• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khác với bọn tán tu như Lưu Vân Kiếm Sư hoặc có môn phái cần bảo vệ như Hà Dương Ngũ Tử, phòng đấu giá Vạn Bảo Lâu ở Liên Nguyệt Phường Thị chỉ là một phân hội nhỏ xíu mà thôi, sau lưng nó còn có Vạn Bảo Lâu ở đế đô bảo kê, hoàn toàn không cần lo lắng đến việc thủ đoạn át chủ bài của mình bị kẻ khác khám phá ra được.

Cho nên, Lưu Xuyên quyết định sử dụng món vũ khí kinh khủng nhất mà hắn có được, hoặc chính xác hơn là Vạn Bảo Lâu ở phường thị này có được.

Xào xạc! Xào xạc!

Gió chợt thổi qua, khuấy động làn sương bạc của Lưu Vân Kiếm Sư.

Trong lòng tất cả tu sĩ nơi đây chợt dâng lên một nỗi sợ hãi không tên, kể cả ba tên chấp sự của Vạn Bảo Lâu.

Từ trong nhẫn trữ vật, Lưu Xuyên lấy ra một món đồ, cẩn thận cầm ở trên tay như sợ rơi mất.

Vẫn tiếp tục là phù lục.

Chỉ có điều, vừa nhìn thấy phù này, Hà Dương Ngũ Tử không nhịn được kinh hoảng, vô ý thức lui về phía sau mấy bước.

Nhịp tim của Lưu Vân Kiếm Sư cũng không kìm được mà gia tốc, tay cầm Vân Vụ Kiếm cũng khẽ run nhè nhẹ.

Trên gương mặt vô hỉ vô bi của kẻ có lòng dạ thâm sâu như Hỉ Tín Đại Sư cũng không nhịn được co giật, trong mắt xuất hiện một tia sợ hãi, sinh lòng hèn nhát.

Thái độ khinh khỉnh, tự cho mình là nhất của Hoắc Tâm Lão Quỷ biến mất. Lão giấu thân ảnh của mình vào màn đêm, khiến người ta không biết được thần sắc của lão lúc này ra sao.

Vẻ mặt vốn ngả ngớn, khó ưa của Đào Hoa Chân Nhân cũng không còn, cây cung phiến trên tay không còn phe phẩy mà giơ lên che gần hết khuôn mặt của hắn, chỉ lộ ra một bên khóe mắt để quan sát tình hình.

Ba huynh đệ họ Vương giờ còn gì phong thái của sư vương, họ chỉ như một đám mèo con vì sợ lạnh mà đứng lại gần nhau hơn để tìm kiếm sự ấm áp.

Gương mặt chuột của Lý Sơn không nhịn được mà run run, thần sắc hiện lên vẻ bất an. Hắn khẽ hỏi Lưu Xuyên. – “Thật sự phải dùng đến nó sao Lưu huynh, dù gì cũng chỉ là một cửa tiệm nhỏ thôi. Vạn nhất không có Hợp Hồn Đan…” – Hắn nói đến đó rồi thôi.

Lưu Xuyên lắc đầu quyết tuyệt. – “Không có cũng chẳng hề gì, chỉ bằng thủ đoạn phòng ngự này, ắt hẳn tên Phạm chưởng quỹ kia cũng không thiếu bảo bối. Tổn thất hôm nay sẽ bù đắp bằng tất cả những gì mà hắn sở hữu.” – Hắn như muốn tiếp thêm niềm tin cho Lý Sơn cũng như chính mình, càng nói càng vững dạ.

Triệu Giáp bồi vào. – ‘Quan trọng hơn nữa là để lấy lại uy tín cho Vạn Bảo Lâu.’ – Hắn liếc qua bọn Lưu Vân Kiếm Sư, rồi lại nhìn đến bọn tán tu đang quan sát ở xa.

Lưu Xuyên và Lý Sơn nghe vậy cũng gật đầu, sau đó ba tên chấp sự của Vạn Bảo Lâu cùng nhìn thẳng về phía Vạn Năng Thương Hội, ánh mắt sục sôi sự câm phẫn. Việc đi đến nước bây giờ cũng là do lỗi của cửa tiệm nhỏ này, nó sẽ phải trả cái giá đắt cho hành động mình đã gây ra.

Ừm, hình như Phạm chưởng quỹ chẳng hề làm gì sai đi? Nhưng thôi, tu chân giới mà, tu vi hơn một giai là cha, hơn hai giai thì là ông nội, hơn ba giai chính là ông cố nội, chỉ chó nói mèo, chỉ đen bảo trắng đều là chân lý cả.

Rốt cuộc thì tờ linh phù mà Lưu Xuyên mang ra là loại phù lục gì?

Nếu như đã không có Phạm chưởng quỹ ở đây ở soi hàng, chúng ta đành phải mượn tạm ánh mắt của hắn mà dùng Giám Bảo Nhãn xem thử vậy.

Vật phẩm: Diệt Lôi Phù

Phẩm cấp: Địa Cấp Tiểu Phù

Thông số: Địa Cấp Tiểu Diệt Lôi Phù nặng… ặc, chắc không ai quan tâm vấn đề chiều cao, cân nặng của một tờ giấy đâu nhỉ?

Nguyên liệu cấu thành: Giấy Mặc Minh, Thần Sa Ngàn Năm, Mực Thiểm Linh, Mực Kiếp Vân, v.v…

Đánh giá: Linh phù do một tên Chế Phù Sư Tứ Tinh ngu ngốc làm ra, chất lượng vào hàng thứ cấp, chỉ có thể hù sợ Nguyên Anh Sơ Kỳ, không đáng mang ra khoe khoang.

Giá trị thu mua: Không (Phế phẩm mà thôi, có tư cách gì vào được pháp nhãn của… chúng ta)

Hừm, nói chung là đừng để cái đánh giá của Giám Bảo Nhãn mà sinh lòng khinh khi, tiêu chuẩn của hệ thống còn cao hơn trời, không biết đến tận lúc thiên địa hủy diệt thì được bao nhiêu món đồ rơi vào trong pháp nhãn của nó nữa.

Nói về tờ Diệt Lôi Phù này, nó là do Chế Phù Sư Tứ Tinh của Vạn Bảo Lâu ở đế đô vẽ ra, được giao cho bọn Lưu Xuyên để bảo vệ phân hội tại Liên Nguyệt Phường Thị. Trên thực tế, ở mỗi phân hội Vạn Bảo Lâu tại các phường thị lớn hoặc các chủ thành đều có một tờ Địa Cấp Tiểu Phù để làm bảo vật trấn lâu, có thể dùng để đe dọa bọn tu sĩ ngầm có ý xấu với Vạn Bảo Lâu, nhất là những lão quái vật tán tu Nguyên Anh Kỳ.

Giơ tấm Địa Cấp Tiểu Diệt Lôi Phù lên sát mặt, Lưu Xuyên híp mắt lại nhìn bốn chữ vàng Vạn Năng Thương Hội của cửa tiệm nhỏ.

Hắn khẽ cười một tiếng đầy nguy hiểm, nhẹ giọng nói với bọn Hỉ Tín Đại Sư. – “Chư vị, các ngươi tốt nhất nên tránh xa một chút, ta nghĩ không ai trong số các ngươi muốn độ kiếp Nguyên Anh bây giờ đâu nhỉ?”

Hắn vừa dứt lời, Hỉ Tín Đại Sư đã lui xa chục dặm, sau đó lại cảm thấy không an toàn, lão tiếp tục lui thêm chục dặm nữa rồi mới yên tâm đứng lại, chờ đợi chuyện tiếp theo xảy ra.

Lưu Vân Kiếm Sư cũng xua tan sương bạc, đạp lên Vân Vụ Kiếm mà rời khỏi chỗ này. Thuận đường bay qua chỗ bọn tán tu đang hóng chuyện, hắn dừng lại, lạnh giọng nói một câu. – “Muốn sống thì cút nhanh!” – Nói xong liền đi, không liếc lại dù chỉ một lần.

Vẻ mặt lạnh lùng của hắn trở nên hết sức phức tạp, có chút cay đắng, có chút khó hiểu, lại có chút minh ngộ.

‘Một đời kiếm tu, thấy trời sập mà mắt không nháy, thấy đất nứt mà chân không run, tin tưởng một kiếm trong tay vượt trên tất cả. Ta vẫn chưa được, vẫn chưa được.’

Hà Dương Ngũ Tử, kẻ trước người sau mà chạy, đi đầu là Kim Diệu Tử, sau đó đến Đồng Diệu Tử, Thiết Diệu Tử. Ngân Diệu Tử thì song hành cùng với Mộc Diệu Tử ở phía sau. Bọn họ đi xa tít hơn trăm dặm, gần như là rời khỏi luôn phạm vi của Liên Nguyệt Phường Thị, dùng thần thức cũng chỉ có thể trông thấy cảnh tượng mơ hồ nơi đấy.

Hoặc Tâm Lão Quỷ và Đào Hoa Chân Nhân cũng lánh đến chỗ cách cửa tiệm nhỏ ba mươi dặm, bọn họ thế mà lẩn đi cùng một hướng, Đào Hoa đi trước, Hoặc Tâm theo sau.

Đại Lực Tam Sư Vương cũng đi ngang qua chỗ một bọn tán tu. – “Mau chạy, muốn ở lại chờ chết à?” – Vương Hùng quát lớn, giọng to như sấm giật, làm lũ ấy nghe xong bỏ chạy tứ tán.

Ba người xuất thân cũng từ tán tu, lại không phải hạng người cùng hung cực ác gì, mặc dù không làm được thấy chuyện bất bình, rút dao tương trợ, nhưng nhắc nhở một hai câu cũng chả mất cái gì.

Lưu Xuyên, Lý Sơn và Triệu Giáp cũng chạy ra xa, đứng bên ngoài bãi đổ nát, chính xác hơn mà nói chính là ở trên đỉnh phòng đấu giá Vạn Bảo Lâu của chính họ luôn.

Tế lên Địa Cấp Tiểu Diệt Lôi Phù, tay của Lưu Xuyên liền kết rất nhiều thủ ấn, chân nguyên từ Kim Đan truyền vào các đầu ngón tay, tạo thành một tia liên hệ giữa hắn và tấm linh phù. Giờ chỉ cần Lưu Xuyên niệm chú ngữ nữa thôi, tờ Địa Cấp Tiểu Phù có thể diệt sát Nguyên Anh này sẽ được kích hoạt.

Khóe miệng hắn vểnh lên, trong mắt lóe lên một tia tàn độc, Lưu Xuyên gằn giọng, nhấn nhá từng chữ để niệm chú.

“Hoành không giáng thế, địa võng thiên la, tịch diệt tà ma, lôi đình động nộ. Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, cấp cấp như luật lệnh! DIỆT!!!”

Hắn thét to chữ cuối cùng, hư không chấn động, Diệt Lôi Phù bỗng chốc tiêu tán, một cơn cuồng phong thổi qua, cuốn lấy tro bụi của nó, dần dần tạo thành một cơn lốc khổng lồ, phiêu phù bên trên bầu trời, lấy cửa tiệm nhỏ của Phạm chưởng quỹ làm trung tâm.

Đùng! Đùng! Xẹttt… xẹtttt…

Mây đen hội tụ, từng tia điện tích khi chớp khi tắt, lúc ẩn lúc hiện, tựa như muốn hù dọa bọn phàm nhân vô tri dưới trần gian.

Thanh thế to lớn cực kì, chấn nhiếp cả một khoảng trời.

Giải thích một chút, tu sĩ muốn sử dụng Diệt Lôi Phù vốn không cần phải rườm rà bắt thủ ấn, niệm chú ngữ nhiều như vậy, cũng không cần phải đợi nó tích tụ khí thế làm màu cả buổi lâu như vậy chi cả, trên cơ bản là có thể niệm một chữ “Diệt” là xong, tự khắc sẽ có sét đánh xuống ngay.

Ai cũng không phải kẻ đần, sẽ đợi ngươi ngồi làm một đống nghi thức, vận đủ công lực rồi mới chịu chiến đấu một cách quân tử, sòng phẳng. Cách mà Lưu Xuyên sử dụng Diệt Lôi Phù nhìn như uy phong, nhưng trong mắt của tu sĩ Nguyên Anh lại ngu không gì kể nổi.

Cũng không trách được hắn, bởi lẽ muốn sử dụng một cách dễ dàng Địa Cấp Tiểu Phù thì đòi hỏi người sử dụng phải có tu vi là Nguyên Anh Sơ Kỳ, hoặc chí ít cũng là Kim Đan Viên Mãn sắp bước vào Nguyên Anh.

Lưu Xuyên vốn chỉ có tu vi Kim Đan Hậu Kỳ, sử dụng linh phù cấp bậc này rất là miễn cưỡng. Hơn nữa là Chế Phù Sư Tứ Tinh của Vạn Bảo Lâu ắt cũng không phải hạng đại sư gì cho cam, tay nghề còn kém rất nhiều, nếu không thì hắn đã cải thiện được cái điểm yếu này rồi mới nên đưa cho tu sĩ Kim Đan sử dụng.

Gạt chuyện tên Chế Phù Sư đó qua một bên. Lúc này đây, mây đen đã hoàn toàn bao trùm trên khoảng trời của cửa tiệm nhỏ, những đám mây tích điện đã hội tụ lại một chỗ, sẵn sàng giáng xuống một đòn lôi phạt chẳng thua kém gì lôi kiếp của tu sĩ Kim Đan đột phá Nguyên Anh.

Giờ thì chỉ cần Lưu Xuyên chỉ tay, thiên lôi sẽ tự động theo hướng chỉ định của hắn mà đánh xuống. Lơ lửng giữa trời, hắn cũng không chờ đợi gì, lập tức giơ tay chỉ hướng cửa tiệm nhỏ.

Xẹt! Xẹt!

Ngay lập tức, ánh lôi quang lóe lên làm sáng cả một góc trời, một luồng lôi điện to như cột trời đi trước, vô số những tia điện tích li ti hộ tống theo sau, cùng nhau đánh thẳng xuống mặt đất.

ẦM! ẦM! ĐÙNG! ĐÙNG!

Giờ khắc này, trong mắt những tu sĩ, bất kể là Kim Đan như Lưu Vân Kiếm Sư, Hỉ Tín Đại Sư hay như bọn tán tu Trúc Cơ, Luyện Khí, tất cả mọi hình ảnh đều bị xóa nhòa, mọi âm thanh đều bị lấn át, chỉ còn lại một khoảng trắng mênh mông.

Kết quả ra sao? Hạ hồi phân giải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK