Mục lục
[Dịch] Bất Diệt Thánh Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Hoan nghênh mọi người đi tới thế giới dưới lòng đất. "

Một thanh âm nhẹ nhẹ vang lên, Túc Không cùng các võ giả vội vàng nhìn lại, chỉ thấy người của hoàng tộc dưới sự hướng dẫn của tứ đại Thành chủ từ con đường bên cạnh đi ra.

"Túc Minh chủ, không ngờ các ngươi lại là người đầu tiên đặt chân đến nơi này?"

Bạch Hổ vương Khương Liệt vốn dĩ quen biết Túc Không, nói chuyện cũng không quá mức khách khí.

"Gặp qua Bạch Hổ vương, gặp qua chư vị..."

Túc Không khách khí chắp tay chào, sau đó hỏi: "Bạch Hổ vương, nơi đây chính là thâm uyên hay sao?"

Bạch Hổ vương gật đầu nói: "Nơi này đích xác là thâm uyên, như thế nào? Có phải bị vết nứt khổng lồ kia hù dọa không? Đây chỉ là một vết nứt thâm uyên nho nhỏ thôi đấy, chỉ rộng mấy trăm trượng mà thôi, nghe nói trong Cấm Đoạn sơn mạch còn tồn tại vết nứt rộng tới mấy trăm vạn trượng..."

"Mấy... Mấy trăm vạn trượng! ?"

Nghe Bạch Hổ vương miêu tả, không ít võ giả cảm thấy kinh hãi.

Vết nứt thâm uyên rộng lớn như thế, phải có thủ đoạn thông thiên triệt địa thế nào mới có thể phong ấn nó được! ?

Túc Không cau mày: "Bạch Hổ vương, không phải các ngươi nói thâm uyên này tràn ngập yêu ma sao? Vì sao chúng ta đi cả đoạn đường dài cũng không thấy một con?"

Bạch Hổ vương sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt chuyển sang tế đàn đang lơ lửng giữa không trung: "Các ngươi hiện tại tự nhiên không thấy, bởi vì yêu ma còn chưa phá vỡ phong ấn hoàn toàn, bị áp chế ở trên tế đàn... tòa tế đàn giữa không trung kia chính là trung tâm của phong ấn, vốn dĩ cùng tứ cực trụ đều khắc ký hiệu phong ấn, uy lực khôn cùng, nhưng bị yêu ma xâm lấn , tế đàn dần dần xuất hiện vết nứt, phong ấn ký hiệu rực rỡ trở thành ảm đạm, mới trở thành bộ dáng như hiện tại, mà sau khi phong ấn ký hiệu hoàn toàn biến mất, tòa tế đàn này sẽ bị hủy diệt, phong ấn cũng sẽ tan biến, đến lúc đó..."

Bạch Hổ vương còn chưa nói hết, nhưng hậu quả không cần nói ra mọi người cũng hiểu.

"..."

Chúng võ giả trầm mặc không nói, tâm tình trầm trọng.

Lúc này, Nhị vương tử của hoàng tộc đột nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi, Túc Không Minh chủ, làm sao không nhìn thấy Vân Phàm tông sư?"

Đột nhiên nghe có người nhắc tới Vân Phàm, chúng võ giả nhất thời dâng lên lửa giận, sát khí hiện rõ trong mắt.

Nhìn thấy không khí trở nên lạnh lẽo khác thường, Bạch Hổ vương vội hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi gặp phải nguy hiểm? Vân Phàm tông sư gặp nạn sao?"

Vừa mới dứt lời, Bạch Hổ vương bản thân cũng không tin suy đoán này lắc đầu phủ nhận.

Bọn họ đều biết, thực lực chân chính của Vân Phàm sâu không lường được, có thể chèn ép làm cho Thánh Địa không thể ngẩng đầu. Ngay cả Túc Không cùng các võ giả còn sống, đối phương có thể dễ dàng gặp nạn hay sao?

"Là người của tiên đạo thế lực! Là người của tiên đạo thế lực hại chết Vân Phàm tông sư!"

Một gã võ giả nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ, lộ ra một loại cừu hận khắc sâu.

"Ách! ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? !"

Người của hoàng tộc hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không rõ chuyện này thế nào, chỉ có Nhị vương tử Khương Nguyên Trì ánh mắt khẽ lóe lên.

Lại nghe Túc Không tóm tắt đơn giản: "Ban đầu rời khỏi tòa thành phế tích kia, Vân Phàm tông sư dẫn theo chúng ta đi tới luyện lôi vực, vốn dĩ đường đi thuận lợi, không ngờ trên đường gặp gỡ lôi uyên, còn cùng một pho lôi linh trong lôi uyên tranh đấu, Vân Phàm tông sư vì cứu chúng ta thoát khỏi hiểm nguy, cùng lôi linh lưỡng bại câu thương, ai ngờ cuối cùng lại xuất hiện một đạo lãnh kiếm, đánh cho Vân Phàm tông sư rơi xuống lôi uyên..."

"Lại có chuyện như vậy! ?"

"Tiên đạo thế lực thật sự làm càn quá mức!"

"Nhất định có Thánh Địa đằng sau sai sử, nếu không tiên đạo thế lực lấy đâu ra lá gan lớn như vậy."

Người của hoàng tộc cũng cảm thấy kinh sợ, bọn họ không ngờ rằng tiên đạo làm việc bừa bãi không kiêng sợ ai như vậy.

Hiện tại còn chưa tu bổ phong ấn, tiên đạo thế lực đã phát sinh xung đột với võ đạo, hơn nữa còn thành cục diện không chết không thôi, kế tiếp sợ rằng sẽ càng thêm phiền toái.

Dĩ nhiên, cũng có người không thèm để ý tới việc này. Hiện tại chỗ dựa vững chắc nhất của võ đạo đã không còn, căn bản không có tư cách chống lại tiên đạo, song phương tự nhiên khó lòng tranh đấu. Do đó mọi chuyện vẫn nằm trong sự kiểm soát của hoàng tộc.

Nhưng người của hoàng tộc đối với chuyện chúng võ giả có thể vượt qua hiểm địa như luyện lôi vực cảm thấy cực kỳ tò mò. Mà tò mò nhất chính là võ giả có thể nhận được lợi ích gì từ nơi đó. Chẳng qua nể mặt Bạch Hổ vương không ai dám nhắc tới chuyện này, tránh phát sinh mâu thuẫn.

Tứ phương Thành chủ nhìn nhau, trong mắt hiện lên lo lắng, hành trình phong ấn lần này sợ rằng không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.

...

Qua nửa ngày, người của tiên đạo thế lực được Cổ Dịch dẫn dắt cũng tới nơi này, cơ hồ không có bất kỳ tổn thất. Duy nhất làm người ta thấy kỳ quái chính là người của Thánh địa không hề có mặt.

Chỉ thoáng chốc Túc Không cùng các võ giả nghĩ tới một loại khả năng, sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi.

Rất rõ ràng người tập kích Vân Phàm, nhất định chính là Thánh Địa không thể nghi ngờ. Bởi vì lúc ấy sợi xích trên lôi uyên bị Vân Phàm chặt đứt, người của Thánh Địa phải tìm đường khác, cho nên tự nhiên không thể nào xuất hiện cùng với tiên đạo thế lực, hơn nữa nhất định sẽ tới muộn hơn nhiều.

"Cổ Minh chủ, vì sao không thấy người của Thánh Địa?"

Bạch Hổ vương mặc dù có suy đoán, nhưng vẫn mở miệng thăm dò một câu.

Cổ Dịch thẳng thắn trả lời: "Mấy vị đại nhân của Thánh Địa còn có chuyện cần xử lý, chúng ta chia ra mà đi nên bọn ta đến nơi này trước."

Trên thực tế, Cổ Dịch cùng người của tiên đạo thế lực tự nhiên không rõ ràng tình huống của Thánh Địa, nhưng bọn hắn thấy võ đạo nhất phương không có Vân Phàm, trong lòng nhất thời cực kỳ sướng khoái.

Cho tới nay, Vân Phàm giống như một ngọn núi lớn, đặt trên đầu tất cả tiên đạo thế lực, làm cho bọn họ luôn căng thẳng, hôm nay không còn Vân Phàm áp chế, khí thế của bọn hắn dâng cao không ít.

Mà Túc Không cùng võ giả bị vây yếu thế, đối mặt với tiên đạo thế lực khiêu khích, đành phải yên lặng nhẫn nại. Bọn họ không nghi ngờ chút nào, nếu không phải hoàng tộc đang đứng bên cạnh, tiên đạo thế lực nhất định sẽ có cử động quá đáng hơn.

...

Qua thêm nửa ngày, người của Thánh Địa vẫn không có bóng dáng.

Một đám tán tu cuối cùng cũng có mặt ở nơi này, nhưng ban đầu bọn họ có khoảng mười người, hôm nay chỉ còn lại mấy vị cửu tinh cường giả bao gồm cả Thiên Âm lão quái bên trong. Mà những người còn lại đã chết trên đường đi, còn trên đường xảy ra chuyện gì chỉ có bọn hắn mới biết được.

Tán tu nhất phương đều là những người lão luyện thành tinh, nhìn thấy Vân Phàm cùng người của Thánh Địa đều không có ở nơi này, nhất thời nhìn ra không khí có chút không đúng.

Cho nên bọn họ đi sang bên cạnh, tỏ rõ lập trường trung lập.

...

"Túc Minh chủ, tại sao không thấy Vân Phàm tông sư?"

Thiên Âm lão quái nhỏ giọng truyền âm, ngoại nhân khó lòng phát hiện.

Túc Không biết Thiên Âm lão quái cùng Vân Phàm có quan hệ thân thiết không giống bình thường, tự nhiên không giấu diếm, đem mọi chuyện trước đó kể lại rõ ràng.

Nghe được tin tức này, Thiên Âm lão quái mặt không đổi sắc, nhưng tâm tình ảm đạm rất nhiều.

...

Thấy đại đa số mọi người đã đến đông đủ, Bạch Hổ vương mới mở miệng nói: "Thời gian cấp bách vô cùng, mặc dù bây giờ còn có Vân Phàm tông sư cùng người của Thánh Địa chưa tới, nhưng chúng ta không thể đợi thêm nữa rồi, cần phải thực hiện trước một bước..."

Dừng một chút, Bạch Hổ vương tiếp tục nói: "Kế tiếp, chúng ta sẽ cùng nhau đi tới tế đàn tu bổ phong ấn, số lượng yêu ma chư vị săn giết sẽ được ghi lại một cách tự động. Mặt khác, đây là tị độc linh đan hoàng tộc chúng ta luyện chế phục vụ cho thí luyện lần này, sau khi phục dụng sẽ có chút kháng tính với ma độc."

Vừa nói, Bạch Hổ vương đem từng viên linh đan màu trắng phân phát cho mọi người.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK