Thủy Dật Hiên túc trực bên cạnh Thủy Băng Băng một ngày một đêm, cuối cùng, nàng rốt cuộc đã tỉnh, nhưng đã quên hết chuyện cũ, quên luôn cả hắn… Ánh mắt nhìn hắn của nàng hoàn toàn như nhìn một người xa lạ, không còn là ánh mắt điên cuồng si luyến cùng mê tình ngày nào? Vì sao? Vì sao hắn lại cảm thấy mất mát như thế? Nàng cho rằng nàng với hắn thật sự chỉ là huynh muội sao? Nàng đã quên rằng trước kia nàng đã đau khổ thế nào quỳ xuống mà cầu khẩn hắn cùng nàng hoan hảo hay sao? (Fen: – -!!! Bé công chúa này làm mất mặt giới chị em phụ nữ quá đi)
“Ta đương nhiên là nghĩ như vậy rồi! Ngươi là ca ca tốt nhất thế gian này, ta thích ngươi nhất!!” Nói rồi, Băng Thanh đột nhiên giống như một con mèo nhỏ, dùng đầu khẽ cọ sát trong ngực Thủy Dật Hiên.
Trong nháy mắt, máu nóng trong người Thủy Dật Hiên mạnh mẽ sôi trào, một cỗ hỏa nhiệt từ hạ thân xông thẳng đến đỉnh đầu. Thân thể đột nhiên đói khát khiến hắn ứng phó không nổi.
Sau khi mất trí nhớ, Thủy Băng Thanh chỉ thuần thúy coi hắn như huynh trưởng, như vì sao đối với nàng hắn lại nổi lên ý nghĩ không an phận? Thủy Dật Hiên đột nhiên tức giận vô cùng, đây rốt cuộc là làm sao? Hắn vì sao đối với muội muội đã từng cự tuyệt nổi lên dục niệm?
“Ngươi đã tỉnh dậy, trẫm cũng phải đi thôi.” Thủy Dật Hiên đứng dậy, cực lực dùng biểu tình lạnh lùng để che dấu phản ứng cơ thể.
“Các ngươi hảo hảo hầu hạ Băng Thanh công chúa, nếu như có bất cứ điểm gì sai sót…” Thủy Dật Hiên dừng một chút, khí chất tà chính lạnh như băng cùng ánh mắt sắc bén như bảo kiếm quét về phía hai nha hoàn cùng một đống nam sủng trong phòng, mọi người không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Diệt. Cửu. Tộc!!!” Thủy Dật Hiên mặt không chút thay đổi, chậm rãi phun ra từng chữ, sau đó xoay người rời đi.