• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, Vạn Năng Thương Hội mở cửa, Tiêu Động vẫn đẩy Thương Phẩm Ngọc Bích ra ngoài như thường lệ, phất tay chào bọn tán tu đang chực chờ trước cửa.

Vừa lấy ghế ra ngồi, hắn chợt thấy Triệu Ngữ Yên bước xuống từ cầu thang rồi. So với ngày hôm qua, khí chất của nàng hôm nay càng thêm băng lãnh, chỉ là uy áp trên người cũng càng thêm nội liễm, không phô trương như lúc đầu.

Đây là dấu hiệu của việc tinh, khí, thần tam bảo đang hội tụ lại trong người nàng, bắt đầu hình hình thành Hư Đan, dọn đường bước lên Kim Đan Đại Đạo.

Tiêu Động không biết được điều đó, nhưng hắn có thể cảm nhận được là nàng mạnh hơn so với ngày hôm qua. – ‘Thật là khó lường.’ – Hắn thầm cảm thán.

Sau đó, chợt nhớ tới nghi vấn của bản thân, hắn liền bắt chuyện với Triệu Ngữ Yên. – “Triệu cô nương?” – Tiêu Động khẽ gọi, bỏ qua luôn chuyện thu tiền boa của lũ tán tu.

Tiểu công chúa nghe hắn gọi, nhíu mày nhìn sang. Nàng nhớ là không có quen biết với tên này nha, chỉ biết hắn là nhân viên của Phạm chưởng quỹ mà thôi. Có điều thấy hắn gọi mình, nàng cũng không thể giả vờ chẳng nghe, bèn đưa mắt nhìn hắn, gật đầu một cái xem như đáp lễ.

Tiêu Động há mồm định hỏi chuyện hôn ước kia, nhưng Triệu Ngữ Yên đã không để ý đến hắn nữa mà quay sang tìm Phạm chưởng quỹ, làm hắn nghẹn một họng.

“Chưởng quỹ, buổi sáng tốt lành. Ngươi xem, tiểu nữ đã đến cảnh giới này rồi, cũng không thể tu luyện ở Thiền Phòng tiếp nữa, ngươi nghĩ thử có bảo vật gì thích hợp, xin giới thiệu cho ta biết với.” – Triệu Ngữ Yên than thở với Phạm Hiên.

Phạm chưởng quỹ bất động thanh sắc liếc Tiêu Động một cái, sau đó khẽ mỉm cười. – “Bảo vật thích hợp? Đúng là có, nhưng mà ngươi mua không nổi.” – Khẽ xoay cái Tụ Bảo Bồn trong tay, Phạm chưởng quỹ của chúng ta lần này thế mà không có một câu nào nói dối.

Triệu Ngữ Yên cũng tin a, lần trước nàng cũng không mua nổi pháp bảo mà Phạm Hiên giới thiệu. – “Biết vậy ta đã vòi thêm linh thạch của hoàng thúc rồi, chỉ cho mười vạn Linh Thạch Trung Phẩm, thật keo kiệt.” – Nàng khẽ lẩm bẩm, không nhìn thấy gân xanh nổi trên trán của Phạm Hiên.

‘Nữ nhân a, phá sản a.’ – Phạm chưởng quỹ thầm than, quyết sau này sẽ không để một vị nữ giới nào nhúng tay vào chuyện làm ăn của mình.

Không biết bản thân đang bị chưởng quỹ cao nhân chê cười, Triệu Ngữ Yên chợt nhớ đến một chuyện, lập tức hỏi Phạm Hiên. – “Chưởng quỹ, ngài có biết loại bảo vật nào giúp phế vật có thể tu luyện không?”

‘Phế vật?’ – Tai Tiêu Động khẽ giật một cái, lệ khí chợt hiện lên trong hai con ngươi.

Buồn ngủ gặp chiếu manh, Phạm Hiên không ngờ hạnh phúc lại đến nhanh như vậy. – ‘Tới rồi, tới rồi. Phối hợp tốt lắm, Triệu nha đầu.’ – Thầm cho tiểu công chúa mười ngôi sao, Phạm chưởng quỹ thong dong bồi diễn. – “Triệu cô nương, ngươi có thể nói rõ ra a, đừng nói chung chung như vậy.”

Triệu Ngữ Yên lúng túng gật đầu giải thích. – “A, là vầy. Tiểu nữ có biết một người vốn có thể tu luyện bình thường, đột nhiên chẳng biết vì sao bị rớt cảnh giới, đến giờ chẳng thể đột phá được nữa. Chưởng quỹ ngài có loại đan dược nào chữa tình huống như vậy không?”

Khoan nói tới Phạm Hiên. Lúc này đây, Tiêu Động nghe xong lời của nàng liền trợn to mắt nhìn, đây không phải là đang nói hắn sao? Công Dương Dã đang gục gù trên bàn cũng chợt tỉnh cả người, liếc hắn rồi lại liếc Triệu Ngữ Yên, hai người không phải chẳng quen biết sao?

Phạm chưởng quỹ ngó thấy vẻ mặt của Tiêu Động, cố nín cười, đối diện với Triệu nha đầu, thần sắc giống như vừa hiểu ra. – “Ồ, ra là vậy. Bản chưởng quỹ nghe có vẻ quen quen a.”

“Thật vậy chăng? Chưởng quỹ ngài có biện pháp gì giải quyết hay không?” – Triệu Ngữ Yên reo lên.

Phạm Hiên lập tức lắc đầu, đáp lời nàng. – “Đáng tiếc a Triệu cô nương, đó là tuyệt chứng. Đừng nói là Vạn Năng Thương Hội, có là Ức Năng Thương Hội cũng phải bó tay hết cách.” – Hắn trợn mắt nói dối.

“Thế ạ?” – Triệu Ngữ Yên thất vọng, yểu xìu.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh nghi bất định của Tiêu Động, Phạm Hiên thầm cười đắc ý, sau đó khẽ hỏi Triệu nha đầu. – “Chỉ là… Triệu cô nương, không biết ngươi có quan hệ gì với người mà ngươi vừa nhắc đến a?” – Hắn cắn răng hỏi ra câu này, cứ sợ lại nghe bíp bíp, nhưng không ngờ lời ra được khỏi miệng rồi.

‘Hà, bà dì Thiên Đạo, coi như ngươi cũng không quá tuyệt tình.’ – Phạm chưởng quỹ thầm nói móc một câu.

Bỏ qua chuyện hắn nói móc ai, Tiêu Động cũng như Công Dương Da lúc này cũng muốn biết nàng đang nói đến ai a, chẳng lẽ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế, vẫn còn một người có vận mệnh khốn khổ như Tiêu Động?

Dưới sự hồi hộp chờ đợi của tên chưởng quỹ gian ác và hai thiếu niên phế vật, Triệu Ngữ Yên lắc đầu bảo. – “Đó, đó là một người… xa lạ.” – Nàng nói thật mà thái độ cứ y như đang nói dối, giấu đầu lòi đuôi, khiến cho người khác càng thêm nghi ngờ.

“Ồ, thật là một người xa lạ? Đáng tiếc a, ta định giới thiệu cho ngươi một loại đan dược rất thích hợp với kẻ ấy nha.” – Phạm chưởng quỹ thở dài.

Triệu Ngữ Yên kinh ngạc hỏi. – “A, đó là đan dược gì?” – Tiêu Động, Công Dương Dã và cả Tiêu Minh cũng tò mò như nàng.

“Diên Thọ Đan a. Ngươi không phải nói kẻ ấy không tu luyện được, như vậy thọ nguyên không tăng trưởng được nha. Có đan dược này rồi, cũng phần nào giúp kẻ ấy có thêm thời gian tận hưởng đời người.” – Phạm Hiên từ tốn nói ra.

Nghe vậy, Triệu Ngữ Yên cảm thấy đúng là rất xứng với người kia, lập tức nói. – “Thật sự thích hợp, xin chưởng quỹ bán nó cho tiểu nữ.”

“Vậy Triệu cô nương có thể nói cho bản chưởng quỹ biết kẻ đó là ai không?” – Phạm Hiên gõ nhẹ tay lên mặt quầy, đưa điều kiện trao đổi với nàng.

Triệu nha đầu nào phải người khôn khéo, chuyện kia lại chẳng phải bí mật gì cho cam, nên rất nhanh liền bị Phạm chưởng quỹ moi họng ra. – “Đó thật sự là một người xa lạ á, chỉ là y và tiểu nữ có…” – Nàng bắt đầu kể lể về chuyện hôn ước nọ kia, cũng nói ra ý định từ hôn của mình, định dùng đan dược để bồi thường cho hôn phu.

Càng nghe nàng nói, Tiêu Động càng khó đứng vững, phải chống tay vào bàn, chầm chậm ngồi xuống ghế. – ‘Đó không phải là ta sao? Tiêu gia? Phế vật? Từ hôn? Đó không phải là ta sao?’ – Sóng thần trào dâng trong lòng hắn, mãi không thể dịu xuống.

Công Dương Dã cũng nghe ra rồi, nhìn thấy Tiêu Động bàng hoàng như vậy, hắn vỗ vai an ủi gã đồng chí của mình. – “Tiêu Động huynh đệ, àiiii…”

Nói thật đi, mặc dù không có tình cảm gì với nhau, nhưng khi nghe được vị hôn thê của mình nói hai chữ phế vật, lại còn muốn buông lời từ hôn, định bố thí đan dược để đền bù cho bản thân, Tiêu Động thực sự cảm thấy rất khó chịu, trong lồng ngực như có một luồng dung nham cuộn trào, thiêu đốt dữ dội.

Phạm chưởng quỹ thấy cao trào đã tới, lập tức châm dầu vào lửa. Hắn nghe Triệu Ngữ Yên nói xong, lập tức ồ lên. – “Hóa ra là thế. Triệu cô nương ngươi làm như vậy, đúng là hợp đạo nghĩa nhất rồi. Không nói hai người chưa từng gặp mặt, không chút cảm tình, lại nói đến ngươi vốn tư chất thượng giai, đừng tu chân rộng mở, có thể tiến xa. Người kia lại dậm chân không thể tiến bộ, nếu đến với nhau đúng là bi kịch a.”

Thở dài một hơi, hắn tiếp tục. – “Thử nghĩ mà xem, đến lúc ngươi đột phá Nguyên Anh, có ba ngàn năm thọ mệnh. Người kia vẫn còn Luyện Khí, thọ nguyên chỉ hơn phàm nhân được nửa đời, chẳng phải định sẵn là ngươi phải trở thành góa phụ hay sao? Sự tác hợp này, thiên lý bất dung aaa…”

Ầm!

Lời này của hắn chẳng khác gì một nhát dao đâm thẳng vào tim Tiêu Động. Phải a, thọ nguyên cách biệt như thế, kết làm đạo lữ chẳng khác gì gieo họa cho nhau. Bản thân hắn không có lòng với Triệu Ngữ Yên, nhưng mà hắn biết một người con gái khác gọi Hương Nhi a. Ngoại nhân không biết, nhưng bản thân Tiêu Động lại rõ ràng thiên phú tu luyện của nàng ra sao, hoàn toàn không thua gì hắn trước đây. Nếu nàng và hắn đến với nhau, không là một loại bi kịch hay sao?

Tiêu Động chợt cảm thấy vô cùng mờ mịt, mặc dù chưởng quỹ đã nói ba tháng sau giải quyết vấn đề của hắn, nhưng hắn cũng không có mấy lòng tin vào việc đó. Giương đôi mắt vô thần nhìn Triệu Ngữ Yên, sau đó là Phạm chưởng quỹ, rồi lại nhìn sang Công Dương Dã, hắn gạt bàn tay của gã ra, đứng dậy.

Thân hình hơi lắc lư một chút, Tiêu Động quay người đi ra cửa. – “Ta đi ra ngoài một chút.” – Trong giọng nói không chút sinh khí.

Tiêu Minh lập tức thực hiện chức trách bảo hộ của mình, động thân đi theo. Công Dương Dã cũng tính chạy ra, nhưng lập tức bị ngũ sắc quang hoàn của Phạm chưởng quỹ chặn lại.

‘Yếu thì đừng ra gió.’ – Âm thanh nhàn nhạt của Phạm Hiên truyền vào trong tai gã. Hắn cũng không muốn tên Luyện Khí Sư tương lai của tiệm mình chết mất xác nơi đầu đường xó chợ a.

Nhìn theo bóng lưng lảo đảo của Tiêu Động, Phạm chưởng quỹ thầm nghĩ. – ‘Hình như thuốc hơi nặng. Chỉ là vậy mới tốt, thuốc đắng thì khỏe nhanh, bản chưởng quỹ cũng kiếm được tiền.’

Không biết được ý đồ xấu xa của chưởng quỹ cao nhân, Triệu Ngữ Yên nghe được lời lẽ của hắn, cảm thấy chữ chữ đều là đạo lý a. – “Đúng như ngươi nói a chưởng quỹ. Cho nên, xin chưởng quỹ bán cho tiểu nữ Diên Thọ Đan ấy đi.”

“Được thôi.” – Không lằng nhằng, Phạm Hiên lấy ra hai cái hộp ngọc đặt ở trên quầy. – “Đây là Diên Thọ Đan Nhất Giai và Diên Thọ Đan Nhị Giai, bảo đảm hôn phu của ngươi sống được thêm hai ba trăm năm.” – Tất nhiên, đều là Lục Chuyển, bán cho nàng thì phải chọn đồ tốt nhất để lĩnh nhiều Tài Khí chứ.

“Không có Tam Giai sao chưởng quỹ?” – Triệu Ngữ Yên có hơi bất ngờ. Dựa vào số linh thạch nàng có hiện giờ, mua đan dược Tam Giai thậm chí là một số ít đan dược Tứ Giai vẫn được a.

Phạm Hiên lắc đầu. – “Tam Giai? Ngươi thiếu ít nữa mới mua nổi. Đây không phải đan dược bình thường đâu, đừng lấy lẽ thường đánh giá nó.” – Giọng nói của hắn nghe sao cao lãnh, mười phần tinh tướng.

Triệu Ngữ Yên nửa hiểu nửa không gật đầu, dù sao nàng chỉ việc chi tiền a, không cần suy nghĩ nhiều. Vừa thò lấy túi linh thạch, còn chưa kịp đưa cho Phạm Hiên thì một giọng nói chợt cắt ngang hành động của nàng.

“Chưởng quỹ, sao ngươi có thể phá bỏ quy củ?” – Một tên tán tu hùng hổ bước vào, há mồm la to, giống như bắt quả tang ổ nghiện hít lá đu đủ vậy.

Hắn là người cầm Huyễn Minh Bảo Thạch số mười lăm a, mười bốn người trước đều không có việc cần tư vấn, cho nên đợi đến lượt thì hắn cũng chính là khách hàng đầu tiên bước vào tiệm hôm nay.

“Quy củ? Ngươi nói nàng?” – Trí thông minh đột nhiên bùng cháy, Phạm Hiên lập tức hiểu tên kia nói đến điều gì, nhanh chóng giải quyết hắn luôn. – “Lật mặt sau của cục gạc… à không, Huyễn Minh Bảo Thạch lên, có trông thấy bốn chữ ‘đánh giá tổng hợp’ chứ, nếu số đằng sau của ngươi lớn hơn sáu mươi, bản chưởng quỹ tùy thời tiếp đón, nửa đêm gõ cửa cũng không vấn đề gì.” – Phạm chưởng quỹ phất tay nói ra.

“Lại nói cho đám bên ngoài biết, chúng có thể thử đặt tay vào Thương Phẩm Ngọc Bích, dùng thần thức niệm hai chữ ‘đánh giá’ là có thể biết đánh giá tổng hợp của mình.” – Đây là tính năng có sẵn của Thương Phẩm Ngọc Bích, lần trước Phạm Hiên không nói cho bọn tán tu là vì nó khá là dư thừa a.

Bởi thứ tự xếp ưu tiên của Thương Phẩm Ngọc Bích là dựa trên đánh giá tổng hợp trước tiên rồi, nếu có khách hàng tiềm năng xuất hiện thì nó sẽ tự báo cho hắn ngay lập tức.

Trong ánh mắt ngơ ngác còn chưa kịp hiểu chuyện gì của gã tán tu, Phạm chưởng quỹ chợt vung tay lên, phất một cái. Ngũ Hành Tụ Linh Trận ngay tức khắc làm việc, đá văng tên tán tu ra ngoài không thương tiếc.

Thản nhiên như không có gì xảy ra, Phạm Hiên hững hờ đưa tay ra trước mặt Triệu Ngữ Yên.

“Triệu cô nương, mời giao tiền a.”

Ở cách cửa tiệm nhỏ năm dặm, chỗ ngự lâm quân dựng trại, Tiêu Tĩnh vén màng chướng lên, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

‘Con mồi đã ra cửa a. Chỉ là ban ngày ban mặt thế này… Tiêu Minh, ngươi tốt nhất là khôn khéo một chút, dẫn mồi đi xa nha.’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK