Cha của nàng?
Từ Thịnh nghe xong, ngáo cả người một lúc, sau đó mới bừng tỉnh trở lại, mặt nhăn như trái mướp đắng. – “Chưởng… chưởng quỹ, ngài đừng nói giỡn a.” – Y dở khóc dở cười.
‘Tên này là muốn gặp hoàng thượng? Hắn gấp gáp như vậy để làm gì?’ – Tiêu Tĩnh cảm thấy mùi âm mưu nồng nặc.
Phạm chưởng quỹ thản nhiên lắc đầu. – “Ta cũng không nói giỡn. Triệu cô nương không phải là thiếu nữ thiên tài sao, ta tin chắc thân là cha của nàng, tư chất người kia cũng không kém đi đâu được. Lại nói, y là người có thân phận tối cao của quốc gia này, ắt hẳn tu vi cũng phải có Nguyên Anh đi?” – Hắn chậm rãi nói, rành mạch từng câu từng chữ.
Tư chất, tu vi của người kia? Đúng là không phải nghi vấn, thiên túng kỳ tài của Triệu thị hoàng tộc, dù phải phân nhiều tâm tư để trị quốc nhưng vẫn không hề bỏ bê tu luyện, tại vị hơn tám trăm năm, dung nhan bất lão, chí ít cũng là Nguyên Anh Kỳ, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Phạm Hiên.
Từ Thịnh biết điều này, nhưng hắn cũng không thể nào đi tìm Triệu Lam đến a. – “Chưởng quỹ a, ngài cũng biết cha nàng là thân phận gì mà, sao y có thể dễ dàng rời khỏi đế đô được?”
“Không dễ dàng rời đế đô? Làm hoàng đế của tu chân quốc mà tù túng thế à?” – Phạm Hiên có chút bất ngờ hỏi lại.
Kìnhhh!
Tiêu Tĩnh nghe vậy, lập tức dộng thương xuống đất thật mạnh. – “To gan! Ngươi dám phạm thượng, nên đáng tội gì?!” – Hắn phồng mang trợn má với Phạm chưởng quỹ, mặt mày đỏ chót, giống như rất là quyết tâm bảo vệ thể diện hoàng thất. Tất nhiên, cũng chỉ miệng cọp gan thỏ mà thôi, tỏ vẻ trung tâm là chính chứ chả dám làm gì.
“Tiêu thống lĩnh bình tĩnh, Phạm chưởng quỹ chẳng qua là ẩn thế lâu ngày, không quen thế tục mà thôi, mọi sự dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.” – Từ Thịnh lập tức đứng ra hòa giải, sau đó nói với Phạm Hiên. – “Phạm chưởng quỹ, ngài có điều không biết, hoàng thượng thân phận cao quý, trăm công nghìn việc, thật không có thời gian để phân thân a. Hay là chưởng quỹ ngài chịu khó đến đế đô một chuyến, Từ mỗ ắt sẽ vì ngài quét đất dẫn đường!”
Phạm Hiên cười nhạt. – “Ý của Từ đạo hữu là họ Phạm ta đây thân phận thấp hèn, vô công rỗi nghề, cho nên tùy ý đi đâu cũng được?” – Thằng này là đang bẻ chữ của người ta.
“Ấy, sao lại như thế, chưởng quỹ ngài hiểu lầm ta, sao Từ mỗ có thể nghĩ như thế được?” – Từ Thịnh vội cười lấy lòng, trong lòng thì cũng phần nào đồng ý với Phạm chưởng quỹ. – ‘Không nhắc ta cũng không để ý, tên chưởng quỹ này thế mà rảnh rỗi cực kì.’ – Y nhớ đến mấy ngày trước Lê Minh có báo cáo về việc Phạm Hiên bịa lý do để đóng cửa tiệm, nghỉ liên tù tì mấy ngày.
“Hmm, ta cũng tin là Từ đạo hữu không nghĩ như thế.” – Phạm chưởng quỹ tự tin gật đầu, sau đó nhún vai nói với Từ Thịnh. – “Có điều, bản chưởng cũng chỉ quen chốn khố rách áo ôm này thôi. Đế đô gì đó, phồn hoa lộng lẫy, thứ cho ta không quen.” – Hắn giở giọng của người từng trải, như đã nhìn thấu hồng trần.
“Ấy, cái này…” – Từ Thịnh có hơi bối rối, Phạm Hiên rõ ràng đã cho hắn phương án giải quyết rồi, nhưng mà không dễ thực thi a.
Ánh mắt của Tiêu Tĩnh loạn chuyển. – ‘Nếu muốn gặp hoàng thượng, hắn có thể đến đế đô a, sao lại từ chối đây đẩy? Hay là hắn không dám rời khỏi chỗ này, hoặc là…” – Hắn chợt trừng to mắt, giống như đã phát hiện “chân tướng.” – ‘Hắn muốn dụ hoàng thượng đến chỗ này để… Tên này ăn gan hùm mật báo rồi sao?’
Gã Tiêu gia đệ nhất thiên tài đương nhiệm này có rất nhiều ý nghĩ xấu a. Vị Tiêu gia đệ nhất thiên tài tiền nhiệm của chúng ta cũng nghe họ nói chuyện nãy giờ, trong lòng có chút kinh ngạc.
‘Nàng thế mà lại là công chúa?’ – Liếc mắt nhìn lên trần, nghe Từ Thịnh nhắc đến hoàng thượng, không khó để hắn suy luận ra thiếu nữ bản thân gặp khi nãy là ai. – ‘Nếu ta nhớ không lầm thì có lần phụ thân nhắc đến hoàng đế từng chỉ phúc ban hôn cho ta với một vị công chúa đi? Liệu có phải là nàng không? Không đúng, cha chẳng phải nói là nàng không có linh căn sao, vị lúc nãy có khí tức rất mạnh a, không giống.’
‘Chẳng lẽ là tỉ muội gì đó của nàng?’ – Tiêu Động tạm thời bác bỏ việc Triệu Ngữ Yên là người có hôn ước với mình a.
Mặc kệ hai tên thiên tài Tiêu gia có suy nghĩ gì, lúc này Phạm chưởng đã cho Từ cung phụng lời đề nghị cuối cùng. – “Từ đạo hữu a, người kia là lựa chọn tốt nhất mà ta nghĩ ngươi có thể nhờ rồi đó. Còn không như thế này, ngươi tìm ai đến cũng được, miễn là thỏa mãn yêu cầu của bản chưởng quỹ thì không thành vấn đề.” – Phạm Hiên phất tay áo chỉ điểm.
Dù nói thế, nhưng Phạm chưởng quỹ vẫn hi vọng tên hoàng đế kia có thể đến một chuyến, mục đích của hắn chính là y nha. Thân là nhất quốc chi quân, tiền tài mà y sở hữu nhiều đến bậc nào? Phạm Hiên tin chắc là bản thân có thể kiếm rất nhiều lợi nhuận từ Triệu Lam, bằng vào Tụ Bảo Bồn, không túi tiền nào có thể tránh thoát được độc thủ của chưởng quỹ.
Về phần Từ Thịnh, lúc này y cũng chỉ đành cười khổ chấp nhận. – “Nghe theo chưởng quỹ vậy.” – Y định trở về Cung Phụng Điện thương thảo chuyện này với Triệu Lục.
Nghĩ đến liền làm, Từ cung phụng chắp tay chào Phạm Hiên. – “Chưởng quỹ, Từ mỗ xin cáo từ.” – Sau đó phất áo liền đi, không đợi Phạm chưởng quỹ đáp lễ. Y có chút hờn dỗi việc Phạm Hiên bày quy củ này quy củ nọ a, giống như là muốn làm khó y vậy. Còn về con mèo béo, y biết là nó không thèm nói chuyện với mình a, cho nên lúc vừa vào cửa liền coi nó như không khí, rời khỏi cũng không ư hử một hai, để tránh mất mặt.
Khô Vinh Kinh, y không vội tham ngộ. Triệu Ngữ Yên đã có Tiêu Tĩnh và ba ngàn ngự lâm bảo hộ, lại thêm Lê Minh và ba vị chấp sự khác ẩn núp ngoài tiệm, Từ Thịnh có thể dồn toàn tâm toàn lực vào việc thăng cấp pháp bảo.
Quần ma đang loạn vũ trong Vân Thanh Quốc, việc có được một món Bảo Khí lúc này chính là một trợ lực khổng lồ vô cùng, như thần trụ chống trời, giữ cho đế quốc sừng sững không ngã.
Phạm Hiên nhìn Từ Thịnh hấp tấp rời đi, cũng mặc kệ y luôn, lười nói từ biệt. Hắn quay sang nhìn Tiêu Tĩnh, lạnh nhạt gọi. – “Ê!” – Thái độ rất ư là khinh người.
Có điều chả ai để ý đến hắn cả, Tiêu Tĩnh tiếp tục trò chuyện với Tiêu Động và Công Dương Dã, chủ yếu là muốn lừa lấy sự tin tưởng của Tiêu Động để dễ bề ra tay.
“Ê, tiểu tử cầm thương, chính là ngươi. Tiêu Tĩnh, Kim Đan Trung Kỳ, bảy mươi ba tuổi, từng bị Chiêu Tài nhà ta đập te tua, ta đang gọi ngươi đó!” – Phạm Hiên âm dương quái khí nói ra.
“Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài!” – Con mèo béo ngẩng đầu phản bác một câu, sau đó tiếp tục vùi đầu ngủ.
‘Thứ mạt hạng đáng chết.’ – Sát khí cuồn cuộn dâng trào trong lòng, Tiêu Tĩnh cố gắng kìm nén lại, nở nụ cười lạnh. – “Phạm chưởng quỹ có việc nhờ bản thống lĩnh?” – Hắn hơi vênh hàm lên, quay sang nhìn Phạm Hiên.
Tiêu Động và Công Dương Dã cũng kinh ngạc ngó sang, hai người không biết là Phạm Hiên có thù oán gì với Tiêu Tĩnh a. Chỉ là sau đó Tiêu Động chợt nhớ đến mấy lời đồn về Vạn Năng Thương Hội lúc đầu, lập tức ngộ ra là quân triều đình bị đánh tơi bời hoa lá kia chính là bọn Tiêu Tĩnh.
“Nhờ ngươi?” – Phạm chưởng quỹ phun ra hai chữ này, giọng đầy khinh thường. – “Ta chỉ muốn nói, tiệm này không chào đón ngươi a. Cản trở bản chưởng quỹ làm ăn, lại còn khiến khách hàng của ta bỏ chạy tứ tán, mời ngươi cút đi cho.”
“Ngươi…” – Tiêu Tĩnh siết thương trong tay, âm độc nhìn thật kỹ Phạm Hiên, nhưng chẳng dám làm gì. Con mèo béo kia vẫn còn đang nằm trên quầy a.
Phạm Hiên đưa tay sờ đầu Vô Địch, liếc nửa con mắt về phía Tiêu Tĩnh, như muốn hỏi hắn “Ngươi cái gì mà ngươi, sao còn chưa cút đi?”.
Hừ lạnh một tiếng để vớt vát tí thể diện, Tiêu Tĩnh cuối cùng vẫn là phải vung thương đi ra, quá mất mặt rồi.
Tiêu Động sẽ không vì Tiêu Tĩnh mà chất vấn Phạm chưởng quỹ. Bản thân hắn cứ cảm thấy khó chịu thế nào ấy khi phải nói chuyện với Tiêu Tĩnh, cho nên khi người sau bị đuổi ra ngoài, hắn cũng thở phào một hơi, không hề có ý định giữ lại hay đi theo.
Công Dương Dã lại càng không có ý kiến gì, gã chỉ là ăn nhờ ở đậu mà thôi. Về phần Tiêu Minh, y sợ con mèo kia một phép.
Đúng lúc này, âm thanh của Tiêu Tĩnh vọng vào từ ngoài tiệm. – “Tộc đệ, ta dựng trại bên ngoài, ngươi nếu rảnh có thể ra trò chuyện cùng ta.”
‘Ồ, lại còn có chiêu này.’ – Phạm Hiên kinh ngạc một chút, khóe miệng chợt nhếch lên, tạo thành nụ cười hững hờ. – ‘Nghĩ hay lắm, ngươi là muốn dụ con người ta ra ngoài để thủ tiêu? Ta cũng chờ mong màn kịch này a.’
Nói là làm, Tiêu Tĩnh lập tức chỉ huy quân lính đóng quân cách cửa tiệm nhỏ năm dặm, moi móc công cụ từ trong nhẫn vật ra, chỉ trong khoảnh khắc, một doanh trại lâm thời đã được dựng lên.
Bọn tán tu ở xa cứ tưởng sẽ có trò hay để xem, trên tay đã cầm sẵn Linh Quang Ngọc từ bao giờ, nay lại thấy quân triều đình chả có động thái gì, thất vọng vô cùng.
“Àiii, cứ tưởng có đại chiến để xem.” – Một tên thở dài.
“Ta đã đoán trước được sẽ không có gì xảy ra mà.” – Một người khác tỏ ra tinh tướng.
“Linh Quang Thu Hình Bát Diện Trận của ta vẫn chưa đến lúc xuất thế a…” – Đây là một kẻ tinh tướng hơn.
“…”
Mặc kệ thế nào, những ai có Huyễn Minh Bảo Thạch lập tức quay trở lại cửa tiệm nhỏ, bắt đầu mua hàng như mọi khi.
Ngày hôm nay cũng chẳng có biến cố gì xảy ra.
…
Màn đêm buông xuống trên Thiên Vân Thành.
Thẩm Dung đang đứng trên lan can tầng chín của Vạn Bảo Lâu, trầm tư nhìn con phố đã lên đèn. Chợt, như có cảm ứng, y liếc về phía Nam.
Truyền tống trận ở Nam Môn lóe sáng, năm bóng người lập tức xuất hiện.
Chính là Hắc Y và Thiên Lung Tứ Tiên.
Hắc Y im lặng, Ngục Cực Tiên nhắm mắt dưỡng thần, Định Song Tiên nghiêm nghị nhìn thẳng, La Võng Tiên cũng trầm mặc.
Chỉ có Tỏa Tác Tiên có chút hứng thú quan sát cảnh vật đế đô Vân Thanh Quốc, hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay lên vuốt râu dưới cằm, mỉm cười nhận xét. – “Phồn hoa náo nhiệt có thừa, chỉ là hơi thiếu một chút sức sống a. Ừm, cảm giác đúng là có chút dồn nén, không tự do bằng sóng nước nơi Bắc Hải.”
“Bốn vị, Thẩm hội trưởng đang chờ.” – Hắc Y cắt ngang sự cảm khái của lão.
Khẽ đẩy chiếc mũ vành rộng, Ngục Cực Tiên khò khè. – “Đi thôi.”
Cốp!
Định Song Tiên dộng gậy trong tay xuống đất, trầm giọng. – “Lão phu cũng rất muốn diện kiến Thẩm hội trưởng đây.”
Năm người lập tức biến mất khỏi Truyền Tống Trận.