Giang Nam xem đến say sưa, không nhịn được vừa đọc bí tịch vừa dựa theo kiến giải ở trên đó thí nghiệm ‘Minh Bộ’!
Nhưng, tu luyện chẳng phải chuyện một sớm một chiều, trên bí tịch nói rất rõ ràng: ‘Minh Bộ’ là dùng để đề cao tốc độ, nhưng Giang Nam luyện sau bốn năm giờ cũng chỉ đề cao tốc độ lên hai ba giây.
- Thôi được, thôi được!
Quẳng bí tịch sang bên, Giang Nam nằm trên đất ảo não vỗ vỗ trán, khổ luyện bốn năm giờ lại chỉ thành tựu được tí ti, điều này thật đúng là chuyện khiến người ta chán nản!
Song Giang Nam cũng biết rõ, hắn thật chẳng phải nhân vật chính trong tiểu thuyết gì gì đó, không có năng lực mấy giây học xong một bí tịch; muốn tiến bộ thì phải đóng vững đánh chắc, tuần tự từng bước.
Giang Nam đứng dậy, muốn nhặt bí tịch lên tiếp tục luyện tập…
Nhưng đúng vào lúc này.
- Hì hì, Roddy, con đang làm gì thế?
Dì Elisa đột nhiên xông vào hầm, bà chẳng hề ngồi xe ba gác thường dùng hằng ngày, chỉ dùng hai tay bò vào!
Nhưng chỉ lực lượng hai tay lại khiến Elisa bò với tốc độ khó có thể tin, gần như trong nháy mắt, bà đã xông đến trước mặt Giang Nam, chặn tay vồ lấy Tử Linh bí tịch!
- Hửm? Con đang xem sách à? Để dì xem thử xem, đây là sách gì nhé?
Elisa gật gù xem bí tịch, điên điên khùng khùng lầu bầu, hiển nhiên, bệnh thần kinh của bà lại phát tác.
Mà Giang Nam đã thộn mặt nói không thành lời, hắn vừa ngạc nhiên vừa sợ, ngạc nhiên chính là dì không ngờ có tốc độ như thế, mà sợ thì chính là…
Nguy rồi, sau hết cây gậy chống giải phẫu dì lại nhìn thấy quá trình tu luyện của mình!
Chuyện này nên giải thích thế nào đây!?
- Ái chà, đây là Tử Linh bí tịch, đây là Tử Linh bí tịch!
Sau khi xem vài phút, Elisa bỗng lồng lộn gào thét kinh khủng không ngớt lời:
- Roddy, dì chưa nói qua với con sao? Tuyệt đối không thể phát sinh bất cứ quan hệ nào với Tử Linh Đồ Đằng! Một khi phát sinh quan hệ với Tử Linh Đồ Đằng… Huhu, dì là một phế nhân, bị con liên lụy chết cũng chẳng hề gì, nhưng con, con không thể chết! – Elisa khóc, gào điên cuồng:
- Tu luyện Tử Linh bí tịch, con sẽ chết… Sẽ chết rât thảm!
- Hơn nữa… -Dáng vẻ Elisa dường như rất tức giận.
– Cái thứ rách nát này là ai cho con? Có phải một tên quái vật mắt treo không? Tên quái vật chết tiệt, hắn cho con thứ đồ rác rưởi này làm gì chứ? Roddy, con phải trở thành Đồ Đằng sư vang dội cổ kim! Tên quái vật mắt treo kia, tuy hắn cũng đang thầm bảo vệ con, nhưng cái thứ rác rưởi hắn cho con, vốn dĩ… không xứng với con!
- Muốn luyện, con cũng phải luyện thứ tốt nhất! – Nói xong, Elisa đột nhiên vồ lấy một vốc máu heo chưa đông, vẽ nguệch ngoạc lên bí tịch.
– Cái thứ rác rưởi này chỉ có thể trì trệ con thôi, dì buộc phải hủy nó, phải hủy nó!
- Dì, người đang làm gì thế?
Giang Nam rốt cuộc đã phản ứng lại, hắn vẫn một mực ngẩn tò te, một loạt các câu như ‘thầm bảo vệ con', ‘thứ rác rưởi’, ‘muốn luyện cũng phải luyện thứ tốt nhất’, hắn hết thảy đều không nghe thấy!
Giang Nam vội vã đoạt lại bí tịch.
Nhưng Elisa chết cũng không buông tay, vẫn cứ vẽ loạn!
Công bằng mà nói, với khí lực của Giang Nam, hắn chỉ cần đẩy Elisa ra là có thể đoạt bí tịch về, nhưng… như thế cũng chắc chắn sẽ thương tổn đến dì Elisa!
Giang Nam có thể thương tổn Elisa sao? Người đàn bà này, chính người dì này đã cho hắn sinh mệnh thứ hai a!
Trơ mắt, Giang Nam nhìn bí tịch bị vẽ bậy thành một mớ lùng bùng đỏ như máu…
Cơ hội trở thành cường giả, hi vọng tìm lại tôn nghiêm và tự do… Hết thảy đều tan biến cả rồi!
Giang Nam nhắm hai mắt, không đành lòng nhìn tiếp.
- Hì hì, như thế mới được, như thế mới được! Roddy, thứ đồ rách nát rác rưởi này đã không còn nữa, chỉ còn lại thứ tốt nhất, dì về nghỉ ngơi đây!
- Nhớ kỹ nhé, nếu tên quái vật mắt treo kia xuất hiện lần nữa, con đừng để ý đến hắn, hừ, hắn không xứng dạy dỗ Roddy của dì!
Trên khuôn mặt quỷ của Elisa tràn trề vẻ tươi cười thỏa mãn, cười khanh khách một cách quái dị bò ra ngoài.
Giang Nam chẳng hề lưu tâm dì đang nói những gì, hắn đã không còn ý thức, hoàn toàn đờ đẫn theo phía sau Elisa, muốn rời khỏi căn hầm này.
Tuy nhiên, bí tịch không thể lưu lại trong hầm, ắt phải mang ra ngoài tiêu hủy. Bởi vậy, trước khi đi, Giang Nam đang ngơ ngẩn mất hồn vẫn khom lưng nhặt bí tịch lên.
Nhưng đúng vào lúc này, Giang Nam lơ đãng lướt mắt qua bí tịch, sau đó hắn nguyên là ngơ ngác, rồi lại kinh ngạc lẫn vui mừng nắm chặt tay.
– Bình tĩnh, bình tĩnh, được rồi, vẫn chưa tuyệt vọng! Ta vẫn chưa tuyệt vọng!
Bí tịch tuy rằng đã bị vẽ bây lộn xộn, nhưng không biết Elisa thủ hạ lưu tình hay là trùng hợp ngoài ý muốn mà trên bí tịch có rất nhiều nét chữ vẫn giữ nguyên.
Hơn nữa bí tịch là dùng mực nước đỏ thắm viết thành. Sau khi bị máu heo vẽ bậy, những nét chữ này mờ nhạt không sao chịu nổi. Thậm chí, do kết cấu độc đáo của chữ thông dụng trên Đại Lục Nguyên Chi, trải qua sự quệt xước ngón tay của Elisa, rất nhiều chữ đã thêm vài nét na ná như bộ thủ Thiên Bàng trong Hán ngữ, biến thành một chữ khác, một tầng ý nghĩa khác.
Cứ ví dụ như giới thiệu nói về ‘Minh Bộ’, bí tịch vốn dĩ là viết thế này: Đệ nhất quyết ‘Minh Bộ’, nghĩa là điều động tử khí trong thân thể ngươi rót vào xương cốt hai chân, phát huy ra tốc độ như quỷ mị…
Mà sau khi biến hóa, câu này liền biến thành: Đệ nhất quyết ‘Minh Bộ’, ngưng kết tử khí ở mi tâm khuếch tán xuống hai vai, ghì xuống, đầu vai dẫn động bước chân di dộng trong nháy mắt…
- Tử khí khuếch tán xuống hai vai?
Nhìn những câu đã biến dạng hoàn toàn, Giang Nam theo bản năng thử qua.
Đột nhiên, Giang Nam chỉ cảm thấy kình phong phả vào tai, hoa mắt, khi vừa định thần lại hắn đã thuấn di ra ngoài cự ly xa năm sáu mét!
Qua sự bóp méo xuyên tạc của Elisa, Minh Bộ vừa mới tu luyện bốn năm giờ lại gặt thành quả hi hữu, không ngờ… trong một giây đã luyện thành!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK