Phải công nhận một điều là nằm trên giường của Long Tú Tú thực sự rất sướng. Cả đêm qua nằm ngủ trên cái giường này, Dương Vũ chẳng hề mất ngủ hay mơ tới cơn ác mộng nào. Nếu có thì chỉ là dâm mộng, được đè cô nàng họ Long xuống bên dưới mà uyển chuyển "trừng phạt" thôi... Điều này thật khiến tên lười như hắn chẳng muốn mở mắt thức dậy chút nào. Không những ga trải giường rất êm ái, mà cái chăn cũng thật mềm mại, hương thơm thì giống như trên người cô nàng, cực kì dễ ngửi, cực kì kích thích bộ phận nào đó trên người đàn ông... Còn bỏ qua điều gì không nhỉ? À! Còn chiếc gối ôm nữa. Vô cùng mềm mại và... vừa tay...
Mà cũng kì lạ, cô nàng họ Long mua cái gối ôm gì mà kì thế nhỉ? Trên cái gối ôm hình như nổi lên hai "cục" gì tròn tròn ấy. Hình như mỗi cục phải gần bằng bát ô tô. Dương Vũ lười biếng, mắt thì vẫn nhắm tịt nhưng tay thì hiếu kì nên bóp bóp thử mấy cái. Ừ! Thật là mềm mại, đầy đặn. Sờ hai "cục" trên cái gối ôm, hắn lại liên tưởng đến bộ phận nào đó của người phụ nữ... Hắc hắc... Hắn dâm đãng suy đoán, không biết cô nàng Tú Tú kia có phải có sở thích đặc thù gì hay không mà lại mua cái gối ôm cũng "đặc thù" không kém như thế này...
Không kiềm chế được cảm giác thoải mái từ tay kéo đến, Dương Vũ lại miết miết thêm vài cái trên hai cái "cục" tròn tròn, thầm rên rỉ kêu sướng không thôi. Hơn nữa vì là buổi sáng, lại thêm nữa đầu óc vốn dâm dật suy nghĩ lung tung, nên "tiểu huynh đệ" đang ngẩng cao đầu, càng thêm hung tợn chọc lung tung lên cái gối.
Miết thêm mấy cái, "tên lười" thấy có gì đó không ổn. Hắn cảm nhận được hình như cái "gối ôm" đang run rẩy và phát ra tiếng thở dốc... Éo mẹ! Gối ôm mà cũng dâm như vậy sao? Dương Vũ mở to đôi mắt ra nhìn, sau đó kinh sợ há mồm không thể tin nổi.
OMG! Là Long Tú Tú! Cô nàng không biết từ khi nào đã chui vào trong lòng hắn, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. Không những thế lại còn thở hổn hển như thiếu dưỡng khí nữa. Nhưng đó chưa phải điều Dương Vũ cảm thấy hoang mang lo sợ! Điều mà hắn muốn tự sát hơn cả là tay phải của hắn thì ôm chặt lấy nàng, còn tay trái thì không thành thật luồn vào áo ngủ của người ta thoả sức nắn bóp... Khoa trương hơn nữa là cô nàng mặc cái áo ngủ tím bằng lụa, nhưng bị hắn kéo lộ cả ngực sữa trông cực kì khiêu gợi. Khoảng cách hai người dính sát vào nhau, chắc Long tiểu thư cảm nhận được "vật thể lạ" nào đó chọc vào bụng mình, nên mới có biểu hiện như vậy.
Dương Vũ thộn mặt ra một lúc sau đó mới ngã lộn ra đằng sau, lăn khỏi giường.
- Em... Em sao lại ở đây?
Long tiểu thư khẽ chỉnh lại áo ngủ, u oán nhìn hắn. Thầm mắng đúng là đồ dối trá. Lúc sờ nắn người ta, sao không nói như vậy đi?
- Đây là phòng người ta mà.
- Vậy sao? Thì ra là thế... Xin lỗi. Anh ngủ nhầm phòng...
Nói rồi co giò bỏ chạy, nhưng chạy được nửa đường thì nghĩ đến bản thân không có lỗi, lại lật đật chạy lại, ngồi lên giường, căm giận nhìn nàng.
- Long Tú Tú! Em gạt ai? Đúng là phòng của em, nhưng hôm qua anh bảo em ngủ salong mà. Sao lại trèo lên giường này là sao?
- Nhưng người ta là con gái mà! Anh nỡ để em nằm ngoài kia giữa đêm hôm lạnh giá hay sao?
Long Tú Tú cũng không sợ, uỷ khuất nhìn hắn.
- Nhưng em cũng không nên ngủ cùng giường với anh chứ?
Dương Vũ mặt đầy đau khổ nói.
- Có thật không?
Long tiểu thư kì quái nhìn. Sống với hắn được một tuần, sao nàng không hiểu hắn? Hắn còn mong mình trèo lên giường thật nhanh thì có.
- Vậy mà hôm qua người nào đó ôm chặt lấy người ta, rồi sờ xoạng khắp người ta... Còn nói mớ cái gì mà... Thật là lớn... Rất thoải mái...
- Đừng nói nữa. Xin em đừng nói nữa có được không...
Nghe thấy đối phương nói vậy, Dương Vũ đỏ hết mặt, lúng túng không dám nhìn thẳng vào mặt cô nàng.
- Tại... tại lúc đó... Anh... Anh tưởng là cái gối ôm thôi!
Nhìn thấy Dương Vũ lúng túng như vậy, Long tiểu thư bật cười khanh khách. Sau đó tiến lại gần hắn, nũng nịu ôm cánh tay hắn, dụ dỗ nói.
- Hay là vợ chồng mình từ hôm nay trở đi ngủ chung với nhau có được không?
- Có được không đấy?
Dương Vũ nghe vậy thì nhìn chằm chằm nàng. Phụ nữ thời nay sao mạnh dạn thế, dám đề nghị cả chuyện này với đàn ông con trai như hắn. Sau đó sắp xếp hết các sự việc từ tối qua lại với nhau, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
- Thì ra em đã có ý đồ từ trước?
- Ai nói vậy? - Long Tú Tú ngây thơ "vô số" tội hỏi lại.
- Còn nói nữa. Anh nghĩ hôm qua vốn không có chuyện họ dọn phòng ngủ của anh không kịp, mà do em một tay sắp xếp. Dọn sạch cả 3 căn phòng ngủ để anh không còn chỗ nào ngủ, nổi giận muốn ngủ phòng của em. Sau đó, đến lúc anh ngủ say thì trèo lên giường... Hừ hừ...
- Không có gì giấu được chồng em. Hì hì...
Dương Vũ vừa bực mình vừa buồn cười. Long Tú Tú cứ như trẻ con vậy. Hắn cả đời muốn đi tính kế người khác vậy mà lại để cô nàng tính kế ngay trên đầu mình.
- Em không sợ anh không nhịn được mà "ăn" luôn em sao? Phải biết rằng anh rất lưu manh, háo sắc đấy.
Mồm Dương Vũ thì nói như vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ "liệu có phải không?". Có khi "cô vợ hờ" này lưu manh, háo sắc hơn cả mình nữa. Làm gì có người con gái nào dám đêm hôm tập kích hắn như vậy chứ.
- Ai sợ ai?
Nói rồi Long Tú Tú nhào đến đè hắn xuống giường, vừa cắn vừa hôn tới.
Thực ra Long Tú Tú không phải người phụ nữ tùy tiện, nàng làm như vậy là có cái lý của nàng. Sau một thời gian sống chung với nhau, thầm quan sát đối phương, nàng phát hiện Dương Vũ thực sự là người đàn ông rất tốt! Tuy có chút háo sắc, lưu manh một chút nhưng đã là đàn ông, người nào chẳng như vậy. Điều này Tú Tú có thể "chỉnh" dần dần... Ngoài những tư liệu về hắn mà cha nàng đưa cho, nàng thấy hắn còn rất nhiều ưu điểm như biết nấu ăn, biết kể chuyện cười làm nàng vui, hài hước hóm hỉnh, võ nghệ đầy mình...
Đặc biệt có một lần nàng phát hiện ra hắn thực sự rất quan tâm đến nàng...
Hôm đó là lúc rất khuya rồi, khi mà nàng đang trằn trọc suy nghĩ miên man là làm thế nào để hắn đồng ý lấy mình, thì thấy cánh cửa phòng mở ra. Tú Tú giật mình, vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ. Người bước vào phòng là Dương Vũ, hắn đến đây để làm gì? "Chẳng lẽ hắn không nhịn được muốn "ăn" luôn nàng hay sao? Nếu là như vậy nàng có nên cự tuyệt không?" Đợi một lúc, chỉ thấy có một cái chăn mềm mại được đắp lên người nàng, sau đó là một bàn tay ấm áp đặt lên trán nàng. Thì ra là hắn lo lắng cho sức khỏe của nàng nên mới đến kiểm tra... Khi thấy không có gì bất thường mới rời khỏi phòng.
Từ hôm đấy trở đi, nàng bắt đầu để ý, cứ đến khuya, hắn lại qua phòng nàng làm những việc như vậy, khiến nàng vô cùng cảm động, và càng yêu thích hắn nhiều hơn. Một người đàn ông tốt như vậy sao nàng không muốn lấy? Nhất là sự xuất hiện của cô nàng Tô Nhã Kỳ kia càng khiến nàng có cảm giác bị uy hiếp. Vì thế nên Tú Tú vô cùng lo lắng và sốt ruột, muốn tìm cách nắm giữ trái tim hắn. Nàng cho rằng việc ngủ chung với nhau là tốt nhất để kéo gần khoảng cách với Dương Vũ, làm cho hắn từ từ yêu mình. Nhưng ai ngờ lúc ngủ, hắn có nhiều "tật xấu" khiến nàng đỏ mặt tía tai đến như vậy.
Hai người hồ nháo vật lộn một hồi, Dương Vũ mới vỗ đến "đét" một tiếng vào mông cô nàng đang nằm trên người mình. Làm mặt giận dữ mắng.
- Dậy mau! Em còn muốn đùa nghịch đến bao giờ?
Long Tú Tú nào có sợ. Nàng bật dậy, làm mặt quỷ rồi chạy ra khỏi phòng đi đánh răng rửa mặt và chuẩn bị bữa sáng cho hắn.
Dương Vũ lắc đầu cười khổ, sờ sờ khuôn mặt chỗ nào cũng có nước miếng của cô nàng. Bây giờ hắn thực sự bất lực trước chính sách bám riết của Tú Tú rồi.
.........................
Cùng lúc đó, tại cục cảnh sát của thành phố Heylen, trong một căn phòng làm việc...
Lôi Mỹ Mỹ trong trang phục cảnh quan, đang cầm trên tay một tập công văn của cấp trên gửi xuống. Đúng thế! Lôi tiểu thư chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự - một trong 10 đội cảnh sát của cục cảnh sát thành phố. Nàng cũng là một trong những ứng cử viên sáng giá cho chức Phó cục trưởng cục cảnh sát đang được bỏ trống.
Quả thật bây giờ nàng trông thật khác một trời một vực với Lôi Mỹ Mỹ Kiểu điêu ngoa lúc "đại chiến" với Dương Vũ. Vẫn kiểu tóc ngắn đó, nhưng kết hợp với cái mũ cảnh sát lại tạo nên vẻ nghiêm nghị, trầm ổn của nàng... Không chỉ có vậy, bộ trang phục cảnh sát bó sát người kia còn làm lộ ra những đường cong lả lướt, ngực tấn công, mông phòng thủ, khiến cho bất kì gã đồng nghiệp nào đứng trước nàng đều phải chảy máu mũi...
Hôm nay nàng nhận được thông báo chính thức từ cấp trên gửi về. Đó là lệnh yêu cầu phối hợp với lực lượng đặc nhiệm của chính phủ để phá vụ án 50 người mất tích kia.
Nghe nói lực lượng đặc nhiệm kia toàn những tên "trâu bò" phi nhân loại. Bọn họ có những khả năng siêu nhiên và thiết bị hiện đại nhất để truy tìm đầu mối. Không những vậy, khả năng đánh người của họ không giống những đặc công bình thường. Họ sử dụng "dị năng" để làm việc... Và tất nhiên bọn họ đều là những dị năng giả cao cao tại thượng được đất nước giữ làm vũ khí bí mật. Đây là những điều cơ mật. Nếu không phải là nhân viên cao cấp của chính phủ thì sẽ không thể biết. Mỹ Mỹ biết được điều này nhờ cha nàng ở thủ đô điện về thông báo. Cha nàng chính là một Thượng nghị sĩ cao cấp trong Quốc hội.
- Cộc... Cộc... Cộc...
"Là đám người kia! Không biết họ như thế nào nhỉ?".
- Mời vào.
Có một đám 5 người đàn ông ăn mặc không đồng nhất trang phục xuất hiện trước mặt Mỹ Mỹ. Một người đầu trọc lóc, cơ bắp cuồn cuộn, trên người xăm hình chi chít. Một người trông rất gầy, đeo cặp kính dày như đít chai, mặc trang phục sinh viên. Một người khác trông rất bình thường không khác gì một người dân thường, mặc một bộ quần áo bò bạc màu. Một người đứng sau cùng rất cao, cắt tóc bờm ngựa nhuộm đỏ rực.
- Xin chào đội trưởng Lôi! Chúng tôi là lực lượng đặc nhiệm quốc gia được phái đến hỗ trợ cô trong chuyên án.
Đó là người còn lại trong nhóm, lên tiếng. Người đó là một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ Âu phục màu trắng, đeo cặp kính màu đen, có vẻ như là chỉ huy của đám người kia tiến đến đưa một tờ giấy chứng minh thân phận cho Mỹ Mỹ.
- Long Cường... 25 tuổi... Đội trưởng đội đặc nhiệm số 24... Cục an ninh quốc gia.
Lôi Mỹ Mỹ khẽ đọc qua tờ giấy chứng minh thân phận. "Quả nhiên là bọn họ".
- Chào anh! Rất hân hạnh vì được hợp tác cùng với đội của anh!
- Đội trưởng Lôi quá lời rồi... Chúng tôi cũng rất vui vì được hợp tác với lực lượng cảnh sát hình sự thành phố.
..............................
6 giờ tối...
- Này! Anh chuẩn bị đi đâu thế?
Dương Vũ đang chỉnh lại bộ trang phục trước gương, nghe Long Tú Tú hỏi vậy thì lúng túng trả lời.
- À... Anh chuẩn bị đi dự sinh nhật của một người bạn cùng lớp...
Long tiểu thư chăm chú nhìn hắn. Quả thật Dương Vũ trong trang phục dạ hội trông vô cùng đẹp trai. Dường như hắn sinh ra để mặc những trang phục lễ hội lịch lãm thì phải. Tóc hắn cứng rẽ lệch sang một bên, sống mũi cao cao, cặp môi hơi nhếch lên trông có vẻ lúc nào cũng cười. Bộ trang phục màu trắng bạc kiểu áo đuôi tôm, giày da cũng trắng, bây giờ trông hắn thật giống một chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.
- Bạn anh là nam hay nữ vậy?
Dương Vũ vốn có tật giật mình càng không dám nhìn thẳng vào nàng, ấp úng nói.
- ... Là... Là một cô gái...
Nghe thấy vậy, Long Tú Tú đứng dậy, đi lên phòng ngủ, đóng cửa đến rầm một tiếng.
Dương Vũ chỉ lắc đầu cười khổ mà thôi! Thể nào cũng nhận được trận hờn dỗi từ cô nàng. Hắn cũng chẳng dám biện bạch điều gì, vì quả thật hắn và cô nàng Nhã Kỳ kia có chút ám muội...
15 phút sau, Long tiểu thư lại xuất hiện trước mặt Dương Vũ với một trang phục váy trắng thật xinh đẹp. Nàng tuy chỉ trang điểm phớt qua thôi nhưng lại càng tôn lên vẻ đẹp yêu kiều vô hạn. Nếu hắn trông như chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, thì Tú Tú chính là nàng công chúa xứng đôi với chàng hoàng tử kia. Điều này khiến Dương Vũ không khỏi kì quái hỏi thăm.
- Em muốn đi đâu vậy?
Long Tú Tú đến bên, ôm lấy một cánh tay hắn, vui vẻ trả lời.
- Đi dự sinh nhật với anh thôi!