Sáng sớm hôm sau, tia nắng mặt trời đầu tiên vừa chiếu xuống.
Lúc này, hai huynh muội đứng yên tại cửa thôn, ôm chặt lấy nhau.
"Mục Mục. . ."
Vân Phàm nhìn chăm chú muội muội của mình, dặn dò: "Sau khi ta đi khỏi đây, ngươi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, có biết không? Trong nhà còn có số tiền kia, đủ để cho ngươi sống tốt một thời gian ngắn. Trước đây ca đã đồng ý với ngươi mỗi ngày đều cho ngươi ăn thật ngon, những chuyện này ta đều nhớ rất rõ. . . Bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy dọn tới ở cùng với Mộc gia gia, hắn sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho ngươi. . . Mục Mục ngoan, đừng khóc nữa, không cần buồn rầu, ca ca sẽ trở về rất nhanh mà."
"Ca ca, Mục Mục không khóc. . . thật sự không có khóc. . ."
Tiểu nha đầu cắn chặt môi, nhẫn nhịn không cho nước mắt tràn ra.
Nàng biết, nàng biết rõ! Ca ca vì nàng và căn nhà này, đã hi sinh rất nhiều thứ, cho nên nàng không thể khóc, không thể buồn rầu. . . Nàng không muốn để cho ca ca tiếp tục phải lo lắng cho mình. Dĩ nhiên, nàng cũng tin tưởng, ca ca của mình nhất định có thể thức tỉnh thiên phú thành công , trở thành nam nhân rất mạnh rất mạnh. Bởi vì, so với mọi người nàng hiểu rõ hơn hết, những năm qua ca ca của mình đổ bao nhiêu mồ hôi cùng công sức.
. . .
"Tiểu Phàm chờ chút, chúng ta tới tiễn ngươi."
Một tiếng la lên, ở dưới sự hướng dẫn của lão thôn trưởng , một đoàn thôn dân đi tới cửa thôn, làm cho con đường nguyên vốn có chút hẹp trong nháy mắt chật chội vô cùng
Những thôn dân này trẻ có già có, bọn họ biết Vân Phàm sắp sửa đi xa, cho nên tới để tiễn đưa.
Đối với đôi huynh muội đã mất đi cha mẹ này, bọn họ yêu thương phát ra từ nội tâm. Đừng nghĩ bọn hắn tuổi còn nhỏ, nhưng cuộc sống của bọn hắn lạc quan, chưa từng cam chịu, càng không oán trời trách đất, mặc dù cuộc sống có chút gian khổ, nhưng bọn hắn cũng sống rất thật tình, sống rất nỗ lực hơn so với người khác.
. . .
"Mọi người, làm sao mọi người cũng tới vậy?"
Vân Phàm ngẩn người, không nói gì cảm động dâng lên khắp toàn thân.
Chỉ chớp mắt, mình đã sinh sống mười lăm năm ở nơi này, suốt mười lăm năm a!
. . .
Năm đó, mẫu thân rời đi, để cho Vân Phàm bị đả kích nặng nề.
Vì kiếm tiền để nuôi sống muội muội, Vân Phàm liều mạng trợ giúp thôn dân làm việc. . . Nhưng mà Thanh Mộc thôn vốn là nơi cằn cỗi, trừ chút ít hoa màu, làm gì còn thừa lại chút gì? Cho nên hắn không để ý sự khuyên can của lão thôn trưởng , dứt khoát tới Thanh Đồng tiểu trấn để làm công .
Đó là một đoạn ký ức làm người ta khắc sâu, có khổ sở cũng có ngọt ngào.
Trong vòng hai năm ngắn ngủi, Vân Phàm phải chịu cảnh đói khát, phải chịu cảnh lang thang, cũng từng làm tạp dịch, chịu đối xử thờ ơ, thậm chí có lúc còn bị loạn côn truy đánh!
Trăn trở, kiên nhẫn. chấp nhất của Vân Phàm rốt cục cảm động một vị sư phụ già của phường điêu khắc, được lưu lại làm công ở phường điêu khắc này . Đến đây, hắn mới coi như có cuộc sống ổn định , hơn nữa học được một chút tay nghề không sai.
Ai có thể tưởng tượng được, một thiếu niên mười tuổi, cần nuôi dưỡng muội muội ba tuổi rưỡi, phải chịu đựng áp lực lớn đến thế nào.
Vân Phàm khi đó cơ hồ mỗi ngày đều vô cùng mệt mỏi, nhưng hắn chẳng bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ, vẫn lạc quan tích cực không có một câu oán hận. Có lẽ, chính là bởi vì phần tâm tính này của hắn , mới giúp cho hắn kiên trì tới hiện tại sao. Dù sao, chỉ có chịu đựng rất nhiều đau khổ, mới có thể thấu hiểu trân trọng hơn so với mọi người.
Cho đến hơn một năm trước, vị sư phụ già kia qua đời, lão bản phường điêu khắc rời đi, hắn mới trở lại thôn trang quen thuộc này.
. . .
. . .
Hồi tưởng lại quá khứ, mọi chuyện rõ mồn một ngay trước mắt.
Ban đầu hài tử yếu ớt kia đã lớn lên, không chỉ học được độc lập, còn vì muội muội của mình chống đỡ một mảnh thiên không.
Không có ủy khuất, không có thống khổ, Vân Phàm có chính là kiêu ngạo cùng tự hào, hắn cho là mình làm được những gì mà mẫu thân kỳ vọng.
"Oành!"
Vân Phàm đột nhiên quỳ xuống, hướng về phía thôn dân chung quanh cung kính dập đầu lạy ba lạy , rồi sau đó dưới ánh mắt lưu luyến của mọi người đứng dậy rời đi.
Nơi này vĩnh viễn là nhà của hắn, chỉ bất quá, hắn phải lên đường.
Chuyện này không liên quan tới tương lai hay mơ ước, đây chỉ là tín ngưỡng cố gắng .
. . .
Thiểu niên tâm tổng bỉ thiên cao,
Vạn trượng hồng trần chú hàn đao.
Chỉ tiêm tam thốn phong mang biến,
Thừa phong trực thượng cửu trọng tiêu.
. . .
————————————
Ban đêm, núi rừng yên tĩnh như diệt.
Một đạo thân ảnh xuất hiện ở trên núi cao, ngắm nhìn phương xa.
Nơi xa, là một tòa tiểu trấn bị núi rừng che lấp, loáng thoáng tán lộ ra ánh đèn dầu yếu ớt.
Rời xa trần thế huyên náo, hiếm thấy có được một chút yên tĩnh.
Vân Phàm thích địa phương như vậy , thích cảm giác như thế. Hắn muốn đứng ở địa phương cao cao, nhìn thật xa thật xa, cũng có thể nhìn thấy ánh sao trên bầu trời. Chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy, mình ở gần cha mẹ hơn một chút.
Đêm đầu tiên rời nhà, luôn luôn mang theo cảm giác sầu bi.
Tối nay, lại có bao nhiêu người khó đi vào giấc ngủ đây.
. . .
————————————
Sương mù ao đầm, hoang tàn vắng vẻ.
Sa mạc liên miên, ngày nóng đêm lạnh.
Rừng rậm âm u, bụi gai dầy đặc.
Vách đá dựng đứng, hiểm nhập trong mây.
. . .
Đi qua thiên sơn, vượt qua vạn thủy.
Ăn gió uống sương, tùy ý mà nghỉ.
Vân Phàm cứ như vậy hướng về phía mặt trời mọc mà đi về phía trước, thỉnh thoảng vượt qua chông gai, thỉnh thoảng luyện quyền săn thú, so với bình thường càng thêm chuyên chú.
Mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm. . . vạn dặm. . .
Vân Phàm không biết con đường phía trước còn xa ba nhiêu, nhưng hắn biết, chỉ cần mình tiếp tục đi về phía trước, sẽ có một ngày tới đích.
Có lúc, con người chính là đơn giản như vậy.
Chỉ cần một phương hướng không thay đổi, một tín niệm thuần túy, vậy thì nhất định có thể đi tới địa phương thành công.
. . .
————————————
"Đinh linh linh ~~~ đinh linh linh ~~~ "
Trên đường rừng, vang lên một trận thanh thúy đề linh.
Cờ xí màu đen đón gió tung bay, phía trên thêu hai chữ "Thương Minh".
Đây là một thương đội nhỏ, tổng cộng chỉ có khoảng hai mươi người, bọn họ riêng mình cưỡi lên cự quy trước sau đi tới, vừa nói vừa cười. Mà trên cờ xí hai chữ "Thương Minh", đại biểu thương đội này được【 Thương Minh 】 che chở, bất kỳ người hay thế lực nào có can đảm ra tay với Thương Minh, chắc chắn sẽ bị Thương Minh chống trả, thậm chí là. . . truy nã.
Dù sao, Thương Minh cũng không nhiều cái gì , nhưng lại rất nhiều tiền!
. . .
"Hồ Tử ca, còn bao lâu nữa mới đến Nam Hoa quận thành a? Những ngày qua đi cả ngày lẫn đêm, mông ta cũng sắp chai lại rồi."
"Đúng vậy Hồ Tử ca, đại gia hỏa mấy ngày nay cũng không chợp mắt rồi."
"Nhanh nhanh, nhiều nhất chỉ còn hai ngày, vượt qua mấy ngọn núi trước mặt chính là Nam Hoa quận thành rồi, chờ vào đến trong thành, Hồ Tử ca ta mời các huynh đệ đến Túy Tiên lâu uống thoải mái một phen."
"Thật nha, chuyện này thật tốt! Nghe nói Nam Hoa quận Túy Tiên lâu tương đối nổi danh, lúc ta ở Tây Trữ quận đã thường xuyên nghe người ta nhắc đến, xem ra lần này được hưởng lộc rồi."
"Đó là dĩ nhiên, Túy Tiên lâu chính là nổi tiếng khắp Tây Nam vực này rồi!"
"Ha ha, vẫn là Hồ Tử ca trượng nghĩa!"
. . .
Cầm đầu đại hồ tử nam nhân, dũng cảm vỗ ngực hứa hẹn, để cho mọi người không khỏi vui mừng ủng hộ.
Bọn họ chạy thương lần này, quả thật có chút thứ tốt, nếu như thuận lợi mà nói, chỉ riêng chênh lệch giá tiền hàng hóa, đã đủ cho bọn họ tiêu xài hơn nửa năm.
"Thật ra thì Túy Tiên lâu cũng bình thường mà thôi."
Bên cạnh, một gã thấp lùn đen sẫm gầy gò bỗng nhiên mở miệng, dùng một loại ngữ khí rất say mê nói: "Nhắc tới chỗ tốt nhất trong Nam Hoa quận thành, tất nhiên trừ Bách Hoa lâu ra không còn có thể là nơi nào khác a! Nơi đó nữ nhân phong tình vạn chủng, giỏi đọc nhân ý, thậm chí cũng không thiếu cô gái ngoại quốc, lần trước ta tới Nam Hoa quận thành từng tới kiến thức một chút, chỗ kia, mỹ nhân ở đó, chỉ là thử nghĩ thôi cũng đã chảy nước miếng rồi, lúc nào để cho Hồ Tử ca dẫn bọn ngươi đi xem một chút! Hắc hắc hắc ~~~ "
Gã thấp lùn này làm dáng vuốt vuốt đầu tóc, bộ dạng thể hiện như ta rất hiểu biết.
"Ha ha ha ha ~~~ tiểu háo tử, ngươi chính là kẻ nói năng còn không sõi, bình thời thấy nữ nhân còn luống cuống tay chân, bây giờ còn muốn đi tới Bách Hoa lâu chứ, ngươi là muốn tới giúp người rửa chân hay sao? Không phải là đi theo Hồ Tử ca tới đó một lần sao, nhìn ngươi đắc ý xem kìa."
Mở miệng trêu ghẹo là một đại hán khôi ngô , tên là Ngưu Bằng, bình thời tùy tiện, cũng không gây sự với mọi người, chỉ khi nào nói chuyện với "tiểu háo tử" này, miệng chính là không kiêng nể gì cả.
"Ngưu nhị cẩu, ngươi muốn ăn đòn có phải hay không? Nói tất cả gọi ta Vương Tử Hạo, đừng gọi ta là háo tử, nếu không ta sẽ trở mặt đấy!"
"Hắc hắc, dựa vào ngươi tiểu háo tử tay chân nhỏ xíu. . . Còn chưa đủ để Ngưu ca ca nhét kẽ răng, tới thì tới đi, Ngưu ca ca còn sợ ngươi phải không."
"Ngưu nhị cẩu, ngươi. . ."
"Tiểu háo tử, thế nào?"
. . .
Thấy hai người mắt to mắt bé trừng lên, cầm đầu đại hồ tử cũng đi lên nói: "Được rồi được rồi, chờ giao dịch xong lần này, ca ca ta sẽ dẫn đám đại gia hỏa đi mở mang nhãn giới, để biết được cái gì gọi là đại tràng diện, nhìn các ngươi đỏ mặt tía tai bộ dáng, đến lúc đó cũng đừng làm mất mặt ca ca ta là được."
"Hồ Tử ca nói rất đúng, hai gia hỏa này bình thời to mồm như thế, nói không chừng vẫn là một tên trai tân đâu!"
"Ta nhổ vào!"
"Ha ha ha ha ~~~ "
. . .
Mọi người cười đùa đùa giỡn, không khí trở nên nhẹ nhàng vui vẻ.
Song đúng lúc này, cánh rừng nơi xa hiện lên mấy bóng đen, tốc độ rất nhanh, tựa hồ đang hướng về phía thương đội của bọn họ mà đến.
"Mọi người cẩn thận, xem tình huống trước!"
Đại hồ tử dù kinh nhưng bất loạn, lập tức nhắc nhở mọi người đề phòng.
Vừa kịp phản ứng, đại gia hỏa vội vàng dừng đội ngũ, đưa tay cầm ở trênvũ khí của mình, trận địa sẵn sàng cảnh giớiđón quân địch, mà đại hồ tử bản thân thì giơ tay lên tế ra một đạo thủ ấn. . .
"Xuy xuy!"
Chỉ thấy đại hồ tử mi tâm chợt lóe, trên đỉnh đầu dâng lên một đạo hào quang màu đỏ cỡ lòng bàn tay lớn nhỏ, ngay sau đó hào quang trung ương vặn vẹo một hồi, một con chó lông trắng hào quang bao phủ trống rỗng xuất hiện, phủ xuống ở bên cạnh đại hồ tử , dịu ngoan liếm liếm tay của chủ nhân.
Thấy cảnh tượng như thế, mọi người chung quanh cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Cùng lúc đó, trong lòng bọn họ cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, có đại hồ tử cùng con chó lông trắng này , bọn họ ít nhất cũng an tâm hơn nhiều lắm.
. . .
"Vù vù hô ~~~ "
Thân ảnh càng ngày gần, trong nháy mắt đã tới trước mặt thương đội.
Mọi người định nhãn nhìn lên, đây là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đầu tóc rối tung, ăn mặc một thân da thú gọn gàng, trên vai vác cung tên, trên lưng buộc da thú, nhìn qua giống như một thợ săn. . . Chỉ bất quá, để cho mọi người bất ngờ, chính là lúc mà thiếu niên nhìn thấy bọn hắn, trên gương mặt vô cùng bẩn lại lộ ra nụ cười mừng rỡ .
Người này cười cái gì? Có cái gì buồn cười sao?
Chúng ta cũng sẽ không đưa tiền, thật là một kẻ không hiểu nổi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải, bất quá nội tâm căng thẳng trong lòng cũng buông lỏng xuống. Bởi vì bất kể nhìn như thế nào, thiếu niên khó hiểu này, cũng không giống như kẻ cướp chặn đượng.
"Các vị đại ca các ngươi hảo, ta tên là Vân Phàm, Vân trong bạch vân, Phàm trong bình phàm. . . Ta muốn hỏi thăm các vị một chút, xin hỏi Nam Hoa quận thành cách nơi này có xa lắm không?"
Thiếu niên lau mồ hôi, cười hướng đại hồ tử đám người thi lễ, sau đó nói tiếp ra bản thân tới đây mục đích.
Người này, không phải là Vân Phàm còn có thể là ai.
. . .
————————————
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK