Trong một căn biệt thự của khu biệt thự siêu cấp Angel Villa...
Long Thiên Uy đang đi đi lại vô cùng sốt ruột.
- Toàn một lũ ăn hại. Sao vẫn chưa có một chút tin tức nào của con gái ông và chàng thanh niên lạ mặt kia vậy? Ta giết...
- Reng... Reng... - Tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.
Long Thiên Uy vội vàng nhấc máy.
- Alo...
- Ba... Con muốn lấy chồng...
Đầu bên kia vang lên giọng nói vô cùng vui vẻ của Long Tú Tú. Giọng nói của nàng lớn đến mức khiến cho người khác tưởng đầu kia đang hét lên vì sung sướng.
Long Thiên Uy nghe thấy giọng nói kia thì ngẩn ra chút, sau đó mừng như điên.
- Là Tú Tú của ba sao? Con có làm sao không? Có bị thương ở đâu không? Con đang ở đâu? Mà... Khoan khoan... Con nói cái gì? Lấy chồng á? Lấy đứa nào? Ta giết...
- Ba nói cái gì đấy. Ba mà động vào anh ấy, con sẽ... sẽ không thèm nhìn mặt ba nữa...
Long Thiên Uy thật có cảm giác muốn vả vào mồm mình. Chỉ là câu nói cửa miệng thôi mà. Sau đó thì vô cùng ghen tị với cái thằng được con gái mình chọn lựa. Mình mới lỡ miệng 1 câu mà con gái đã đòi không nhìn mặt mình... Và lão hình như nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi.
- Nhưng mà người con muốn lấy là ai? Sao mà nó ngu... à ý cha là nó may mắn được con gái cưng của ba chọn vậy?
Long Thiên Uy đổ mồ hôi hột, suýt nữa lỡ miệng... Sao lại có một chàng trai "dũng cảm" như vậy, chấp nhận được cái tính hung hãn của con gái mình.
- Ba hỏi làm gì? Không được làm hại đến anh ấy đó...
- Ừ! Đương nhiên! Ba sẽ cho người đến giết... à không ý ta là đến đón hắn về đây.
Long Tú Tú nghi lắm, nàng nói.
- Không cần đâu. Con đang sống ở nhà anh ấy rất vui. Ba không cần phải đi tìm con đâu, khi cần con sẽ tự trở về. Con gọi điện chỉ để báo cho ba biết con đang rất an toàn.
- Ý của con là con rể của ba chính là thanh niên đã cứu con sao?
Long tiểu thư nghe ba mình thừa nhận kẻ kia là con rể thì xấu hổ lắm.
- Ba này... Không thèm nói với ba nữa. Anh ấy sắp về rồi... Con cúp máy đây. Bye ba...
- Khoan khoan... Nói cho ba biết con rể của ba là người như thế nào đã... này , này...
Long Thiên Uy kêu gào thảm thiết nhưng chỉ còn nghe thấy tiếng tít tít ngắt kết nối của điện thoại.
- Cái con bé này... Có chồng thì quên mất cha già. Đúng là nữ sinh hướng ngoại mà. Đau lòng chết ta...
Long Thiên Uy rên rỉ kêu khổ một lúc thì hướng ra ngoài gọi.
- Chu quản gia có ở ngoài đó không?
Cánh cửa mở ra, một trung niên mặc Âu phục màu đen, gương mặt lạnh băng bước vào.
- Lão gia cho gọi không biết có chuyện gì không?
- Điều tra giúp tôi chủ nhân của số gọi điện thoại vừa gọi đến. Con bé Tú Tú vừa dùng số này gọi về. Có lẽ đây là số điện thoại bàn của gia đình mà con bé đang ở...
- Đã có tin tức của tiểu thư rồi sao thưa lão gia? Tốt quá rồi. Tốt quá rồi...
Chu quản gia nghe vậy vô cùng vui mừng. Gương mặt vốn lạnh băng của ông đã thay thế bằng gương mặt vô cùng vui vẻ. Tú Tú cũng là do ông chăm sóc từ bé nên có tình cảm vô cùng sâu đậm, luôn coi nàng như con gái mình vậy. Bây giờ có tin tức của nàng thử hỏi ông sao không vui mừng.
- Ừ! Ông điều tra thật kĩ thân thế, gia cảnh sự nghiệp của chủ nhân số điện thoại đó... Vì rất có thể người này tương lai sẽ là chồng con bé!
Chu quản gia vẻ mặt vô cùng kinh hãi. Ông thầm nghĩ tiểu thư đã biết yêu... so với vụ gà trống biết đẻ trứng hình như là... có cùng đẳng cấp thì phải. Không! Nhất định là ông đang mơ rồi. Hiện tại vị quản gia đáng thương có một cảm giác muốn vả vào mặt mình cho tỉnh ngủ. Nhưng sự thật luôn phũ phàng...
- Là sự thật đó. Tôi cũng không thể tin nổi... Nhưng chính miệng con bé nói thế. Và cũng tiện thể nói cho ông biết người đó chính là người thanh niên đã cứu nó.
Long Thiên Uy nghiêm mặt đính chính. Ông thầm đoán con gái ông có khả năng do cảm động gã thanh niên kia cứu mình, nên mới lấy thân báo đáp. Cũng tốt, cuối cùng con gái cũng có chút biểu hiện là "con gái". Ông thầm mừng như điên trong lòng.
Chỉ có điều Long lão gia còn không biết, con gái của ông quyết định lấy gã đó còn có nguyên nhân khác là rất bảo thủ. Tên kia "chẳng may" nhìn thấy thân thể con gái ông nên bị nàng cuốn lấy không tha. Không những vậy còn do nàng có cảm giác rất lạ với người ta nên mới có quyết định "bá đạo" như vậy.
- Vâng! Tôi sẽ đi điều tra ngay... Nhưng nếu gã đó chỉ là một tên bình dân nghèo khổ thì chúng ta nên làm thế nào?
Chu quản gia thắc mắc. Long gia dù sao cũng là một gia đình có thế lực, chẳng lẽ cứ chọn con rể hời hợt như vậy sao? Nhưng Long Thiên Uy khoát tay, tỏ vẻ không cần để ý.
- Không quan trọng! Miễn là nó là người chính trực, lòng dạ không đen tối và thật lòng với con bé là được... Còn nếu nó dám lợi dụng con bé thì tìm cách... "phế" nó đi. Kẻ nào dám có ý đồ bất chính thì ta sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã sinh ra trên đời...
Đùa à! Mãi mới có người khiến cho con gái ông để ý. Nếu nó là người tốt, ông đây phải buộc chặt tên đó lại... Thực hiện phương châm "không cho chúng nó thoát". Ngu mới để ý đến địa vị xã hội hay gia cảnh gì gì đó. Nếu để ý đến mấy cái thứ đó thì đến đ... bao giờ con ông mới lấy được chồng. Tất cả... cho chúng đi gặp qủy đi...
- Vâng tôi đã hiểu...
.........................
Và cái tên đang bị người ta tính toán vẫn còn chưa biết bản thân bị biến thành con mồi trong chiến lược "không cho chúng nó thoát". Hắn đang ở một cái siêu thị khá lớn ở phía Đông thành phố Heylen.
Dương Vũ đã ở trong cái siêu thị này được 4 tiếng đồng hồ rồi. Hắn thầm so sánh mình với cánh phụ nữ khi đi mua sắm cũng chẳng khác nhau là mấy. Hắn đã mua đủ thứ... nào thì gạo, thức ăn, thịt thà, rau quả,... đồ dùng sinh hoạt thì có quần áo, khăn mặt, kem đánh răng,... Nhưng mà vẫn còn chưa xong! Thứ còn lại theo yêu cầu của Long tiểu thư và cũng là thứ nàng đánh dấu tích quan trọng nhất, hắn vẫn còn chưa mua được. Và cũng chính là thứ "của nợ" này khiến hắn đi ra đi vào nơi này gần 1 tiếng mà không dám nói với cô chủ cửa hàng xinh đẹp kia. Đó chính là... Đồ nội y phái nữ...
"Mẹ nó! Là con nhỏ đó cố ý làm xấu mặt ông!". Dương Vũ không nhịn được mắng thầm một câu.
Cô chủ cửa hàng bán đồ nội y là một cô gái 25, 26 tuổi. Nàng đã chú ý đến Dương Vũ được 1 lúc rồi. Thấy hắn cứ đi đi lại lại nhìn về phía này cũng hiểu hắn muốn mua nhưng ngại. Vì thế nàng vẫy tay, gọi lớn.
- Anh gì đẹp trai ơi...
Dương Vũ nghe thấy cô gái kia gọi, liền nhìn ngang ngước dọc. Không thấy có ai đáp mới tiến đến gần chỗ cửa hàng.
- Cô gọi tôi à?
Cô chủ cửa hàng mỉm cười ngọt ngào, gật đầu, đáp.
- Đúng vậy! Xin hỏi có phải anh muốn mua đồ nội y phái nữ không?
Dương Vũ đỏ mặt gãi đầu. Hắn quả thật không biết trả lời làm sao đây. Dù sao hắn cũng không muốn người khác nghĩ hắn có sở thích biến thái... sưu tập đồ lót phụ nữ.
- Tôi... Tôi...
- Có phải anh muốn mua giúp bạn gái không?
Cô chủ cửa hàng thấy anh chàng đẹp trai kia ngượng đỏ bừng cả mặt thì buồn cười lắm, nên tìm giúp đối phương một lý do.
- Bạn gái? À đúng rồi... Là tôi mua dùm cô ấy.
Dương Vũ thấy có lý do chống ngượng thì mừng lắm. Chẳng thèm quản bạn gái là đứa nào nữa. Hung dữ hay nhu mì cũng mặc mẹ nó hết.
- Vâng, thế anh muốn mua loại nào? Ở chỗ chúng tôi loại nào cũng có. Đủ loại kiểu cách, màu sắc, chất liệu,... Nhất định sẽ khiến bạn gái anh hài lòng.
Hắn thầm nghĩ cô này hỏi một câu vô cùng ngu. Hắn có dùng bao giờ đâu mà biết. Liền gượng cười, nói.
- Hay là cô chọn giúp tôi có được không? Cái này... Tôi không có kinh nhiệm...
- Tất nhiên là được! Anh có thể cho tôi biết số đo của cô ấy được không?
Dương Vũ thầm suy nghĩ. Cái cô Long tiểu thư không được cái gì tốt, chỉ được mỗi cái ngực to thôi. Điều này đã được kiểm nghiệm trong quá trình băng bó vết thương... Hắn đang cố hình dung nên mô phỏng kích thước "cái kia" ra làm sao. Đột nhiên mắt hắn sáng lên.
- A. Có lẽ "của" cô ấy to hơn "của" cô một chút!
Nói rồi Dương Vũ hung hăng nhìn vào ngực cô nàng trước mặt. Khiến cô gái đỏ mặt thầm mắng đối phương "lưu manh".
- Vậy là của bạn gái anh là cỡ D rồi. Anh có một bạn gái có vòng 1 rất chuẩn đấy... Ok. Bây giờ anh hãy chọn xem màu sắc và kiểu dáng nào mà bạn gái anh thích nhất.
Nói rồi cô nàng lôi ra một tá nội y đem ra trước mặt tên "lưu manh" kia.
Đầu tiên là một bộ đồ màu hồng trông khá kín đáo. Nhất là cái áo... Mẹ nó đã cỡ D rồi còn đệm thêm 1 đống vải mềm kia để làm gì? Chẳng lẽ phấn đấu lên kích thước 36F trong truyền thuyết hay sao? Dương Vũ khinh. Cái loại giả tạo đấy thì next đi.
Tiếp theo là một bộ màu trắng. Mẹ kiếp! Màu trắng cũng next mẹ nó luôn đi. Cô ta hung dữ như thế, mặc hợp cái rắm à? Theo quan niệm của người nào đó, màu trắng tượng trưng cho sự ngây thơ đáng yêu thôi...
........................
Cô chủ cửa hàng đã lôi một đống nội y ra mà Dương Vũ vẫn chưa chọn được bộ nào hợp mắt. Điều này khiến cô ta vô cùng bực bội, hầm hầm tiến vào trong một căn phòng. Một lúc sau đã quay lại với 2 bộ nội y trên tay. Tiếp theo đặt trước mặt tên lưu manh có con mắt thẩm mỹ quá cao này.
Bộ thứ nhất khiến Dương Vũ trợn tròn mắt lên. Cái đ... gì thế này! Một bộ màu vàng, cái quần thuộc thể loại chữ T khiêu dâm cực độ...
Đến bộ thứ hai khiến hắn phải vội che mũi. Vì hắn cảm giác cái mũi hắn đang rất nóng. Có xu hướng chảy máu cam rồi. Oh my god! Là một bộ lưới màu đen sexy thần bí và nguy hiểm.
- Cái này... Cái này...
Dương Vũ ấp úng nhìn cô chủ quán không biết nói làm sao cho phải.
- Đây là 2 bộ tốt nhất của cửa hàng chúng tôi đấy. Chất liệu cotton khô thoáng mát mẻ, màu sắc hài hòa, kiểu dáng đặc sắc... Anh vẫn còn chê?
- Không phải... Nhưng...
Cô gái nghe đối phương nói không phải vì thở phào, lên tiếng cắt ngang.
- Hàng ở chỗ chúng tôi bị anh xem qua hết rồi. Thực ra là anh muốn mua hay không đây?
- À... Việc này...
................................
- Anh mua cái quái gì về cho tôi thế này?
Long Tú Tú mặt đỏ bừng lên khi cầm lấy chiếc quần chíp hai dây màu xanh lá. Và theo nàng nó là cái kín đáo nhất trong đống nội y hắn mua về.
Chẳng là nàng cảm thấy bất tiện khi cả ngày phải quấn chăn che thân. Và bản thân lại không thể đi ra ngoài được nên Long tiểu thư mới nhờ Dương Vũ mua dùm ít quần áo và đồ nội y để mặc. Biết đâu được hắn lại có con mắt "thẩm mỹ" như vậy.
- Đương nhiên là nội y...
Dương Vũ mặt mày vẫn tỉnh bơ như thể đây là điều hiển nhiên vậy.
- Nó là để cho người mặc sao?
Bây giờ Long Tú Tú ngoài mặt đỏ thì tai và cổ cũng đỏ bừng lên rồi. Dương Vũ thì thầm mắng cô nàng ngu ngốc. Hỏi vớ va vớ vẩn.
- Không phải để người mặc... Chẳng lẽ cho động vật mặc sao?
- Nhưng mà tôi thấy tôi mặc cái này... Không hợp.
Dương Vũ nghe vậy giận tím mặt. Mẹ nó! Ông đã mất gần 2 tiếng chọn cho cô. Không hợp là không hợp cái rắm à? Hắn thầm đánh giá lại cô nàng một lượt.
Mẹ kiếp! Mặc dù quấn chật chăn khá kín đáo nhưng mà ngực cô ta vẫn ngạo nghễ vô cùng. Nếu cố gắng chắc cũng phải gần đến cấp D+. Nhìn xem, cái chăn quấn ngang ngực vẫn không che hết khe ngực sâu hút kia kìa. Hôm qua trong lúc cứu thương cho nàng ta, hắn "vô ý" còn trạm vào bờ mông tròn lẳn của cô nàng, nên vụ cái quần chíp kia chắc cũng không sai đâu. Còn cái quái gì không hợp đây? Hay là do lúc bị thương, thiếu máu và đau đớn nên số đo không chuẩn, bây giờ hồi phục cần kích thước lớn hơn? Ôi thế thì quá... kinh khủng rồi. Dương Vũ dâm đãng suy nghĩ, nước miếng đã nhiễu ra đầy miệng.
Long Tú Tú nhìn thấy hắn cứ chằm chằm nhìn ngực mình. Khóe miệng hình như còn chảy nước miếng thì hô "kinh tởm". Đầu tiên vô cùng xấu hổ, sau đó thì cười một cách quyến rũ.
- Dương Vũ~~~ - Long tiểu thư nũng nịu nói.
- À... Hử...
Dương Vũ thoát khỏi cơn dâm mộng và lau nước miếng trên khóe miệng mình trả lời mông lung.
- Anh có muốn sờ chỗ này... của người ta một chút không?
Long tiểu thư ánh mắt đong đưa, kết hợp với hành động hơi rướn ngực ra một chút, khiến kẻ nào đó vừa thoát khỏi dâm mộng, nay lại bị hãm sâu vào trong đó. Hắn trả lời như bị người ta thôi miên.
- Muốn... rất muốn...
- Anh lại đây một chút...
Khi Dương Vũ tới gần, cô nàng kia còn làm một động tác vô cùng khiêu gợi... nhấc chân lên. Điều đó khiến hắn muốn phun máu, thầm hô quá đã...
Nhưng sự thật vô cùng tàn khốc. Khi thấy đối phương tiến đến đúng vị trí mong muốn, Long Tú Tú co chân lên và... không do dự đạp thẳng vào ngực tên sắc lang đáng ghét nào đó.
- Này thì muốn này...