Trước biểu hiện mê mẩn của Dương Vũ, Long Tú Tú có chút mừng thầm trong lòng. Không có người phụ nữ nào mà không muốn người đàn ông mình thích mê luyến sắc đẹp của mình cả. Nàng đã chọn tên kia làm chồng nên cũng không ngoại lệ. Nhưng suy nghĩ được một lúc, Long tiểu thư cảm thấy không ổn. Chồng mình mà dễ bị "dụ dỗ" như vậy thì phải chăng mình sẽ rất dễ bị "cắm sừng" hay sao? Không được, mình phải cho hắn thấy "đời không như là mơ" mới được. Chỉ có như vậy hắn mới tránh xa mấy ả hồ ly tinh ngoài kia ra.
Sau một cước uy lực sấm sét của Long cô nương, Dương Vũ đã bị kéo trở về hiện thực tàn khốc. Hắn xoa xoa cái ngực đang đau nhói của mình.
- Cô... cô làm cái đ... gì thế? Sao lại đá tôi?
- Vì sao ư? Vì cái tội háo sắc của anh đó.
Long Tú Tú liếc nhìn đối phương một cái. Bộ dạng đây là việc hiển nhiên, hỏi làm quái gì. Điều này khiến tên sắc lang kia tức đến nghiến răng nghiến lợi.
- Không phải tại cô câu dẫn tôi sao? Còn đá tôi! Đá... đá cái cục c...
Dương Vũ không làm gì được người ta, đành chửi ầm lên, "hung hăng" trừng mắt. Long Tú Tú sợ hắn ư? Còn lâu nhá! Nàng "hung tợn" trừng mắt lại. Sau đó quát lên.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Mau cút ra ngoài để tôi còn thay quần áo.
Mặc dù tên kia đê tiện mua toàn đồ lót đáng xấu hổ, nhưng Long tiểu thư vẫn đành cắn răng mặc chúng. Việc này so với việc cả ngày quấn rịt lấy cái chăn, thì nàng tình nguyện làm cái trước hơn... Dù sao mình cũng chọn hắn làm "chồng tương lai" rồi, để hắn nhìn thấy thì làm sao chứ? Cũng là "chồng yêu" ngắm "vợ đẹp" thôi mà.
Thấy đối phương hầm hầm quay đầu bỏ đi, Long Tú Tú còn bỏ thêm 1 câu như ra lệnh.
- Này! Tôi đói rồi. Mau làm cơm tối đi.
- Cô...
Dương Vũ quay đầu, giận giữ đến mức thở hổn hển. Nhìn điệu bộ vênh váo coi trời bằng vung của cô nàng, hắn bỗng dưng có một mong muốn, mong muốn vô cùng nhỏ nhoi... Đó là... đè cô nàng này ra mà hung hăng trà đạp, hung hăng cưỡng gian 10 lần... à không... 100 lần, 1000 lần... Nhưng do biết hậu quả sẽ rất thê thảm nên hắn đành chút giận lên cánh cửa phòng. Đóng cửa làm đến "rầm" một tiếng, bỏ ra khỏi phòng. Bây giờ hắn thầm hối hận không thôi, lúc trước tại sao lại cứu cái "của nợ" này chứ.
Nhưng hắn đâu có biết rằng Long cô nương vì chọn hắn làm chồng nên mới có ý định "huấn luyện" hắn thành người chồng "mẫu mực" mà thôi.
..............................
Nửa tiếng sau....
Dương Vũ bê nốt món ăn cuối cùng trong bếp lên bàn ăn. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng ngủ của Long Tú Tú trên lầu 2 mở ra. Hắn thầm mắng cô nàng đúng là đồ heo cái. Cứ đợi người khác nấu xong mới mò xuống.
Nghĩ lại "tên háo sắc" lại thầm khâm phục khả năng hồi phục của người nào đó. Mới mấy hôm trước bị người ta chém cho gần chết, mấy hôm sau đã hung hăng đạp hắn rồi. Mẹ nó, hình như 2 phát chứ có phải ít đâu. Thầm nghĩ có lẽ kiếp trước hắn mắc nợ người ta, nên kiếp này mới phải khổ như vậy.
Dương Vũ quay đầu định mắng cô nàng là đồ lười biếng, thì không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc.
Long Tú Tú xuất hiện trước mặt hắn thật xinh đẹp. Chiếc áo len mỏng màu xám bó sát thân để lộ ra những đường cong lả lướt của cô nàng. Ngực vươn cao ngạo nghễ, hơn nữa vì là áo cổ rộng nên càng để lộ ra khe ngực sâu hút mê người. Eo thon nhỏ nhắn kia khiến Dương Vũ có cảm giác muốn lại gần ôm ấp 1 phen. Không những vậy, nàng còn mặc trên người cái váy ngắn chưa đến đầu gối vô cùng khiêu gợi, để lộ ra cặp đùi trắng đẹp vô ngần.
Thấy đối phương lại một lần nữa bị mình mê mẩn, Long tiểu thư thầm kiêu ngạo không thôi.
- Xinh không?
Long Tú Tú thỏ thẻ nói. Giọng mật ngọt chết ruồi. Nhưng có điều rơi vào tai Dương Vũ thì như một hồi chuông cảnh tỉnh. Hắn thoát khỏi mộng đẹp, liếc nhìn nàng một cái, rồi kéo ghế ở bàn ăn ra ngồi xuống.
- Xinh...
Biết hắn sẽ nói như vậy mà. Long Tú Tú nở một nụ cười ngọt ngào. Được "chồng" khen thì người phụ nữ nào chẳng thích... Nhưng câu tiếp theo của hắn lại khiến nàng tức nổ phổi.
-... Xinh như tinh tinh xổ lồng!
- Anh... Anh...
Thấy Long cô nàng tức đến mức thở hổn hển, Dương Vũ sung sướng vô cùng. Cuối cùng cũng khiến cho cô nàng hung hãn khó chịu một trận.
- Anh em cái gì. Ngồi xuống ăn đi, thức ăn nguội hết rồi kìa.
Long Tú Tú ngồi xuống nhưng vẫn trợn mắt lên thở hổn hển, không thèm động bát đũa. Quyết không thèm ăn.
Thấy vậy Dương Vũ buồn cười lắm đành đặt cái bát hắn đang cầm trên tay xuống.
- Thôi được rồi! Tôi nói thật là được chứ gì. Xinh... Vô cùng xinh đẹp... Trông cứ y như tiên nữ hạ phàm vậy...
Nhưng hắn rất đê tiện nói thầm một câu trong lòng. "Là quần áo tôi mua rất đẹp".
- Hừ... Nói như vậy còn nghe được. Lần này tha cho anh đấy... Lần sau còn nói như vậy nữa thì... hừ hừ...
Thấy đối phương chịu nhận lỗi Long tiểu thư mới hoà hoãn hơn một chút. Vui vẻ cầm bát đũa lên để ăn cơm.
Không phải khen "chồng" mình nhưng Long Tú Tú cũng phải thừa nhận, Dương Vũ quả thực nấu ăn khá ngon. Vì vậy từ đầu đến cuối bữa nàng đã "dũng mãnh" càn quét thức ăn, không kiêng nể hình tượng bản thân trong mắt người nào đó.
Dương Vũ thấy vậy há mồm kinh ngạc không thôi. Thật không ngờ cô nàng không chỉ "hung hãn" về tính cách, mà còn "hung hãn" trên phương diện ăn uống nữa.
Cuối cùng khi thấy vị tiểu thư kia đang định gắp miếng thịt gà để ăn, Dương Vũ không nhịn được đành ngăn cô ta lại.
- Cô đang bị thương không nên ăn thịt gà, vì nó sẽ khiến vết thương của cô thành sẹo và khó lành...
Nói rồi hắn gắp một miếng thịt kho nghệ vào bát của nàng.
- Nên ăn miếng thịt kho nghệ này, nó sẽ giúp vết thương của cô mau chóng khỏi hơn...
Long Tú Tú thấy "chồng yêu" quan tâm mình thì cảm giác ngọt ngào hơn ăn cả mật ong. Ánh mắt long lanh đưa tình. Đang định nói cám ơn một câu với chồng, thì câu nói kế tiếp của hắn lại làm nàng chán không chịu nổi.
-... Để cô mau rời khỏi nhà tôi...
Long tiểu thư buồn bực, vô cùng buồn bực. Ánh mắt ai oán nhìn về kẻ gây ra tội nỗi. Nàng cảm thấy thật khó thở khi nói chuyện với tên "đầu gỗ" không biết tí chút lãng mạn nào kia.
Dương Vũ cũng chẳng biết tại sao cô nàng lại có thái độ như muốn ăn thịt hắn như vậy. Thấy bộ ngực ngạo nghễ nhấp nha nhấp nhô khi cô nàng đang giận, hắn thầm nuốt nước miếng ừng ực. Nhưng lần này hắn "khôn" rồi, không có dám "lộ liễu" nhìn như trước nữa. Chỉ liếc " vài" cái thôi.
Thấy đối phương không có ý định đính chính để lấy lòng mình, Long Tú Tú hậm hực đặt cái bát xuống.
- Tôi ăn no rồi!
Nói xong liền bước ra ngoài phòng khách bật tivi lên xem, không thèm để ý đến tên "đầu gỗ" đó nữa.
Dương Vũ nào có để ý nhiều như vậy, hắn còn đang "bận rộn" nhìn theo cái mông tròn ngúng nguẩy của cô nàng. Đương nhiên cổ họng hắn lại đung đưa lên xuống một hồi.
.......................
Rửa xong đống bát đĩa, Dương Vũ quay trở lại phòng khách thì thấy cô nàng đang xem phim tình cảm gì đó. Hắn thầm hô quái dị. Người bạo lực như cô ta không ngờ lại thích thể loại này...
Long Tú Tú thấy Dương Vũ bước tới thì hừ một tiếng tiếp tục xem phim, không thèm để ý tới hắn nữa.
- Này... Cô sao vậy? Trông cứ như tôi nợ tiền cô hay cưỡng gian cô vậy là sao?
- Hừ...
- Hay là cô không thoải mái ở đâu?
Dương Vũ ngồi trước mặt Long tiểu thư đưa tay ra định sờ trán cô nàng. Nhưng bị cô gạt ra tiếp tục... Hừ hừ...
............................
- Hay là cô "đến ngày"?
"Tên đầu gỗ" sau một hồi đoán già đoán non, thì mặt ngẩn tò te, đưa ra một chuẩn đoán "kinh thiên động địa".
- Anh mới "đến". Cả nhà anh "đến" thì có...
Dương Vũ hô hô cười dâm một câu, sau đó mới nói.
- Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi sao?
Long tiểu thư bây giờ mới biết đối phương bỡn cợt mình, giận dỗi nhấc chân đá vào đùi hắn một cái. Vì váy của nàng quá ngắn, thêm vào là cả hai người đều đang ngồi trên ghế salong, nên khi đá, cái váy kia khẽ tốc lên. Tên kia đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội, thu hết cảnh xuân vào đôi mắt dâm uế của hắn. Không những vậy hắn suýt nữa phun cả máu mũi ra... Bởi vì không ngờ cô nàng lại mặc cái quần chip chữ T siêu mỏng, siêu nhỏ, siêu thoáng mà hắn cho là dâm đãng nhất...
Long Tú Tú nào biết mình đã lộ hàng. Sau khi đánh chán mới lườm hắn một cái, lại tiếp tục quay mặt đi không thèm nói chuyện với hắn.
Nhìn thấy Long tiểu thư lại quay lưng với mình, Dương Vũ đành cười khổ không thôi.
Mấy tháng trước, sau khi tỉnh dậy trong bệnh viện, biết được cha mẹ mình qua đời, hắn đã vô cùng đau đớn, cảm thấy con đường phía trước vô cùng tăm tối. Nhớ đến mong muốn của cha mẹ lúc còn sống... học hết đại học, có một công việc tốt, sau đó kiếm một cô vợ sinh con đẻ cái. Vì thế hắn mới đi học như bây giờ.
Hắn thi vào trường đại học quốc gia với số điểm tối đa... Cha mẹ hắn vốn là những nhà khoa học vô cùng xuất sắc nên có được người con trai thông minh như vậy thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Sau đó Dương Vũ lại chọn khoa Kinh tế để học. Vì sao chọn khoa kinh tế ư? Lý do rất đơn giản vì bây giờ hắn rất nghèo... Hắn muốn đổi đời...
Cha mẹ hắn dù là những nhà khoa học tài ba nhưng họ cũng không để lại gì nhiều cho hắn. Ngoài số tiền bảo hiểm ít ỏi, thì chỉ còn lại căn nhà 3 tầng 4 phòng ngủ, có khu vườn khá rộng rãi để nghiên cứu sinh vật. Đồ đạc trong nhà thì đã cũ kĩ xuống cấp hết rồi.
Sống trong căn nhà rộng, trống trải như vậy đôi khi hắn cảm thấy cô đơn, sợ hãi vô cùng.
Từ lúc Long Tú Tú đến đây hắn cảm thấy căn nhà như bừng lên sức sống. Nếu không phải "ác tiếng" của cha con nhà họ Long quá "kinh khủng" thì hắn còn có 1 suy nghĩ lớn mật... Đó là lừa Long tiểu thư về hầu hạ mình...
- Này... Long tiểu thư... đại mỹ nhân... Này...
Dương Vũ lay lay bờ vai... Thấy người ta cũng không phản ứng gì, hắn đành khẽ xoay vai nàng lại. Nhưng Long Tú Tú quyết không nhượng bộ, giữ khư khư tư thế quay lưng với hắn.
Dương Vũ buồn bực vô cùng. Hắn khẽ tăng lực đạo... Vậy là 2 bên ở thế giằng co, nhưng do Long tiểu thư là con gái, lại đang bị thương vô tình bị hắn kéo ngã vào lòng của hắn.
Tên kia thầm hô xong rồi. Kiểu này lại bị cô ta ngược đãi một phen. Nhưng đợi một lúc không thấy có cái tát hay cú đá nào bay đến... Mà chỉ thấy cô nàng đỏ mặt quay đầu sang một bên, để tùy ý hắn ôm vào lòng. Dương Vũ thấy kì lạ vô cùng. Hắn hít một hơi sâu, liều một phen kéo xiết nàng vào lòng thêm 1 cái, mới nói.
- Tú Tú! Thực ra tôi đã làm sai cái gì?
Quả thật để cô nàng này giận thì chẳng phải là điều tốt gì. Không lẽ phải đối mặt với một người câm cả ngày sao? Căn nhà đã im lặng đủ chán rồi, mãi mới kiếm được người để cãi nhau, vậy mà... Không chỉ có vậy, để mau chóng giúp người ta hồi phục thì cần phải có sự hỗ trợ từ 2 phía, cô ta cứ như vậy thì giúp được cái rắm sao?
Long tiểu thư vẫn lạnh lùng không để ý đến hắn. Mặc kệ cho hắn vẫn đang ôm xiết mình vào lòng.
- Thôi được rồi! Tôi chịu thua cô rồi. Phải làm thế nào cô mới chịu nói chuyện với tôi đây?
Long Tú Tú vẫn không nhúc nhích.
- Cô nói đi miễn là cô đừng im lặng nữa, thì việc gì tôi cũng đồng ý với cô.
Thấy đối phương đã hạ mình và nói như vậy, nàng mới "miễn cưỡng" đưa mắt nhìn hắn.
- Có phải chuyện gì anh cũng đồng ý phải không?