Một hồi đại chiến khiến cho thi hài nằm khắp nơi trên mặt đất.
Hơn một ngàn tiên đạo tu sĩ bị chôn vùi, hơn mười vị tiên đạo cường giả bị chết, biên quân tam gia càng tổn thất thảm trọng.
Hôm nay trong Tề Lương Thành đều tràn ngập vẻ tiêu điều, không còn cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh như ngày trước .
Khoảng cách "Vân họa chi loạn" đã trôi qua ba ngày mà thế lực khắp nơi rất ăn ý lựa chọn yên lặng, đại quân vốn định đi đến Tề Lương Thành đều bị triệu hồi, không thấy động tĩnh gì nữa.
Ở khu vực trung ương, xung quanh Lam gia thương hành giống như một vùng cấm, tất cả người lui tới cũng đều đi đường vòng mà tránh.
Mặc dù trôi qua nhiều ngày như vậy nhưng mùi máu tanh trong này vẫn còn chưa tan đi.
. . .
Tại hậu viện của thương hành, tất cả đám người Thiên Hà đều đang đứng đợi ở ngoài cửa với vẻ lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn sang căn phòng Vân Phàm đang ở.
Không bao lâu thì cửa phòng mở ra, Tạ Lạc Nhi từ trong phòng đi ra, đôi lông mày nho nhỏ khẽ nhăn lại.
"Lạc Nhi muội muội, hiện tại tình huống của lão đại thế nào ? Không có gì đáng lo chứ!"
Thiên Hà vội vã hỏi, những người khác cũng đều xúm lại.
Tạ Lạc Nhi khoát tay áo rồi nói bình tĩnh: "Mọi người không cần lo lắng, Vân đại ca không có nguy hiểm đến sinh mệnh, chỉ là hơi thở suy yếu, mạch tướng hỗn loạn, may mà thần hồn của hắn vẫn ổn, sinh mệnh lực lượng cường đại, tin rằng qúa không bao lâu sau sẽ tỉnh lại. . ."
Dừng một chút, Tạ Lạc Nhi lại chuyển sang chủ đề khác: "Chẳng qua với trạng thái hiện tại của Vân đại ca nếu không có mấy tháng thì khó mà khôi phục, đến lúc đó lại khởi hành đi tham gia Tiên Võ đại hội chỉ sợ không đủ thời gian."
Thiên Hà vội vàng nói: "Điều này không có vấn đề, chúng ta mang theo lão đại đi là được rồi !"
Phương Đồng lắc đầu phản bác: "Ngươi nói thật là đơn giản, đường đến Cổ Đô xa như vậy, nhỡ trên đường đi lại gặp được cường địch thì sao bây giờ?"
Vân Phàm lần này tuy rằng lấy một địch chúng, đại giết tứ phương, nhưng là cũng đắc tội không ít thế lực.
Biên quân tam gia tạm thời không nói, ra khỏi phạm vi thế lực biên cảnh thì thủ đoạn của bọn họ cũng rất hữu hạn mà thôi. Nhưng Thiên Linh Tông cùng Tiên Đạo Tổng Minh đều là thế lực siêu cấp nhất đẳng, nhất là Thiên Linh Tông, trước sau tổn hại hai vị trưởng lão, hai gã truyền thừa đệ tử, trong đó một vị vẫn là tiểu vương gia của Đông Lăng Thành, thù này là kết lớn rồi, cơ hồ là cục diện không chết không ngừng.
Mà càng đáng sợ chính là Vân Phàm đắc tội thánh địa, ngay trước mặt hai vị trưởng lão thánh địa giết chết thiên kiêu truyền kỳ mà Thánh Chủ chú ý, rồi lại đả thương một vị trưởng lão trong đó và bức người phải rời đi.
Có thể tưởng tượng được Vân Phàm sẽ phải đối mặt với quái vật lớn cường đại như thế nào. Nói không chút khoa trương nào chính là nếu thánh địa mà trả thù thì Đại Càn cổ quốc tất nhiên không có chỗ để Vân Phàm dung thân.
. . .
"Ách!"
Thiên Hà nghẹn lời, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, rồi sau đó cười gượng nói: "Không ngờ a, hiện tại Đồng Đồng cũng biết suy nghĩ! Hắc hắc hắc hắc!"
"Ít ba hoa thôi, đang nói chính sự đấy!"
Phương Đồng tức giận trừng mắt nhìn Thiên Hà rồi sau đó tròng mắt xoay chuyển và chuyển hướng nhìn về phía Thiên Âm lão quái cùng Lãnh Thiền Tử.
Lãnh Thiền Tử hiểu ý nói: "Lão quái vật, dù sao ngươi cũng rảnh rỗi, hay là đi cùng bọn họ đến Cổ Đô giúp vui nhé?"
Thiên Âm lão quái bĩu môi nói: "Muốn lấy ta làm cu li? Lão gia hỏa nhà ngươi sao không đi đi?"
"Ta cũng muốn đi a, nhưng ta lại không đi được."
Lãnh Thiền Tử cười khổ nói: "Lúc trước ta từng đáp ứng Vân Phàm tông sư đem thượng cổ truyền thừa công bố rộng rãi khắp thiên hạ, cho nên ta chuẩn bị đi đến Đông hải vực. . . Thật sự mà nói ta mới đúng là cu li đấy."
Thiên Âm lão quái cười lạnh nói: "Được rồi, lão gia hỏa ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ!"
"Thiên Âm tiền bối. . ."
Tống Tiểu Phong đột nhiên mở miệng, do do dự dự nói: "Tiền bối ngươi. . . ngươi có thể cùng đi với chúng ta hay không? Trên đường... cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau."
"Chiếu ứng? Ha ha ha ~~~ "
Thiên Âm lão quái âm cười xót xa xót xa, chứng kiến bộ dáng Tống Tiểu Phong vừa thấp thỏm vừa chờ đợi, không khỏi mất hết cả hứng thú: "Thôi thôi, dù sao lão phu cũng không có chỗ nào để đi, tựu đi xem cũng tốt. . ."
Nói xong, Thiên Âm lão quái lại chuyển lời: "Chẳng qua lão phu cũng nói thẳng là lão phu đã trả hết món nợ ân nghĩa với Vân Phàm tiểu tử, nếu như trên đường gặp được cường địch thì lão phu chắc chắn sẽ chạy rất xa, đừng hy vọng lão phu đồng sinh cộng tử cùng với các ngươi."
"Cám . .. cám ơn tiền bối."
Tống Tiểu Phong kích động gật gật đầu, bọn người Thiên Hà cũng mặt mày hớn hở.
Bọn họ cũng đều biết Thiên Âm lão quái toàn nói những lời tệ bạc, nhưng từng có kinh nghiệm một lần kề vai chiến đấu khiến cho bọn họ cũng hiểu rõ con người của Thiên Âm lão quái. Ít nhất lão quái vật tính tình cổ quái, bộ dạng xấu xí, thủ đoạn âm độc tàn nhẫn này không phải là dạng tiểu nhân tráo trở.
. . .
Trong lúc mấy người đàm luận thì Lam Nhược Tuyết mang theo hai tỷ đệ sinh đôi đi tới.
Giờ phút này trong lòng Lam Nhược Tuyết cũng rối bời, sau khi trải qua sự kiện lần này, Lam gia xem như hoàn toàn quyết liệt với thế lực biên cảnh.
Tại thời điểm ban đầu, hết thảy cũng đúng như dự đoán của nàng, Vân Phàm lấy tư thái cường giả đối kháng tất cả thế lực, hơn nữa đại khai sát giới, hung diễm thao thiên, uy chấn bát phương. Nhưng mà thánh địa đột nhiên hàng lâm lại khiến nàng không biết làm sao.
Nàng có thể không để ý đến tiểu tông tiểu phái, có thể không để ý đến biên quân tứ gia, thậm chí có thể không để ý Tiên Đạo Tổng Minh cùng một trong tiên đạo lục tông là Thiên Linh Tông, nhưng nàng không thể không để ý đến thái độ của thánh địa.
Nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, bất luận bản thân nàng có nguyện ý hay không thì người khác đều nghĩ nàng đang ở trên con thuyền với Vân Phàm, hiện tại muốn rời khỏi đã quá muộn.
Một khi đã không thể lui, vậy chỉ có một đường đi theo người tên Vân Phàm này thôi.
Không thể không nói, Lam Nhược Tuyết là một vị thương nhân vĩ đại, tâm tính vĩnh viễn đều là bình tĩnh cứng cỏi như vậy, lo lắng đến kết quả xấu nhất, chuẩn bị những phương án tốt nhất. Bởi vậy, mấy ngày qua nàng chẳng những không có làm gì bất hòa với bọn người Thiên Hà mà ngược lại còn tận lực thỏa mãn hết thảy yêu cầu của bọn họ, hơn nữa tại trong phạm vi đủ khả năng nàng còn đưa đến cho bọn người Thiên Hà càng nhiều trợ giúp.
Thiên Hà cũng là một người thành tinh, tất nhiên hiểu được đạo lý bánh ít đi, bánh quy lại, sau khi biết được Lam Nhược Tuyết sau này sẽ đối nghịch với Nam Cung gia thì không nói hai lời đã đem di vật trong vòng Càn Khôn của Nam Cung Hàn Yên cho đối phương.
Kể từ đó, song phương có thể nói là tất cả đều vui mừng.
Duy nhất khiến Lam Nhược Tuyết cảm thấy ngoài ý muốn chính là biên quân Thái gia Thái Văn Nguyệt cư nhiên tìm đến nàng đàm luận chuyện thương vụ.
Hai người tựa hồ cũng rất ăn ý, không có đề cập đến việc tranh đấu chút nào mà ngược lại Thái Văn Nguyệt chỉ nói đến sinh ý nơi biên cảnh, trong lời nói để lộ ra một chút ý đồ hợp tác.
Thái gia muốn nhờ sự trợ giúp trên tuyến đường kinh doanh của Lam gia , Lam Nhược Tuyết thì muốn mượn cơ hội này thuận thế mà phát triển để đạt được trở lại một địa vị tại vùng đất biên cảnh này.
Cho dù Lam Nhược Tuyết không rõ ý đồ thực sự của Thái Văn Nguyệt là gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc nàng tiếp nhận thiện ý của đối phương, khiến cho cuộc trò chuyện giữa hai người với nhau có vẻ rất là thoải mái.
"Chư vị, thương thuyền đã an bài thỏa đáng, chẳng biết chư vị định khi nào khởi hành?"
Nghe Lam Nhược Tuyết nói như vậy, bọn người Thiên Hà tụ cùng một chỗ thương lượng với nhau.
Mọi người không muốn trì hoãn thêm nữa, chỉ tiếc bây giờ đang là ban ngày, cứ như vậy gióng trống khua chiêng rời đi cũng không quá thích hợp. Cho nên cuối cùng bọn họ thương nghị vào lúc đêm khuya sẽ lặng lẽ rời đi để tận lực tránh đi sự chú ý của mọi người.
Mà Lam Nhược Tuyết cũng đem một đôi tỷ đệ của mình giao cho bọn người Thiên Hà.
. . .
. . .
. . . ()
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK