• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thủy Nhược Lam

Tôi mơ một giấc mộng, từ lúc lên thuyền tôi luôn bị một cơn ác mộng đeo bám.

Biển sâu u tĩnh bị ánh mặt trời ban ngày chiếu sáng, hình thành những gợn sóng xinh đẹp, RMS Titanic vẫn bình tĩnh lướt đi trên biển. Hết thảy không tiếng động giống như trong phim, hướng nó chạy vẫn là tảng núi băng vĩ đại kia, thân tàu không có giảm tốc một chút nào cùng núi băng va chạm vào nhau, nước tràn qua, tôi nhìn thấy mình đi vào khoang thuyền toàn là nước biển, lạnh như băng trầm mặc biến thành màu sắc duy nhất của nó.

Rất nhanh giấc mộng này từ đường hầm thời gian càng ngày càng rõ ràng, tôi nhìn thấy sàn tàu và cánh cửa lớn rộng mở, ngọn đèn lộng lẫy chiếu sáng trên đỉnh đầu tôi.

Bốn phía đều là người, nhưng tôi không thấy rõ khuôn mặt của họ. Thẳng đến khi thấy một người đàn ông mặc tây trang tay cầm đàn violon đi qua hỏi tôi, "Emily tiểu thư, có muốn nghe diễn tấu bài My Heart Will Go On không."

Tôi rốt cuộc phát hiện đó là chỉ huy dàn nhạc, ông ấy cười chờ tôi đáp lại.

Đột nhiên giương mắt, người chết trên RMS Titanic đều ở trong này, bọn họ cứ như vậy nhìn tôi, phảng phất như đã chờ tôi thật lâu.

Bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tôi kì quái nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trên, hoa văn tinh tế trên trần làm tôi hoa mắt. Sờ sờ mặt mình, khô ráo mà bóng loáng. Từ trên giường ngồi dậy, chân trần mặc áo ngủ đi ra ngoài. Cal trực tiếp nằm ở trên sô pha dài ngủ, tôi có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở mệt mỏi của anh.

Đi đến bên người anh cúi đầu quan sát anh, phát hiện quầng thâm dưới mắt anh bắt đầu hiện lên, môi bị tróc da, hình như vài ngày không được ngủ ngon giấc. Tôi dùng ngón tay vuốt mái tóc đen của anh, vuốt đến mi mắt, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Người hầu Cal mang đến đang thu dọn phòng khách, hơn nữa đang chuẩn bị bữa sáng. Đêm qua tôi gặp Rose, sắc mặt của cô ấy so với trước đây thì tốt hơn, xem ra ở dưới áp lực của Cal, mẹ của cô ấy cũng không tạo quá nhiều áp lực cho cô ấy.

Tôi thậm chí cảm thấy Cal và cô ấy đã thương lượng với nhau, về cái kế hoạch giải trừ hôn ước kia, cho nên cô ấy mới không biết sợ như vậy.

Đến sàn tàu tư nhân, tôi đứng bên cạnh cửa sổ vài phút, chuyên chú nhìn chằm chằm hải dương bên ngoài thuyền. Hôm nay là ngày mười bốn, tôi hi vọng thuyền sẽ giảm tốc vào ngày hôm nay, trên hành lang thông báo có dán thông báo tốc độ ngày hôm qua, nếu tôi muốn nhìn tốc độ của ngày mười bốn, phải đợi đến ngày mai. Nhưng tôi lo lắng mình vĩnh viễn không nhìn thấy được thông báo vào trưa ngày mười năm, điều này không phải không tin tưởng Cal, mà là lo lắng quán tính lịch sử sẽ bắt buộc xảy ra.

Nếu thuyền chìm... Tôi lắc đầu đè nén ý nghĩ mang điềm xấu này ra khỏi đầu, thuyền cứu nạn trên thuyền không thể cứu hết tất cả mọi người ở đây, điều này là không thể nghi ngờ, đến lúc đó khách ở khoang hạng ba sẽ không hay ho. Tôi không hi vọng Jack, còn có những khách nhân cùng tôi khiêu vũ chết lạnh trên dòng sông băng, nó mới thật sự là ác mộng, không phải cứ khóc thút thít như trong rạp chiếu phim là xong.

Đáng tiếc tôi không nhìn ra thuyền có giảm tốc thật hay không, hải dương quá lớn, tốc độ của nó quá lớn nếu nó không dừng lại thì sẽ không có ai phát hiện được. Nhìn bên ngoài thật lâu, cũng không thể xác định, tôi mới rời khỏi cửa sổ, tính toán đợi thay quần áo đi tìm Andrew, để ông ấy theo tôi đi tham quan phòng thuyền trưởng một chút, sau đó trực tiếp hỏi thuyền trưởng.

Xoay người nhìn thấy Cal mặc áo ngủ khoác áo khoác đứng ở bên cạnh cửa, tóc hỗn độn nhìn tôi. Anh dễ dàng nhìn thấy tôi đang suy nghĩ gì, nhàm chán nhếch miệng cười cười, nói với tôi: "Đừng lo lắng, thuyền sẽ không chìm."

Không chìm là tốt nhất, đêm qua tôi cảm nhận được không khí lạnh lẽo, ban ngày hơn mười độ buổi tối có thể giảm tới một hai độ, loại nhiệt độ này làm tôi không thể không suy nghĩ. Điều này tỏ rõ thuyền đã vượt qua chỗ giao nhau giữa dòng nước ấm và dòng nước lạnh, từ Mexico tiến vào hải lưu Labrador. Nếu thuyền hôm nay không có giảm tốc, như vậy tối hôm nay lịch sử nhất định sẽ tái diễn.

"Tốt lắm, anh nói nó không chìm thì sẽ không có chuyện gì, đừng đứng ở nơi đó nói mát." Cal đi đến bên người tôi, khoác áo khoác lên người tôi, sau đó đỡ tôi vào trong phòng khách, anh bất mãn cầm tay tôi nói thầm, "Em không được quên mặc quần áo, bây giờ nhiệt độ không khí rất thấp, nếu sinh bệnh thì làm sao bây giờ."

Nói thật Cal càng ngày càng giống lão mẹ, hoặc nói chính xác hơn thì anh có thiên phú lải nhải.

Tôi cúi đầu nhìn anh cầm tay tôi, anh lo lắng làm tôi cảm thấy thật an tâm, sau đó tôi thấp giọng hỏi anh, "Thuyền hôm nay sẽ giảm tốc chứ?" Cái này chỉ là muốn nhận được câu nói chắc chắn lần nữa, không phải hoài nghi anh.

Tôi cho rằng Cal sẽ vô cùng tự nhiên đáp lại tôi, nhưng trong nháy mắt, tôi phát hiện anh ngẩn người, từ quan sát của tôi từ cử chỉ và cảm xúc của anh rồi biến nó thành vũ đạo, stôi cảm nhận được một chút cảm xúc nào đo.

Anh không quá xác định, thậm chí còn không coi trọng chuyện này. Đương nhiên loại cảm giác này chỉ chợt lóe qua, anh lập tức trả lời tôi, "Sẽ, nó sẽ giảm tốc, em không cần lo lắng, nó không phải Olympic."

Tôi đương nhiên biết nó không phải là Olympic, không quá xác định tạm dừng vừa rồi của Cal, tôi đành phải quy về do sự đa nghi của mình.

Cơm nước xong, tôi lại đi tản bộ trên sàn tàu phơi nắng, như nguyện nhìn thấy Andrew tiên sinh mang theo hai vị nữ sĩ một vị nam sĩ đi qua trên sàn tàu. Tôi mặc áo dài và đội một chiếc mũ cùng màu, còn mang theo bao tay dài màu trắng, thoạt nhìn như là một vị tiểu thư gia thế tốt, mặt mang mỉm cười đi theo bước chân bọn họ. Vài vị khách khoang thượng đẳng tỏ ra thiện ý với sự ra nhập của tôi, Andrew bởi vì đi tuốt đàng trước mặt, cũng không có lập tức phát hiện tôi, ông ấy tự nhiên mà giới thiệu hết thảy công năng của con thuyền.

Vô luận là lan can, hay là thuyền cứu nạn, hoặc là áo phao dự phòng, ông ấy giới thiệu lịch sử con thuyền cũng sẽ nói về công năng của chúng. Hơn nữa ngôn ngữ hài hước đáng yêu, không làm người khác cảm thấy chán nản, nhàm chán.

Đương nhiên rất nhanh ông ấy quay đầu phát hiện tôi đứng trong đám đông nhìn ông ấy, tôi thừa lúc không có ai chú ý làm mặt quỷ với ông ấy, làm ông ấy nghẹn lại câu chào trong miệng ông ấy cười lắc đầu, trực tiếp làm như không thấy tôi tiếp tục dẫn khách đi đến khoang hạm trưởng. Khoang điều khiển trung tâm con thuyền cùng nằm trên một tầng, hôm nay là Chủ Nhật, tôi biết hôm nay sẽ có diễn tập cứu nạn, bất quá bị thuyền trưởng hoặc là bạch tinh thượng tầng đổi thành tiết mục càng có tính thực tế hơn, cũng càng lấy được lòng hành khách hơn.

Với tôi mà nói tiết mục chủ nhật không thể quan trọng hơn so với việc diễn tập cứu nạn, thuyền cứu nạ này chỉ mới được phát minh, rất nhiều thuyền viên đều không quen thuộc, diễn tập sẽ làm thuyền khó phát sinh chuyện không biết làm gì khi thuyền gặp nạn, mà sẽ không lãng phí thời gian. Đáng tiếc chi tiết nhỏ này với công ty White Star Line mà nói thì lấy lòng hành khách quan trọng hơn, tôi chỉ có thể cầu nguyện thuyền hôm nay sẽ giảm tốc, có thể dễ dàng phát hiện núi băng.

Thuyền trưởng đứng ở trước bánh lái, cùng thuyền viên nói cái gì, ông ấy nhìn thấy Andrew thì vui mừng giật râu bạc của mình,sau đó cười hoan nghênh chúng tôi đến.

Một nhân viên tạp vụ khéo léo đi tới, thuyền trưởng ngừng lại bước chân, thuyền trưởng dừng lại thấp giọng hỏi hắn xảy ra chuyện gì. Tôi mơ hồ nghe được đối phương đang nói về cảnh báo núi băng, gần như trong nháy mắt đó tôi phát hiện đây là cơ hội thật tốt để mở miệng hỏi, điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt, giọng điệu mang theo kỳ hồn nhiên, lcho dù có hỏi sai điều gì, cũng chỉ phải nhận được tha thứ thiện ý từ mọi người, bởi vì tôi không hề ác ý, "Gặp được núi băng, chúng ta sẽ giảm tốc sao? Smith thuyền trưởng."

Andrew ngay từ đầu cũng không có phản ứng lại thanh âm của tôi, bởi vì tôi biến thanh âm của mình thành trẻ con.

Tôi hi vọng giọng điệu hồn nhiên này, có thể làm thuyền trưởng nói ra đáp án chân thật nhất của mình cho tôi. Mà thuyền trưởng không phụ sự mong đợi của mọi người, còn chưa có quay đầu liền phản xạ đáp lại vấn đề của tôi, "Đương nhiên sẽ không, đừng lo lắng, mùa này gặp núi băng thật bình thường, thuyền đã bắt đầu gia tốc, thật an toàn."

"Gia tốc..." Tôi đứng ở bên ngoài, không thể tin được lặp lại lời nói của ông ấy.

Andrew rốt cục ý thức được thuyền trưởng trả lời ra vấn đề, ngày hôm qua ông ấy nói với tôi thuyền sẽ giảm tốc, nhưng bây giờ thuyền trưởng nói ra đam rách lời nói dối của ông ấy.

"Các ngươi không giảm tốc sao?" Tôi kì quái, nghi ngờ hỏi.

"Giảm tốc? Vì sao phải giảm tốc?" Thuyền trưởng đi tới, ông ấy hình như cảm thấy tôi quá khẩn trương, còn ôn hòa cười nói, "Không quan trọng, mặc dù có băng sơn, nhưng điều này thật thông thường, không cần lo lắng. Bốn nồi hơi cuối cùng trên thuyền cũng đã mở rồi, cô nên tin tưởng kĩ thuật của chúng tôi."

Cal nói thuyền sẽ giảm tốc, Andrew cũng nói sẽ giảm tốc, nhưng thuyền trưởng nói nó sẽ gia tốc... Tôi nghiêm cẩn nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt thuyền trưởng, nhịn không được lộ ra tươi cười vô hại, không ngừng xác nhận, "Thuyền sẽ gia tốc, xem ra chúng ta có thể rất nhanh liền đến được đích."

Thuyền trưởng thật tự tin trả lời, "Nếu thuận lợi mà nói, buổi tối ngày mười sáu sẽ tới."

Có cái gì so với thuyền trưởng càng hiểu hơn vwf tốc độ của con thuyền này chứ? Ông ấy nói ngày mười sáu thì là ngày mười sáu, tươi cười trên mặt tôi dần biến mất, nói với thuyền trưởng không rõ chân tướng: "Chúc mừng, thuyền của ông nhất định sẽ lên trang đầu, tôi cam đoan." Nói xong, tôi xoay người bước đi, đi ra chỗ điều khiển ánh mặt trời bên ngoài làm đau mắt tôi, tôi nhịn không được xoa xoa mắt, làm nước muối sinh kí tràn ra.

Tôi hít sâu, nỗ lực nói cho bản thân không cần hoảng loạn, bây giờ còn chưa tới thời khắc cuối cùng. Thuyền không có giảm tốc còn có cơ hội dừng lại, không nên gấp gáp, tôi còn có thời gian.

Bước chân rốt cục không thể nhịn được nữa nhanh hơn, không ngừng nhanh hơn, cái cảm giác nghiến răng nghiến lợi muốn áp cũng không thể áp được.

Caledon Hockley, anh chờ đó cho em.

Tôi dùng lực thật mạnh mở cửa căn phòng, nhìn thấy Cal mặc ba bộ tây trang màu tối, đang nói với một nam phó: "Lấy mấy bức tranh khó coi kia xuống, nhét vào trong hòm, nói cho Rose cô ấy muốn dọn cái gì thì dọn hết đi, tôi đưa hết cho cô ấy... Emily."

Cal thấy tôi đi vào, tươi cười vui sướng nói.

Tôi cũng mỉm cười, từng bước một hướng chỗ anh đi, sau đó kéo cà vạt của anh trong áo, sau đó từng chút từng chút một kéo ra, kéo nhanh, nhanh đến mức cỏ anh bị thắt alij.

Cal khó chịu mà nghi hoặc "Ân" một tiếng.

"Anh nói..." Tôi mỉm cười, chậm rãi hỏi, "Thuyền sẽ giảm tốc?"

Cal không có chần chờ, vội vàng gật đầu.

Tôi mỉm cười không thay đổi, trầm mặc vài giây, rốt cục đè nén không được cảm giác sôi trào trong ngực. Thả cà vạt của anh ra, Cal lập tức sặc ho khan vài tiếng, không hiểu nói: "Ai chọc giận em?"

Vốn muốn đi lại một lúc bình tĩnh rồi mới trở về, nhưng lời nói này của anh làm tôi dừng hẳn bước chân, tôi nhịn lại nhịn, nhẫn... Nhịn xuống cảm giác muốn nhảy xuống biển, quên đi, xoay người, quay đầu, khuôn mặt tươi cười không thay đổi. Đi đến trước mặt Cal, vươn tay ước lượng khoảng cách một chút, tiếp đó nghiêm mặt dữ tợn, tay kéo lấy tay anh, lấy chân phải làm trục nhanh chóng xoay người, hung tợn dùng một chút lực, người đàn ông kia không chút phòng bị bị tôi xoay một cái ngã trên thảm.

Cal đầu óc choáng váng quỳ rạp trên mặt đất, tôi trực tiếp dùng chân đạp lên thắt lưng anh, lạnh giọng nói: "Anh nhớ kĩ cho em, em hận nhất là người khác lừa mình!"

Còn trong lúc tôi đang yêu anh mà gạt tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK