• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Thật sự ? " Giang Lăng kinh hỉ nói " Kia thật sự là tốt quá ."

Tần tướng quân cùng Tần phu nhân có thể đưa ra quyết định này là thập phần khó có được a ! Thuần tuý là tổn hại lợi ích của Tần gia mà thành toàn cho nàng .

Giang Lăng đi đến nơi này cũng được một đoạn thời gian , nàng hiện tại cũng biết , nếu thực từ hôn như lời đã nói , thanh danh cô nương gia thế nào cũng bị tổn hại . Hiện thời có thể như vậy , đó là không thể tốt hơn .

Lại nói , nàng không chuẩn bị lập tức sẽ lập gia đình . Lúc trước nàng vội vã từ hôn , chủ yếu là cảm thấy thực xin lỗi họ , không muốn chậm trễ họ ôm tôn tử mà thôi . Dù sao Tần tướng quân cùng Tần phu nhân đối với nhà nàng vẫn là rất tốt .

Mà lúc này nghe ra quyết định như vậy , nàng môt chút cảm giác tội lỗi cũng không có . Tần Ức , ngươi nghĩ là sẽ thành thân ? Hắc hắc , chờ bổn cô nương ngoạn đủ hai ba năm , tìm được lang quân như ý rồi nói sau .

Nghĩ đến đây , Giang Lăng bỗng nhiên nhớ đến chuyện Tần Ức bị đánh bằng roi , chạy nhanh hỏi : " Đúng rồi , cái kia ...... Tướng quân đối với Tần Ức xử phạt như thế nào ? "

Nhìn thấy Giang Lăng một mặt hưng phấn , Lí Thanh Hà im lặng một chút , mở miệng nói : " Lăng Nhi , chúng ta làm người phải khoan dung cho thỏa đáng , không cần khắt khe quá mức , người khác đắc tội chúng ta đã nghĩ muốn trả thù , làm như vậy đối với bản thân cũng có chỗ không tốt . Tục ngữ nói , tìm chỗ khoan dung mà độ lượng ... ...."

" Ừ ừ được được , mẫu thân ngài nói rất đúng , nói rất đúng ." Giang Lăng gật đầu y như chim mổ thóc , một mặt làm ra bộ dáng như là đã tiếp thu , nhưng mà hai mắt vẫn như cũ phát sáng : " Nương , người nói mau , Tần Ức có phải hay không bị đánh bằng roi ? "

Lí Thanh Hà thở dài một hơi , bất đắc dĩ nói : " Đúng vậy , vốn ta nói xong việc này , nói bọn họ quên đi , không cần trách phạt đứa nhỏ . Dù sao việc từ hôn chúng ta thật là xin lỗi nhà người ta , lại làm cho bọn họ đem đứa nhỏ ra đánh , bọn họ miệng không nói , nhưng trong lòng không biết nghĩ nhà chúng ta như thế nào đâu .

Cũng không nghĩ đến Tần tướng quân nghe xong liền nổi giận , một chưởng liền đem cái bàn chụp nát , liên tục kêu Linh Lung đi gọi Tần Ức đến , ta lúc đó cũng không ngăn được .

Tần Ức kia cũng là một đứa nhỏ thật cường , nói vài câu xuôi tai liền qua thôi . Đằng này hắn cùng cha hắn tranh luận , biến thành Tần tướng quân rít gào , cố ý muốn đánh hắn , còn cho người đưa ta đi ra . Ta là nữ nhân có quy tắc của nữ nhân , muốn khuyên cũng khuyên không được , lại không tiện để nói , liền đành phải đi ra , chuyện sau đó ta cũng không rõ ràng ."

" Hay ." Giang Lăng tưởng tượng bộ dáng Tần Ức bị đánh bằng roi , nhịn không được cười rộ lên , vỗ tay nói : " Rốt cục cũng trừng phạt đúng tội ."

" Đứa nhỏ này " Lí Thanh Hà oán trách nói " Một nữ hài tử , làm người phải ......"

" Nương , ta đi tưới cây đây . " Giang Lăng vừa nghe liền đánh gãy lời của nàng , chạy nhanh ra bên ngoài . Lí Thanh Hà bắt đầu niệm kinh , cái này là làm cho người ta đau đầu a .

Hôm qua lúc Tần phu nhân đón đi , Giang Lăng đã để trên hành lang hai thùng nước đầy , phân phó hai hộ vệ tối qua cùng sáng hôm nay tưới giúp vườn rau , quét sân nhà .

Hơn nữa , càng quá mức là nàng còn cho người ta đào thêm cái hồ nước kia , biến thành cái hồ đường kính dài ba bốn mét , hồ sâu cũng ba bốn mét . Nếu không phải chỉ có hai người , nhà lại không có công cụ , phỏng chừng Giang Lăng còn chưa có hài lòng . Lão gia tử đã dưỡng thành thói quen , Giang đại tiểu thư sai sử người , đó là tuyệt đối yên tâm thoải mái . Hoàn toàn không nghĩ đến họ là hộ vệ của Tần gia , không ngượng ngùng khi sai họ làm việc .

Cho nên lúc này , chẳng những trong viện có thêm một cái ao nhỏ , bùn lầy lúc trước cũng được dọn dẹp sạch sẽ , rau cải trong vườn cũng được tưới nhuận ướt át , hoàn toàn không cần tưới thêm một lần nữa .

Nhưng mà Giang Lăng vẫn nhìn một lần đất trồng rau . Hiện tại mấy rau cải này bộ dạng kia thật là tươi tốt , lá cây so với những nhà khác trồng thì lớn hơn rất nhiều , màu sắc cũng xanh hơn , trên bề mặt lá càng sáng bóng .

Ban đầu Vương tam tẩu trồng xuống cây non , hiện tại đã trưởng thành , một vườn cây bí đỏ lá thật to , dọc theo dây mây hướng hàng rào trúc mà leo lên , phía trên thậm chí đã có những nụ hoa vàng vàng .

" Giang cô nương , các ngươi đã trở lại ? " Phía ngoài cửa truyền đến âm thanh của Vương đại nương , tiếp đó nàng liền đi đến , trên tay còn ôm một đứa nhỏ .

" Đúng vậy , đại nương ." Giang Lăng tiếp đón . " Ngài vào nhà ngồi ."

" Không xong , đứng ở chỗ này rất tốt , cùng ngươi nói vài lời thôi ." Vương đại nương cười nói .

Thấy Vương đại nương nhất định không chịu vào nhà , Giang Lăng vội đi lấy hai cái ghế đem ra , Lí Thanh Hà nghe tiếng cũng chạy nhanh ra ngoài phòng , cầm trong tay bức tranh thêu cũng ra ngoài viện ngồi .

Thì ra là lúc Giang Lăng đi tửu lâu làm việc , Vương đại nương cũng thường la cà đến đây , nàng cùng Lí Thanh Hà đều rất là quen thuộc , lúc ở chung so với người khác tùy ý thoải mái hơn nhiều lắm .

" Bé , đến đây ăn cái điểm tâm ." Giang Lăng các nàng từ Tần phủ trở về , tuy là Tần phu nhân không có đưa tiễn , nhưng vẫn cho người gói lại mấy bao điểm tâm cho nàng đem về . Lúc này Giang Lăng liền lấy ra một khối bánh đậu , đưa cho tiểu gia hỏa hai tuổi trong lòng Vương đại nương .

" Giang cô nương , ngươi trồng rau thật giỏi nha ." Vương đại nương tiếp nhận cái bánh Giang Lăng đưa cho đứa nhỏ , đứng lên nhìn đất trống rau kia tươi tốt dị thường .

" Ha ha , trồng lung tung thôi ." Giang Lăng thật khiêm tốn nói . Đúng thật , nàng chỉ trồng lung tung , cũng không bón phân , làm cỏ , cũng không diệt sâu bọ , mỗi ngày chỉ tưới nước hai lần , thế là xong chuyện .

" Kỳ nha , rau của ngươi thế nhưng lại không có sâu bọ , còn bộ dạng lớn nhanh như vậy , bí đỏ này thế nào mà đã ra hoa rồi ? Rất là kỳ quái a ." Vương đại nương là cả đời trồng rau , chưa bao giờ gặp qua cây cối trưởng thành như vậy , rau hẹ kia bộ dáng xanh mượt , tráng kiện như một chiếc đũa , nhịn không được ngắt một chiếc lá cho vào miệng ăn .

" Vương đại nương , rau này chúng ta trồng cũng ăn không hết , ngươi hái đem về ăn đi . Lí Thanh Hà cười nói . Nhà Vương đại nương đã giúp qua nhà nàng không ít , dân quê , cho nhau một ít rau trong vườn là chuyện rất đỗi bình thường . Lúc trước các nàng cũng ăn qua không ít đồ ăn của Vương đại nương .

" Tốt , ta đây sẽ không khách khí ." Vương đại nương miệng ăn rau hẹ , bị hương vị trong veo kia dụ dỗ , nơi nào còn nói cái gì khách khí , bản thân đã quen thuộc nơi này , liền đi vào phòng bếp lấy ra một cây dao đem rau hẹ kia cắt đi một ít , lại đem cải trắng rút lên hai ba cây .

Giang Lăng ở một bên nhìn có chút bất đắc dĩ . Mấy cây rau này xem như cũng khác lạ , nếu Vương đại nương về nấu ăn thử , có phải hay không sẽ cảm thấy kỳ quái ? Ở nông thôn trồng được cái gì , chỉ cần là người không quá keo kiệt , người khác muốn hỏi phương pháp gieo trồng , thì sẽ dễ dàng truyền thụ , tựa như Vương đại nương dạy nàng phương pháp nướng cá cũng giống nhau . Mấy cây rau này nàng ăn xong , một lát thế nào nhất định cũng sẽ tới để hỏi nàng cách trồng .

Còn không đợi nàng nghĩ xong xuôi , Vương đại nương liền hỏi đến : " Giang phu nhân , ta nhìn rau cải ngươi trồng bộ dáng cực kỳ khỏe mạnh , mà lại không có sâu , như thế nào mà trồng được vậy ? "

" Khỏe mạnh à ? " Lí Thanh Hà quay đầu nhìn mấy cây rau , cười nói : " Đều là Lăng Nhi nhà ta một tay làm lấy , ta cũng không biết là trồng như thế nào . Nhưng mà mấy cái này không phải ngươi dạy nàng sao ? "

" Ta dạy ? " Vương đại nương cười rộ lên . " Ta cả đời trồng rau cũng chưa từng thấy qua rau xanh tốt như vậy , lại càng không muốn nói là trồng nó . Giang cô nương , mấy cây rau này ngươi trồng như thế nào nha ? "

Giang Lăng biết , lúc này nếu nàng không nói , hoặc là nói bí phương do tổ tiên truyền lại , thì không riêng gì Vương đại nương , mà là người cả thôn làng đều có thể sẽ đắc tội qua .

Cho nên nàng hé miệng cười , nói : " Đại nương , đây là một bí phương tổ truyền của nhà ta hướng dẫn cách trồng rau . Lão nhân gia ngài đã giúp đỡ gia đình ta không ít việc , lời này nếu như là người khác hỏi , ta nhất định không nói .

Nhưng mà ngài muốn hỏi , Lăng Nhi làm sao có thể gạt ngài . Bất quá đây là tổ tiên truyền lại , ta nói cho ngài , ngài không thể nói lại cho người khác ."

" A , tổ truyền nha , vậy thôi quên đi , vẫn là không nói đi ." Vương đại nương cười , quả nhiên tươi cười trên mặt có chút nhàn nhạt .

Lí Thanh Hà nhìn xem Vương đại nương , lại nhìn sang Giang Lăng , vỗ nàng một cái nói : " Được rồi , Vương đại nương không phải là người ngoài , ngươi liền nói cho đại nương biết thế nào đi ! Nhà nàng miệng ăn thì nhiều , có biện pháp tốt xem như cũng giảm bớt khí lực ."

" Ừ ừ ." Giang Lăng gật gật đầu , nàng bất quá là đưa ra một cái nút . Nếu mà dễ dàng nói ra , nàng lại lo lắng Vương đại nương sẽ cho là nàng nói dối để lừa gạt . Muốn nói dối thì cũng phải có kỹ thuật nha , lạt mềm buộc chặt , đắn đo thật là đúng mực .

" Phương thuốc này là trước đây cha ta dạy ta . Cha ta từng nói , dùng phương pháp này trồng các loại hoa quý , hoa mới nở thật đẹp . Ta nghĩ hoa cỏ cùng rau dưa sẽ giống nhau , nếu dùng phương pháp cho hoa nở đem đi trồng rau , chắc là rau cũng sẽ sinh trưởng tươi tốt như nhau ?

Thế là ta thử liền thử , không nghĩ đến là thực sự thành công ." Giang Lăng nói xong , ngẩng đầu nhìn đến cửa viện , sau đó hạ giọng nói : " Ta nói cho ngươi , hãy dùng hai phục linh , sáu đông trùng hạ thảo , bảy nhân sâm , tám lộc nhung , chín xạ hương , đem bọn chúng đều nghiền thành bột phấn , sau đó đem chôn chúng nó dưới gốc cây . Như vậy mấy cây kia bộ dáng thật là tráng kiện ."

" Cái gì ? " Vương đại nương đem ánh mắt trừng lớn . Mấy tên dược kia thì nàng không biết , nhưng nhân sâm , lộc nhung thì nàng đã nghe nói qua , đó là những thứ dược liệu vô cùng sang quý .

Năm trước ở thôn bên cạnh , có một lão thái thái trong gia đình tài chủ , trước khi qua đời , vì muốn chờ nàng con thứ hai trên huyện trở về , vị tài chủ kia dám bỏ ra hai lượng bạc mua nhân sâm cấp cho lão thái thái ăn để giữ mệnh , cuối cùng lão thái thái cũng gặp được người con thứ hai thỏa mãn mà nhắm mắt xuôi tay . Việc này truyền rất xa .

Cũng không nghĩ đến Giang cô nương lại lấy nhân sâm làm thành bột phấn để trồng cây , đúng là cô nương trong gia đình giàu có a ! Nhà này giờ nghèo như vậy , hành vi phá sản thế kia làm sao được .

Lí Thanh Hà kinh hãi nhìn Giang Lăng , không biết vì nàng nói dối mà kinh hãi , hay là vì phương thuốc kia . Lí Thanh Hà cũng không phải là Vương đại nương , Giang Lăng nói dược liệu gì cũng đều không biết . Những dược liệu này nếu không có trên một ngàn lượng bạc , căn bản là mua không được .

Vương đại nương chính là lão nhân tinh tu luyện nhiều năm , nàng kinh ngạc một lát , liền cười rộ lên : " Giang cô nương , ngươi đừng có gạt ta . Nếu ngươi có những dược liệu như vậy , có phải hay không đã sớm lấy trả nợ ? Sẽ không bị thẩm thẩm ngươi bức tới cửa , còn phải đổi nhà với ta ? "

Giang Lăng ngượng ngùng cười cười , nói : " Này là thuốc bột , trước kia cha ta đã chuẩn bị sẵn , luôn luôn ném trong một cái bình sứ nhỏ . Nếu mà đem bán cho các hiệu thuốc , người ta cũng không mua ."

Nói xong nàng quay đầu đi , nhìn nhìn Lí Thanh Hà , đối với Vương đại nương chớp mắt vài cái : " Việc này nương của ta đều không biết đâu . Bởi vì phương pháp này rất là tiêu tiền , cha ta sợ nương ta mắng , liền vụng trộm mà làm . Chính là sau này bị bệnh , liền không có tâm tình , nên vẫn đặt nó trong đó . Ta nghĩ bột phấn này để đó cũng vậy , không bằng lấy ra trồng rau , không ngờ lại thành công ."

" À , thì ra là như vậy ." Vương đại nương nhìn Lí Thanh Hà không có phản bác , ngược lại mặt có chút đăm chiêu , giống như là không tin lời Giang Lăng nói . Cũng không nghĩ gì khác , liền đem dây cỏ buộc mấy cây rau lại , tiếp nhận đứa bé trên tay Giang Lăng , cười nói : " Các ngươi vội đi , ta đây đi trở về ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK