đại Đường triều này phải béo mới đẹp . Như vậy có thể hay không gương mặt mập mạp tròn vo mới là tiêu chuẩn vẻ đẹp ở đây ?
Giang Lăng tin tưởng , bằng vào kỹ thuật hóa trang cao siêu của nàng , nhất định làm cho khuôn mặt này đạt tới hiệu quả mà bản thân mong muốn : muốn nó xấu nó liền xấu , muốn nó đẹp nó liền thành họa thủy .
Phải biết rằng , kiếp trước nàng muốn hưởng cuộc sống bình thường , được đi dạo phố giống như những người khác , muốn bản thân xấu đi , nàng đã từng học qua kỹ thuật hóa trang , thay đổi sắc mặt đối với nàng mà nói là không thành vấn đề .
" Nương , ngài có đồ trang điểm gì không ? " Quan sát bản thân một lát , Giang Lăng quay đầu hỏi .
" Chính ngươi có mà , ở trong tủ trong phòng ngươi đó ! " Lí Thanh Hà cười nói .
Giang Lăng trở về phòng , tìm trong ngăn tủ quả nhiên tìm được một cái hộp nhỏ , xem ra là Giang Văn Họa khi còn sống đã đặt mua , thợ khéo làm cực kỳ tinh mỹ , bên trong đầy đủ mà tinh xảo . Tuy rằng không thể cùng đồ trang điểm hiện đại so sánh , nhưng Giang Lăng cảm thấy khi sử dụng cũng thật thuận tay .
Đem mí mắt vẽ đậm thêm , viền miệng cũng vẽ thêm rõ ràng , đem phấn đánh cho xương gò má cao lên làm cho gương mặt có góc cạnh . Lại hóa trang che mất chỗ đeo khuyên tai .
Trong gương đồng không còn hình bóng nữ nhi son phấn , bây giờ chỉ thấy một thiêu niên khí thế oai hùng .
Vốn định đem làn da bôi đen chút , hiệu quả càng tốt hơn .Nhưng Giang Lăng nghĩ đến những chỗ cần trát phấn , phải trát luôn cả cổ và tay. Về sau , muốn làm việc lâu dài trong tửu lâu , tiếp xúc với nước là điều không tránh khỏi , hơi vô ý là bị người ta phát hiện , ngược lại không đẹp . Bởi vậy không làm nữa .
Giang Lăng một lần nữa xuất hiện cho Lí Thanh Hà xem. Lí Thanh Hà ngốc ngây ngẩn cả người , trong mắt nàng hiện lên trăm mối cảm xúc , biểu cảm ngổn ngang , làm cho Giang Lăng thấy có chút không thích hợp .
Nàng bỗng nhiên phát hiện , bộ dạng của mình không giống Lí Thanh Hà , cũng không giống Giang Văn Họa trong trí nhớ .
Hay là bản thân thân thể này có ẩn tình gì ? Ý niệm này chợt loé Giang Lăng liền lắc đầu
không muốn nghĩ đến nữa . Linh hồn của nàng bất quá là dừng chân trong thân thể này , chỉ cần có thể sống tốt những ngày trước mắt , tương lai cuộc sống hạnh phúc là được . Về phần trước kia có chuyện gì , nàng không hứng thú muốn biết .
Lại nói , có nhiều đứa bé khi sinh ra đã không giống cha mẹ nó , chỉ bằng một chút biểu cảm của Lí Thanh Hà , liền hoài nghi nàng cùng nam nhân khác có liên quan , thì cũng thật xin lỗi vị mẫu thân đã yêu thương kia đi .
" Nương , ta đi lên trấn trên đây !" Giang Lăng đánh giá bản thân một lát , thấy không có gì không ổn , liền đối với Lí Thanh Hà đang còn ngẩn người nói.
" Ùm , được ." Lí Thanh Hà lúc này mới hồi phục lại tinh thần , biểu cảm phức tạp nhìn Giang Lăng đi ra cửa , đem sự lo lắng cùng cảm khái chôn ở đáy lòng .
Giang Lăng định trở về phòng đọc sách dặn dò Giang Đào hai câu , nhưng nghĩ lại nếu tửu lâu không cần mình ,một lát lại đem khuôn mặt xám xịt trở về , thôi , như vậy không cần trịnh trọng thông báo .
Ra khỏi cửa , Giang Lăng thẳng trấn trên mà đi. Kiếp trước Giang Lăng là một người yêu thích du lịch , ngắm nhìn phong cảnh . Kiếp này cũng là như vậy , nhưng mà đường từ Thanh Sơn thôn lên trấn lại là đường cái , muốn kiếm cảnh đẹp cũng rất khó khăn . Hơn nữa tòa tửu lâu kia chính là nằm ở vị trí ngay mặt tiền đường .Giang Lăng đi một chút đã gặp ngay bảng hiệu " Vị Hương Cư " ,chữ viết rất là bay bổng .
Không biết canh giờ này nàng đến sẽ như thế nào ?
Tửu lâu cùng ngày hôm qua vẫn giống nhau , một người khách nhân đều không có , trên sân có thể giăng lưới bắt chim , cái thông báo tuyển người vẫn còn dán phía trước cửa . Giang Lăng đi tới , hướng bên trong nhìn nhìn , thấy một người nam nhân khoảng hơn năm mươi tuổi ngồi tại quầy , đang ngủ say .
" Khụ khụ , khụ khụ. ....." Giang Lăng ho khan vài tiếng , rốt cục cũng đem nam nhân kia từ trong mộng bừng tỉnh .
Hắn giật bắn người đứng mạnh lên, mắt mở trừng nhìn người phía trước, lau lau cái mặt , lại biến thành gương mặt tươi cười : " Khách quan , ăn cái gì ? "
" Thật là ngượng ngùng , ngài là chưởng quầy phải không ? Quấy rầy ngài ! " Giang Lăng cực kỳ lễ phép , cười nói . " Ha ha , không có việc gì , không có việc gì ! " Chưởng quầy cười nói , hướng về bên trong hô lớn : " A Phúc , đem trà lên ! " .
" Đến ngay " bên trong vang lên tiếng trả lời lười biếng , chắc là vị a Phúc kia cũng mới từ trong mộng bừng tỉnh , thanh âm chưa dứt tiếp theo liền có một tiếng ngáp vang .
" Không không không , ta không phải là đến ăn cơm ." Giang Lăng thấy nàng chỉ mới nói có vài câu mà đã nháo đến như vậy , vội vàng xua tay liên tục giải thích .
" Ta là thấy tiểu điếm các ngươi có dán thông báo tuyển dụng , ta đến đây xin làm " .
" Không phải ăn cơm à ? " Chưởng quầy cực kỳ thất vọng , vô lực ngồi xuống , thân hình mập mạp làm cái ghế trúc bị ép kêu " xèo xèo ".
" Lưu chưởng quỹ , trà đây ! " Phòng trong đi ra một nam nhân hơn ba mươi tuổi , trắng trẻo , mập mạp , mang theo một ấm trà đến , bên hông còn mang theo một cái tạp dề bẩn , cười hề hề .
" Không cần, hắn không phải là đến ăn cơm ." Lưu chưởng quỹ buồn bã , ỉu xìu , phất phất tay .
A Phúc cực kỳ bất mãn , nhìn Giang Lăng liếc một cái , bưng ấm trà kia đi trở vào bên trong .
" Lưu chưởng quỹ , người xem ta có được không ? " Giang Lăng xem Lưu chưởng quỹ thất vọng nhiều , lại sắp đến quầy chuẩn bị ngủ tiếp , vội vàng lên tiếng hỏi .
Lưu chưởng quỹ ngẩng đầu lên , cao thấp đánh giá Giang Lăng vài lần , hỏi : " Ngươi là người ở nơi nào ? Có người bảo đảm không ? "
" Còn phải có người bảo đảm a ?" Giang Lăng sửng sốt một chút , liền đáp : " Người Thanh Sơn thôn , hôm qua đại nương ta có đến hỏi ngài đó ."
" À , Vương đại tẩu là giúp ngươi hỏi à ? Người đó ta có biết ." Lưu chưởng quầy ngáp một cái , gật gật đầu . " Dù sao cũng không xa , ngươi trở lại thôn nhờ một người Vương gia đến đây bảo đảm cho ngươi , rồi tính sau ."
" Vậy đi , nếu đại nương bọn họ rảnh , ta chờ một lát sẽ quay lại ." Giang Lăng biết tửu lâu dùng người phải hiểu rõ ràng , bằng không xảy ra chuyện hoặc trộm cắp này nọ thì không biết tra ở đâu , cho nên đối với yêu cầu này của Lưu chưởng quầy nàng cũng không có ý kiến gì .
" Ùm ! Tiền công gì thì ngươi đều biết rồi phải không ? " Gặp Giang Lăng gật gật đầu , Lưu chưởng quỹ phất phất tay , lại ngáp một cái : "Được rồi , đi đi , không vội , dù sao hiện tại cũng không có khách , trước giờ cơm chiều đến là được rồi ."
Xem ra tửu lâu này là địa phương ăn cướp a ! Giang Lăng âm thầm lắc đầu , rời khỏi tửu lâu .
Trở về đi tới cửa thôn , đang muốn vào thôn thì Giang Lăng gặp ngay Vương nhị tẩu " Nhị tẩu , ngươi đi đâu đây ? "
Giang Lang vui vẻ , vội ra tiếng chào đón . Nếu Vương nhị tẩu có thể giúp nàng bảo đảm ,thì không cần trở về phiền Vương đại nương đi ra một chuyến .
Vương nhị tẩu sửng sốt , cao thấp đánh giá Giang Lăng một lát , nghi hoặc hỏi : " Ngươi là ai ? Chúng ta biết nhau sao ? "
" Ách " Giang Lăng có nhớ mình hiện tại phẫn nam trang đâu , nhìn xem xung quanh không có người , nhỏ giọng nói : " Nhị tẩu thật sự không biết ta ? Ta là Giang cô nương , buổi sáng còn qua nhà ngươi xem phòng ở đó ."
"A " Vương nhị tẩu giật mình , lại nhìn Giang Lăng một lát , nở nụ cười : " Ngươi ăn mặc trang điểm như vậy là muốn làm gì đi ? "
Giang Lăng đem chuyện của bản thân nói một lần , nói : " Nhị tẩu , ngươi có thể hay không giúp ta làm một cái bảo đảm ? "
" Đi , không thành vấn đề ." Vương nhị tẩu buổi trưa đã được Vương đại bá dặn dò là phải đối xử cho tốt với người Giang gia , cho nên đáp ứng cực kỳ sảng khoái .