Editor: Thủy Nhược Lam
Cal lại chạy trở về phòng tiếp tục công việc, tôi vẫn ngồi ở trên ghế sofa ngẩn người. Chính xác mà nói thì sau khi anh theo tôi luyện múa, sau đó kéo tôi về phòng, sau khi biết tôi biết tiếng pháp thì đưa cho tôi một cuốn tiểu thuyết, bảo tôi ngồi ở trước mặt anh giết thời gian.
Nếu luôn ngồi cạnh người này, tôi tình nguyện ra khỏi phòng ở khu B này, ra sàn tàu khoang hạng ba phơi nắng. Tôi lười biếng lật một trang giấy, Cal ở bên cạnh mắng cấp dưới đáng thương xử lí tài liệu không tốt. Thường thường sẽ nghe được một câu anh thấp giọng mắng "Tôi muốn đuổi cái tên ngu ngốc giống luật sư England kia" hoặc là "Cái tên kia có biết làm việc hay không, lỗ mãng ngu ngốc chỉ biết uống rượu".
Nhân viên công tác kiếm ăn dưới trướng của anh thật vất vả, không biết họ làm sao chịu đựng được vị cố chủ vừa soi mói vừa nham hiểm này chứ?
Có rất nhiều lúc tôi không chú ý Cal sẽ trộm liếc tôi một cái, tôi tận lực bỏ qua ánh mắt này, bởi vì tầm mắt của anh làm tôi nhớ tới lúc mình nhìn thấy đống tài sản ở Grandet. Đương nhiên ánh mắt anh nhìn không chết lặng, mà giống như mấy cái xúc tua lạnh lẽo bám lên người. Tôi vấn duy trì bề ngoài bình tĩnh, sau đó tính toán lúc anh không nhìn chằm chằm cô có thể đi tìm Andrew. Tuy tốc độ con thuyền có giảm đi, nhưng để ngừa vạn nhất, nhưng vẫn hi vọng ông ấy có thể liên hệ với con thuyền khác ở phụ cận, không nhất định phải theo sát phía sau RMS Titanic, nhưng ít nhất phải giữ khoảng cách một giờ có thể đuổi theo.
Thật vất vả chờ đến bữa trưa, Cal xử lí tốt một phần văn kiện rồi cho vào tromg hòm sắt, còn có một phần đưa cho lão Poodle, hình như là sai ông ta gửi qua fax. Phục vụ mang một bộ bàn ăn đến, bắt đầu bố trí cơm trưa.
Cầm khăn ăn dài nửa thước, khăn trải bàn trên bàn cơm có thêu ren, tôi nỗ lực suy nghĩ cuộc sống của mấy người thuộc thế giới thượng lưu. Đây là thế giới mà người giàu luôn mang theo tôi tới bên người, từng người giúp việc đều nâng khay đựng thức ăn lên, tất cả đều còn nóng, giày và quần áo không nhiễm chút bụi, niên đại này bữa tôi có hơn hai mươi món.
Cơm trưa không có khoa trương như vậy, cũng chỉ có bảy tám món. Nghe nói nữ nhân ăn xong cơm trưa còn chờ bữa trà chiều, còn đổi quần áo đi đến tiệc xã giao, sau đó bảy tám giờ còn lo lắng xem nên mặc bộ quần áo nào để đi dự tiệc.
Nghe qua, cuộc sống của mấy người có tiền thật nhàm chán, mỗi ngày chỉ lo lắng hai chuyện là ăn và mặc.
Tôi chọc cá thịt trong mâm, nghĩ buổi chiều còn một bữa trà chiều liền cảm thấy no. Cho dù tôi cũng muốn bù đắp lại số dinh dưỡng mà cơ thể đang thiếu, cũng không hy vọng bồi bổ điên cuồng như vậy. Điều đó không có ưu việt gì với đắp nặn cơ thể tôi cả, tôi lúc nào cũng chú ý biến hóa của cơ thể, nhiều mỡ sẽ làm cơ thể của tôi xấu đi.
Cal muốn nói lại thôi với lễ nghi bàn ăn của tôi, vô luận là ngồi không có ghế dựa, tư thế ăn không cúi đầu, hay là cách dùng dao nĩa khăn ăn đều không có cái gì để xoi mói.
"Ai em cái này?" Cal rót cho mình một ly rượu, so với việc để người khác rót hộ, anh càng thích cảm giác cầm bình rót số lượng rượu mình cần hơn.
"Một người bạn nước Anh." Tôi hồi tưởng một chút, mới nhẹ nhàng bâng quơ trả lời. Là một người vũ si, lúc tôi đến nước Anh hắn tiếp đãi tôi, bởi vì tổ tiên là quý tộc nước Anh, cho nên vị vũ si kia có nghiên cứu qua về cái này.
"Bạn gì?" Cal vừa mới thoải mái liền bắt đầu buộc chặt, biểu cảm thậm chí còn mang theo chút khó coi hung ác.
Bạn là bạn, còn có thể có bạn gì nữa?
"Nam nữ?" Cal không đợi tôi trả lời, lại tự động khí thế bức người hỏi tiếp.
Anh nghĩ mình là Holmes sao? Đây là phim tình cảm hay là phim trinh thám vậy.
"Về sau đoạn tuyệt quan hệ với người "bạn" này đi, em cũng sẽ không vì cuộc sống mà có quan hệ với hắn... Bọn họ?" Anh hơi chần chờ sửa số lẻ thành số nhiều, hơn nữa sửa đặc biệt khó khăn, giống như điều này quan trọng như tính mạng của anh vậy.
Con đường tới não của anh luôn làm tôi khó đoán, chẳng lẽ là do chúng tôi có khoảng cách một trăm năm thời gian sao? "Lão nhân" này trong lòng sẽ không tự động não bổ một đoạn bí sử đáng thương nào đó cho tôi đi.
Tôi nhẫn nại thở dài, dù sao xuống thuyền cũng không gặp lại nữa, nhưng vài ngày thì tôi vẫn chờ được.
"Còn có, giải trừ hôn ước." Cal đột nhiên thốt ra, anh vừa nói ra miệng mới phát hiện bản thân mình quá cấp thiết với vấn đề này, môi mất tự nhiên xụ xuống, ánh mắt hơi lóe. Đương nhiên chút phản ứng chột dạ này chỉ có một giây thôi, rất nhanh anh liền khôi phục dáng vẻ thương nhân tinh anh đang ngồi trước bàn đàm phán, cằm hơi hơi nâng lên, mặt kiêu căng nhìn tôi.
Giải trừ hôn ước? Tôi mờ mịt nhìn anh, hôn ước gì?
Có thể là anh hiểu lầm tôi chưa trả lời, Cal vốn đang ẩn nhẫn lại bắt đầu bồn chồn không yên, khóe mắt anh rủ xuống, ánh mắt lạnh lùng vô cùng, ngón tay đặt ở trên bàn cơm, nói với tôi: "Emily, anh không muốn em nhìn thấy một mặt không lễ phép của anh, nhưng nó không có nghĩa là anh rất ôn hòa, em còn thích cái tên mặt trắng kia sao?"
... Mặt trắng? Rốt cuộc tôi cũng liên tưởng từ này với Jack.
Lúc này tôi tương đối yêu thuyền trưởng Depp, với Jack chỉ là chỉ là tình cảm thời thiếu nữ ôm ấp với thần tượng mà thôi, yêu thật sự thì chưa từng có. Nhìn Cal nghiêm túc nhìn tôi như vậy, đầu óc mới tự động đưa mấy lời của anh liên kết lại với nhau, hình như tôi lôi kéo Jack làm lá chắn, còn nói tôi với hắn có hôn ước nữa.
Vốn muốn lắc đầu, nhưng lại lo lắng Cal không tin, dù sao hôm qua mới tuyên bố chúng tôi muốn kết hôn, hôm nay liền lập tức nói không có tình cảm thì rất không đáng tin.
Ngón tay Cal vốn đang thả lỏng lại nắm chặt lại, khăn trải bàn đáng thương bị anh vò nát, tôi đã tập trung tinh thần, chuẩn bị trước khi anh lật bàn thì nhấc đĩa đồ ăn lên. Anh rốt cục đè nén lửa giận hiện lên rõ ràng trên mặt xuống, ngón tay cũng miễn cưỡng thả ra, nhưng gần xanh trên mu bàn tay lại vẫn rõ ràng như trước.
Tôi cảm thấy mình vẫn nên suy xét một khoảng thời gian nữa, sau khi làm bộ đã suy xét xong, mới nghiêm cẩn nhìn mặt Cal, chậm rãi lắc đầu, nói với anh: "Không, em không có yêu anh ấy."
Bởi vì tầm mắt dừng ở trên mặt anh, hơn nữa trước kia từng có một khóa huấn luyện biểu cảm này, cho nên tôi rất nhanh có thể thấy được quá trình anh thả lỏng cơ bắp, ánh mắt anh một lần nữa sáng lên, khóe mắt nâng lên, trạng thái vui mừng từ trong lòng thay thế cho tối tăm, tức giận.
Tôi không tự giác nắm chặt nĩa trong tay, lực đạo thay đổi theo cảm xúc của anh. Tôi không biết mình có thể ảnh hưởng lớn tới anh như vậy, giống như tôi có thể kéo anh thoát khỏi cảm giác rơi từ trên không trung.
Đương nhiên loại vui sướng này anh không biểu hiện ra bên ngoài, hơn nữa cảm xúc đa nghi lại kéo đến, anh không tin nói: "Hai người không phải định kết hôn sau khi xuống thuyền sao?"
"Anh và Rose cũng chẳng phải xuống thuyền rồi kết hôn sao." Tôi trả lời lại một cách mỉa mai, rũ mắt xử lý cá thịt trong đĩa, lười nghiên cứu bệnh trạng bệnh thần kinh thời kì cuối.
"Chỉ là đính hôn." Cal vội vàng giải thích, tốc độ nhanh tới mức làm người khác lo lắng anh sẽ cắn phải lưỡi của mình.
"Anh có yêu cô ấy không?" Tôi tự nhiên nắm giữ đề tài, ít nhất phải lừa cho xong bữa ăn này, tôi cũng không muốn anh nói ra mấy đề tài làm tôi nuốt không trôi.
"Yêu cô ấy?" Cal kỳ quái lặp lại vấn đề này, sau đó anh bắt đầu im lặng, biểu cảm hơi dại ra, mê man, cảm giác mê man này rất nhạt. Mặt anh không biểu cảm nói: "Không, trước khi gặp được tình yêu chân chính của mình, cô ấy coi như đáng yêu. Nhưng yêu một người giống như *, em có thể cảm nhận được cảm giác máu sôi trào lên làm đầu óc lúc nào cũng hưng phấn, máu cũng bắt đầu đau đớn, cuối cùng nó sẽ đi đến lồng ngực em."
Ngữ khí của anh rất bình thản, ngay cả ánh mắt cũng không có tình cảm, cả người được bao phủ bởi một tầng áo giáp thân sĩ thượng lưu, phảng phất như anh là một người học sinh mới, cảm xúc không chút phập phồng.
Lực chú ý của tôi bị anh kéo qua, loại thuyết minh này tôi đã từng thấy qua bởi một người múa rất giỏi biểu diễn, bình thản như nước kể rõ tình cảm trong trái tim mình. Bởi vì có lực lượng nào đó giam cầm tình cảm lại, cho nên bên ngoài lại được ngụy trang bởi một tầng áo hoàn mĩ không sứt mẻ, chỉ có thể mặt không biểu cảm nói không ngừng.
"Sau đó cả xương cốt đau, ánh mắt đau, tóc cũng đau..." Anh nói xong thì chính anh cũng cảm thấy buồn cười, rất nhanh thì kết thúc câu nói lảm nhảm không hiểu gì của mình, hơn nữa ánh mắt bình tĩnh ngước lên, cuối cùng ánh mắt lưu lại ở trên gương mặt tôi, "Chỉ có nhìn người đó, mới có thể giảm bớt cái cảm giác này."
Tôi đột nhiên không thể thừa nhận ánh mắt của anh, đặc biệt khi vừa rồi anh còn nói một đoạn dài những câu chỉ có bệnh nhân tâm thần mới nói, đặt bộ đồ ăn trên tay xuống mâm, tỏ vẻ có thể thu bàn, sau đó tôi rời khỏi chỗ ngồi. Cal nhìn chằm chằm nơi tôi ngồi, cho dù tôi rời đi ánh mắt anh cũng không rời, giống như nhìn chằm chằm một hư ảnh mĩ lệ không tồn tại.
Tôi đi đến bên người anh, đi được một đoạn rồi quay đầu, nhìn thấy anh vẫn duy trì cái tư thế cứng ngắc kia, bóng lưng thẳng thắn, thoạt nhìn có cảm giác rất cô độc. Tôi đột nhiên có xúc động muốn xoay người trở về, kéo anh ra khỏi nơi đó. Đương nhiên anh cũng không phải không động đậy, một lúc sau anh cầm lấy ly rượu, động tác rất quen uống một ngụm, cái động tác kia phá hủy hoàn toàn không khí u buồn vừa rồi không còn một mảnh.
Tôi giật giật khóe miệng, tôi không có chút yêu thích nào đối với rượu và thuốc, không thể hiểu được tại sao có người lại thích mấy thứ đồ tàn phá cơ thể như vậy, nếu Caledon Hockley mà là bạn trai thật của tôi, nhìn thấy anh hút thuốc một lần tôi sẽ nhéo anh một cái, nhìn anh uống quá một ngụm rượu liền nhấn đầu anh xuống nước bắt anh sửa lại, sao có thể dễ dàng tha thứ cho người nhà phá hủy thân thể như vậy.
Cal uống rượu xong, đưa lưng về phía tôi nói: "Anh phải tận mắt nhìn thấy em giải trừ hôn ước, Emily."
Tôi tạm dừng một chút, mới nói: "Tùy anh."