• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




V ạn vật tự nhiên vận hành không ngừng nghỉ, có nhân tất có quả… Câu nói này, thật đúng con mẹ nó có chút đạo lý.

Nếu Giang Nam không động ý niệm đi đào núi Longinus, hắn nhất định sẽ bị bầy sói dồn vào trong một con hẻm, sau đó ‘Nhoằm nhoằm’ hai miếng, biến thành ‘thứ thải ra gì đó’ của Lang tộc.

Hơn nữa vận khí của Giang Nam vẫn còn đang tiếp tục!

Khi Sophus phong tỏa thành Thái Dương, Giang Nam đã tới phụ cận một con sông lớn ngoài thành.

Thời tiết rét đậm, nước sông đóng băng, hắn đào một hố băng, ném thi thể Victor và Tiên hoa chiến giáp vào đó, đông thành một khối băng lớn, sau đó nâng khối băng tiếp tục lên đường.

Giang Nam thề với trời, hắn làm như vậy chỉ vì bảo đảm thi thể sẽ không bị thối rữa.

Nhưng nước sông và băng cứng, hai thứ này đã chính thức ngăn cách công cụ khứu giác lần theo dấu vết kia, một cử động vô ý của Giang Nam dẫn đến vài giờ sau, bầy sói lần theo hắn gào khóc quanh quẩn bên bờ sông, chính vì không tìm được hướng đi của Giang Nam.

Mục tiêu núi Longinus, Giang Nam còn đang tiến tới, có điều… thành Thái Dương đã ầm ĩ!

Lang!

Cự lang không đếm nổi không biết từ đâu chui ra, gào thét dữ tợn, canh giữ mỗi một giao lộ quan trọng trong thành Thái Dương, hơi có người dám to gan phản kháng, bầy sói nhất định sẽ ùn ùn kéo tới, cắn xé tên này thành mảnh nhỏ máu chảy lênh láng!

Khi sắc trời tờ mờ sáng, thành Thái Dương đã biến thành thế giới nhuộm máu, nhà nhà than khó, người người sợ hãi!

Mà Sophus ngồi ngay trắn ở quảng trường trung tâm thành, bên dưới một pho tượng Long Ưng khổng lồ, khép hờ hai mắt, bễ nghễ nhìn thảm trạng thành Thái Dương!

-Bệ hạ!

Chỉ trong chốc lát, Chiến Lang Mody đã chạy tới, quỳ trên đất nói:

-Bầy sói đã tra xét mọi ngõ ngách trong thành Thái Dương, ở phụ cận cửa Đông ngửi thấy mùi Giáo Sư, Cuồng Lang và Sorent đang tiếp tục lần theo!

Sophus không chút biểu cảm.

Lại qua một hồi, Cuồng Lang và Sorent vội vã chạy tới, Cuồng Lang cười khổ nói:

-Bệ hạ, tôi lần theo đến phụ cận một con sông lớn, mất đi hơi thở của Giáo Sư! Đáng chết, tên khốn nạn ấy nhất định đã lợi dụng nước sông và băng cứng chạy thoát rồi!

-Giáo Sư đã chạy?

Đôi mắt Lang Vương hơi mở, hàn quang lẫm liệt!

Cuồng Lang vội quỳ xuống:

-Thuộc hạ vô năng!

-Bá phụ, cháu có một ý kiến không hợp lúc, không biết nên nói hay không nữa…

Sorent ở bên lại là vẻ mặt chắn chắn, nói:

-Tuy Giáo Sư đã chạy, nhưng Welen còn ở đây, ngài dùng hoàn toàn có thể bảo Welen chủ động giao Giáo Sư! Nếu nàng không giao… ngài giết Welen, cũng có thể khiến Victor lão đệ chết được nhắm mắt, không đúng ư?

Khóe miệng Lang Vương nhếch lên một tia tiếu ý tàn khốc:

-Welen ở đâu?

-Ngoài thành,quảng trường thứ 6!

-Ra lệnh cho bầy sói xuất phát, vây khôn quảng trường thứ 6!

oOo
Khi bầy sói điều động thì Welen đang nổi giận!

Trước khi trời sáng, tâm tình Welen vẫn rất tốt: bởi vì nàng thành công lấy lòng Julian, thậm chí Julian còn tặng cho nàng một khối ngọc bội tín vật, bảo nàng cầm ngọc bội đi tìm hoàng đế lĩnh thưởng!

Cầm khối ngọc bội này, Welen vui đến độ không ngậm được miệng.

Ngao~~

Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sói tru liên hồi!

Nụ cười của Welen bỗng biến mất.

Lại đúng vào lúc này, một tên ăn mày chuyển tới thư giải thích của Giáo Sư!

-Tiểu thư Welen thân ái, huynh đệ tôi đã không cẩn thận tiêu diệt Victor… Yên tâm, mọi thứ đều đã xử lý thỏa đáng, cô cứ yên tâm thu thập Sorent đi – Giáo Sư sắp mất tích vài ngày kính gửi!

Mẹ nó, bầy sói rít gào, Sophus nhất định đã tới, Giáo Sư, ngươi không ngờ lại chơi trò mất tích!?

Welen chỉ cảm thấy bầu trời như sắp sụp xuống!

Nhưng đúng vào lúc này, Judi còn vô tâm tìm đến cửa, cẩu thả nói:

-Welen, Julian đâu?

Hôm qua, Judi dưới sự chỉ điểm của Giang Nam đã nương nhờ Welen biểu diễn Đao công thịnh yến, quan hệ hai người tạm thời hòa hoãn đi chút ít, cho nên Welen khó có thể không chửi người:

-Con mụ Julian kia ra ngoài rồi, nói là muốn xem qua chợ buổi sớm của thành Thái Dương.

-Ồ! –Ánh mắt Judi lấp lóe, y nhích chân ba cm một, ngây ngô cười hắc hắc, sắp lại gần bên Welen, ưỡn ẹo cúi đầu:

-Tiểu thư Welen, tôi thương lượng với cô một chuyện được không?

-Có cái rắm gì thì đánh đi!

-Hắc hắc, tôi đánh, tôi đánh!–Judi vân vê ngón tay nói:

-Cô xem, tiểu tử Roddy kia trong Đao công thịnh yến nọ biểu diễn không tệ, cô có cân nhắc… ban cho nó một phần thưởng không?

-Ờ, nên thưởng!

-Đúng đúng, nên thưởng! Vậy cô xem…Roddy là nô lệ đao công, muốn thưởng, thì phải thưởng cho hắn một tiền đồ không tệ đúng không?

-Học viên nấu ăn! Tiểu thư Welen, hãy bán Roddy cho tôi, tôi đưa nó vào học viện nấu ăn…

-Nằm đấy mà mơ cái con mẹ giấc mộng xuân thu của ngươi đi!

Hệt như một thùng thuốc nổ bị châm lửa, Welen túm lấy cổ áo Judi, vả ‘Chát’ một cái:

-Lão nương từng nói với ngươi bao nhiều lần rồi, Roddy không bán, tên ti tiện ngươi nếu dám đánh chủ ý Roddy nữa… Lão nương sẽ vả vỡ mồm ngươi!

Judi bị vả đến trợn mắt há mồm:

-Welen, Roddy chỉ là một nô lệ thôi mà, lại không phải người tình của cô, cô sao phải luyến tiếc chứ!

-Ngươi, ngươi thế nhưng đoán được? –Welen suýt nữa buột miệng:

-Không sai, Roddy chính là nhân tình của lão nương, rất lâu trước đây lão nương đã ưng hắn! Ôi, đáng tiếc, nửa năm gần đây, tên ti tiện Roddy kia không biết gặp tà phép gì, đâu ngờ lại không thừa nhận quan hệ giữa hắn và lão nương, tức chết lão nương cả ngày đánh hắn trút giận…

Ối, mấy lời thẹn muốn chết này, lão nương sao có thể nói ra miệng chứ!?

Khuôn mặt Welen đỏ như một quả táo chín rộ.

Ầm ầm!

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn từ ngoài cửa sổ truyền tới, một tay sai của nông trường Wester bị người từ bên ngoài quẳng vào, đụng nát cánh cửa biệt viện!

Welen bỗng biến sắc, xông ra ngoài cửa, còn không chờ nàng phản ứng lại, từng mùi thú vật tanh tưởi đã xông đến độ mắt nàng cay xè, suýt nữa rơi lệ!

Lang, Lang tộc phụ cận thành Thái Dương đều đã tề tụ, ít nhất có tám ngàn con cự lang vây quanh biệt viện!

Sau đó Welen nhìn thấy Sorent trong bầy sói:

-Sorent, tên ti tiện ngươi… đã tàn phế!?

Sorent chỉ còn lại một cánh tay, đương nhiên là tàn phế, gã cười:

-Tiểu thư Welen thân ái, bây giờ không phải lúc cô quan tâm tôi, chậc chậc, Giáo Sư đã giết Victor…

-Sorent, nói nhảm ít thôi! Welen, lập tức giao Giáo Sư ra đây, bằng không, nông trường Wester chó gà không tha!

Chiến Lang Mody cưỡi cự lang màu đen đi tới bên người Sorent, từ từ tháo trường mâu màu vàng trên người cự lang xuống.

Đồ Đằng binh khí phổ, thứ 729 – Kim Mâu Cầu Nguyện!

Welen liếc mắt một cái liền nhận ra binh khí của Chiến Lang, hơn nữa nàng còn biết, Cửu Lang núi Renny lại nổi danh ‘lính vác binh khí của Lang Vương’, chính là nói Cửu Lang núi Renny mỗi người đều có một bộ Đồ Đằng binh khí tên là ‘Cầu Nguyện’, chín bộ binh khí hợp nhất chính là ‘Cầu Nguyện Thánh Chiến sáo trang’ thứ 49 Binh khí phổ, binh khí Lang Vương Sophus cầm tung hoành đại lục!

Cầu Nguyện binh khí xuất hiện, Lang Vương nhất định sẽ giá lâm!

Welen tuyệt vọng nhắm hai mắt!

Sau đó, nàng thầm xé nát thư giải thích của Giáo Sư ở trong ngực, hủy đi manh mối cuối cùng để Lang Vương lần theo Giáo Sư!

Giáo Sư giết lầm Victor, là giết cho lão nương, cho nông trường Wester! Lúc này không thể bảo vệ Giáo Sư, lão nương không còn thể diện gặp người nữa!

-Sophus, xuất hiện đi! Giáo Sư đã đi từ lâu rồi, muốn báo thù, thì hãy nhằm vào lão nương!

Welen quyết tâm tử chiến đến cùng, mà trải qua một đêm phóng hết tốc lực, Giang Nam đã tới huyệt động xương sọ trị thương ngày trước trong núi Longinus!

Tiên hoa chiến giáp và Victor bèn quẳng ở bên người, Giang Nam vớ một cái xẻng sắt trong huyệt động, đang định đào núi!

Hỡi đám hài cốt tuyệt đại cường giả thân ái…

Ối!

Các vị bị vùi cũng quá sâu đấy nhỉ?

Đất đai núi Longinus lấy Hoàng Kim Thổ làm chủ, rất tơi xốp, sau khi Giang Nam đào hai giờ đã đào xuống bảy tám trăm mét.

Lúc này, Giang Nam đói đến mức bụng réo ‘òng ọc’ ầm ĩ, khiến hắn suýt nữa có ý niệm buông tha.

-May mà ở đây có Hoàng Kim Thổ, bằng không… Phù, đói chết huynh đệ ta rồiiiiiiiii!

Lại qua một giờ, Giang Nam nắm lấy một vốc Hoàng Kim Thổ, tay phải đào hố, tay trái đút Hoàng Kim Thổ vào miệng.

Nhất thời, một mùi chua thối cùng một luồng nhiệt lưu mãnh liệt hình thành trong khoang miệng Giang Nam, nương theo yết hầu chui vào thân thể.

Chua thối, đương nhiên là mùi Hoàng Kim Thổ, mà nhiệt lưu này…

Giang Nam ăn Hoàng Kim Thổ mười năm, mỗi lần ăn đất, đều sẽ có một luồng nhiệt lưu hình thành, hắn đã quá quen, chỉ coi như hiện tượng bình thường.

Hơn nữa cảm thụ được luồng nhiệt lưu tràn ngập lực lượng này, Giang Nam quả thật còn có chút cảm giác như gặp mặt bạn cũ.

Cạch!

Ngay lúc Giang Nam nhớ chuyện cũ, chiếc xẻng bên tay phải dường như đâm thủng một lớp giấy cửa sổ!

Thông rồi, Giang Nam đào thông ra một động khẩu kích cỡ cái bát!

Một luồng quang mang rực rỡ từ động khẩu bắn ra, Giang Nam xoa xoa mắt, nhìn vào bên trong men theo động khẩu…

-Mả cha nó!

Giang Nam tức đến nỗi chửi ầm lên!


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK