Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi phát hiện mình lâm vào trong hoàn cảnh hoàn toàn tuyệt vọng, tôi biết con thuyền chết tiệt này vài ngày nữa sẽ va vào núi băng mà chìm, nhưng tôi vẫn còn ở lại trên con thuyền này. Tiếp đó có một tên nhà tư bản hút máu ngu ngốc chạy đến uy hiếp tôi, nếu tôi đem những kế hoạch của họ định thực thi, cuối cùng sẽ chết vùi để lộ tin tức, không đợi thuyền chìm, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp làm tôi biến mất.
Nói cách khác tôi bây giờ mà chạy đi bóp cổ Andrew, nói với ông ấy, con thuyền này sẽ chìm, như vậy mà truyền theo tiếng gió đến bên tai Ismay, ông ta sẽ không coi tôi là kẻ lừa đảo mà cười cho qua, hắn chỉ biết tôi là côn trùng có hại trong kế hoạch của họ, tôi sẽ bị hủy thi diệt tích.
Đúng rồi, trên vé tàu không có tên của tôi, cho nên tôi chết cũng sẽ không có ai truy cứu. Truy cứu cái gì? Tôi cô độc một mình rơi xuống thế kỉ hai mươi, chẳng lẽ thân bằng cố hữu của tôi sẽ kiện công ty White Star Line đã phá sản tội giết người sao, nói bọn họ giết tôi?
Mà cái tên ngu ngốc này, một mặt "Ôn nhu" uy hiếp tôi, làm tôi không cần "Sợ hãi", người này cùng công ty White Star Line chính là một bọn, cho nên hiện tại đã tính toán trói tôi lại, không cho tôi đi gieo rắc tin tức.
Trói tôi trong khoang nhất đẳng cùng với việc nhốt tôi trong phòng thẩm vấn. Đều là chết đuối cả, chẳng có gì khác nhau.
Cal khoe sự anh minh thần võ của mình, trong lúc nhất thời tìm không thấy lối ra, lúc anh khom người cách người tôi quá gần, gần đến mức tôi có thể nhìn rõ ràng dấu vết nơi khóe mắt anh, còn có giữa hai hàng lông mày lộ ra sự uy nghiêm.
Hay tay tôi bị trói tới mức chết lặng, nhịn không được lại giãy giụa một chút. Trên mũi chỉ có mùi khói và rượu trên người anh tỏa ra, tuy tôi không mẫn cảm với hương vị này, nhưng hơi thở thân cận quá mức làm tôi vô cùng khó chịu. Tôi nghiêng đầu sang bên, nhăn mày lại, nỗ lực tự hỏi nên làm cái gì tiếp theo bây giờ.
Gieo rắc tin tức biến thành công tác rất nguy hiểm, cho nên con đường này đã không thể thực hiện được. Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn Titanic va vào núi băng, sau đó tìm một con thuyền cứu nạn. Làm người mà biết có hơn một nghìn người sắp chết trước mắt, mà ngươi cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể ngồi trên thuyền cứu nạn, nghe qua thật sự đủ máu lạnh
Xuống thuyền còn có thể miễn cưỡng thổn thức bình thường, nhưng làm người khi lạc vào khung cảnh hỗn loạn đó, loại sợ hãi, áy náy này sẽ tầng tầng đè ép lên thần kinh, bắt buộc ngươi phải dùng n phương thức để cứu người.
Tôi một chút cũng không muốn làm chúa cứu thế, bởi vì tôi lúc này chỉ có thể nghĩ ra cách là bắt Ismay rồi uy hiếp hắn. Hơn nữa ở buổi tối ngày mười bốn dùng dao ấn vào cổ hắn, bắt hắn ra lệnh cho thuyền trưởng dừng thuyền lại. Bằng không chỉ vì được giới tin tức chú ý, RMS Titanic chỉ biết không ngừng gia tốc đi nhanh hơn, ý đồ để thứ ba tuần sau thuyền dừng ở cảng New York, trước tiên đến buổi tối thứ ba, tranh thủ có được tin tức tốt.
Đương nhiên, biện pháp này sẽ làm tôi phải ngồi trong ngục giam cả đời. Dũng khí của tôi không đủ lớn để tôi làm ra hành động vĩ đại này.
Tôi ngẩn người nghiêng mặt nhìn vách tường bên kia giường, đồ án hình thoi che kín vách tường, ở dưới ánh đèn loại đồ án này bị vải sa mỏng che đậy làm lộ ra cảm giác rất xinh đẹp. Đồ án này càng nhìn lâu càng làm tôi buồn ngủ, tôi rũ thấp mắt xuống, yên lặng ngáp trong đống kế hoạch kia, đầu tiên tôi muốn cởi bỏ dây thừng trên tay, rời khỏi khoang thượng đẳng, sau đó mới nghĩ đến chuyện sau này.
Bên tai truyền đến thanh âm rung động mỏng manh, trong lúc nhất thời tôi không tìm được nơi âm thanh này phát ra, giống như ở xa ngàn dặm, lại giống như thanh âm tim đập. Thanh âm quỷ dị này làm tôi lập tức mở mắt ra, sau đó quay đầu, không cẩn thận liền chạm vào đôi mắt tràn đầy lửa nóng, đôi mắt màu hổ phách trong suốt so với màn đêm ngoài kia càng làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông. Lông mi anh chạm sát gần mắt tôi. Ở trong lúc tôi không chú ý thì càng ngày càng tiếp cận tôi.
Tôi quay đầu giống như dọa đến anh, bỗng chốc anh liền không nhịn được thở, hơi thở ồ ồ sượt qua trên gương mặt tôi, mang theo mùi rượu nồng nặc giao hòa với hơi thở của tôi.
Cảm xúc trong mắt một người đối với tôi cũng chẳng khó phân biệt, tôi thích bắt chước cảm xúc, cũng giỏi về phát hiện cảm xúc người khác. Mà hiện tại tôi nhìn thấy trong ánh mắt trong suốt không che đậy kia, thấy được nhiệt tình có thể làm bỏng người cùng kinh ngạc, anh đang sợ hãi lại khát vọng.
Vấn đề là tôi nhìn ra loại cảm xúc này, lại khó có thể liên tưởng loại cảm tình này là thế nào bắt đầu. Có lẽ anh tính toán giết người diệt khẩu, cho nên thoạt nhìn mới khẩn trương sợ hãi như vậy, nhưng hưng phấn là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ anh... Là một tên biến thái cuồng giết người?
Bởi vì chúng tôi dựa vào quá gần, tôi rốt cục phát hiện nhịp đập vừa rồi xuất phát từ đâu, đó là tiếng tim đập của anh.
Tim anh đập, rung động trong lồng ngực, chấn động này truyền nhiễm đến người tôi.
Đầu tôi đã nằm sâu vào trong lòng gối, anh còn có thể dựa gần như vậy, quả thực hận không thể làm tư thế hai người hòa hợp thành một thể.
Loại tư thế này rất quỷ dị, cũng không phải muốn khiêu vũ hai người, chân chạm chân, tay nắm tay, tôi không có thói quen trong trường hợp bình thường dựa vào người khác gần như vậy. Giật giật môi, tôi miễn cưỡng muốn mở miệng bảo anh cách xa tôi chút, cho dù không muốn tôi chạy thì cũng không cần dựa vào gần như vậy.
Anh chớp chớp mắt, lại đột nhiên nhắm mắt lại.
Tôi sửng sốt, không rõ anh đang định làm gì. Giây tiếp theo, môi vừa mới mở ra truyền đến cảm xúc mềm mại, mùi rượu như lửa nóng khi cháy rừng truyền đến, điên cuồng đến mức ngay cả kinh hồn cũng bị xâm chiếm.
Đây là nụ hôn rất nặng, nặng tới mức muốn kéo cả hai người xuống vực sâu.
Tôi bị dọa sợ, không rõ chân tướng.
Không đợi tôi suy nghĩ cẩn thận đây là cái tiết tấu gì, thì nụ hôn này vội vàng dừng lại. Caledon Hockley giống như tên kị sĩ thất bại bị người ta cho vài nhát kiếm, hai tay chống lên giường vội vàng ngồi dậy, mặt xuất hiện biểu cảm không hiểu gì, giống như nụ hôn này vốn không phải xuất phát từ anh, mà là bị người khác thao túng anh làm chuyện kinh người.
Vừa rồi cái tên nói tới âm mưu thì tự tin quá độ, bây giờ bị biểu cảm non nớt trên mặt đập tan không còn chút gì.
Làm cho tôi cảm thấy tôi cường bạo anh, mà không phải anh quấy rối tình dục tôi.
Tôi trừng mắt nhìn anh thật lâu, Cal lấy tay sờ xuống môi, rất nhanh anh lại khôi phục bình thường, tay đút vào túi quần, ngay cả sờ túi cũng phải sờ ba lần mới đúng vị trí, sau đó khuôn mặt không có biểu cảm gì giống như không có chuyện gì xảy ra, giống như anh chuyện gì cũng không làm đứng bên cạnh giường, mắt liếc nhìn tôi một cái rồi lại nhanh chóng quay đầu nhìn hoa văn trong phòng.
Tôi,...
Vừa rồi, giống như, tôi bị hôn?
Không quá xác định nhìn về phía cửa, nhìn đến lão Poodle dùng ánh mắt thâm trầm không thể tin được, yên lặng nhìn chằm chằm chúng tôi. Tiếp đó ông ta nhấc chân lùi vài bước ra ngoài cửa, đã lui về phía sau còn thuận tay đóng cửa lại.
Cal giương cằm còn chưa khôi phục bình thường, dáng vẻ kia giống như ngọn đèn có vẻ rất hấp dẫn người nhìn. Anh ngốc lăng một chút, mới phát hiện Lovejoy đóng cửa, nghi hoặc nhìn về phía ông ta.
Lão Poodle trầm ổn thấp giọng nói: "Tiểu thư đã trở lại, nàng muốn đi tham gia tiệc tối."
Tiểu thư? Cal đầu óc không biết phiêu đãng đến cái vũ trụ nào rồi, anh một mặt mờ mịt, rất nhanh loại ngốc hồ hồ mờ mịt này liền biến mất không còn một mảnh. Anh nhìn thoáng qua tôi nằm ở trên giường, trên mặt tránh không khỏi tia do dự, sau đó ánh mắt trở lại với nụ cười tự tin, anh tự nhủ nói: "Vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn, đúng, ngoài ý muốn, mình ngay cả cảm giác cũng không có." Anh vừa nói vừa đi ra ngoài, đầu cũng không quay lại ra lệnh cho Lovejoy, "Tôi cùng nàng đi, ngươi ở trong này nhìn... Emily."
Tay đặt trên nắm cửa, vừa mở ra một cái khe hở, lão Poodle rốt cục nhịn không được nói: "Tiên sinh, thỉnh thay quần áo."
Cal cứng ngắc một chút, đứng đối diện cửa, cũng không biết là biểu cảm gì. sau đó dùng sức quay lại, một lần nữa đi tới, một thân quần áo rách nát, tóc loạn tán loạn như tên ăn mày. Anh cười với nam phó nhà mình: "Đúng, thay quần áo."
Sau đó anh dùng lực nắm áo sơmi trên người giật xuống, Lovejoy lập tức đi qua giúp hanh lấy một cái áo bành tô mới.
Hai người bọn họ cũng không coi tôi là nữ nhân, trực tiếp ở trước mặt tôi ăn ý mười phần một cái mặc quần áo một cái lấy quần áo. Tôi vừa khéo có thể nhìn thấy lưng Cal khi anh đưa lưng về phía tôi lưng cơ bắp, trên thân không có sẹo lồi đường cong thật tuyệt đẹp. Anh nói hơi nhanh: "Tôi không thích nơ cổ này." Anh mặc áo sơmi màu trắng, cúc áo cũng chưa cài hết thì đã bắt đầu soi mói.
Lovejoy rất nhanh liền thay đổi lại cái nơ cổ màu trắng cho anh, sau đó cúi đầu giúp ạnh cài lại cúc áo cổ tay. Làm xong thì đi qua giá treo áo lấy áo bành tô, trở lại phía sau Cal, giúp anh mặc áo khoác. Lúc sửa sang lại tóc, Cal vô cùng căm tức với cái đầu trông như ổ gà, anh hận không thể biến những sợi tóc này thành thép sợi ngăn nắp.
Cuối cùng anh chỉnh lại quần áo, biến đổi hoàn hảo từ một người lôi thôi thành một quý ông sống ở xã hội thượng lưu. Anh rốt cục quay người lại, đối mặt với tôi. Tóc ngắn được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ ra phía sau, lộ ra cái trán, còn có cặp mắt vĩnh viễn luôn cụp xuống. Anh sờ xuống chiếc nhẫn trên ngón tay út, mặt không biểu cảm nhìn tôi liếc mắt một cái, đáy mắt một mảng nóng bỏng biến mất hầu như không còn.
"Anh đi ra ngoài một lúc, rất nhanh sẽ trở về." Anh sờ nơ trên cổ rồi thuận miệng nói với tôi.
Ngữ khí tôi nghe thế nào cũng đều thấy quỷ dị, giống như người đàn ông khi đi ra ngoài còn báo cáo hành trình với vợ.
"Đúng rồi, để cô ấy ăn vài thứ." Cal nhớ tới vừa ra lại quay đầu lại, anh nói xong với Lovejoy thì mở cửa đi ra ngoài, lúc đóng cửa nhanh tới mức làm người ta giật mình, bên ngoài hình như có ai đến, tiếng anh xấu hổ cười mơ hồ truyền vào.
Nếu cẩn thận nghe, còn có thể nghe được thanh âm của anh.
"Ngươi làm sao vậy?" Miễn cưỡng nghe rõ ràng là giọng nữ.
"Không... Không có. Chúng ta mau đi đi, bị muộn rồi." Cal cực lực dùng thái độ lạnh nhạt chuyển đổi chủ đề, nhưng vẫn nghe thấy được sự chột dạ bên trong.
"Tôi nghe nói, tình nhân cũ của anh lên trên thuyền đòi gặp gỡ?" Cái thanh âm kia thật vững vàng, thậm chí ngay cả câu hỏi cũng vững vàng hơn Cal nhiều.
"Tình nhân cũ? Ha, làm sao có thể." Cal trào phúng cao giọng cười nói, mới nghe thanh âm thì có thể tưởng tượng anh chết cũng không nhận tội, nhưng dáng vẻ che giấu đặc biệt vụng về."Em không cần nghe loạn những nữ nhân kia bàn tán, điều này không tốt đối với em."
"Lúc giữa trưa, tôi thấy anh ôm một nữ nhân..." Thanh âm nữ nhân rất thấp, nhạt tới mức gần như không nghe rõ âm sắc.
"Đó là ngoài ý muốn, anh nhìn thấy có người muốn nhảy xuống biển nên qua giúp một phen, bảo hộ nữ nhân là bản năng thân sĩ." Cal thật không biết xấu hổ nói.
Tôi... Làm một nữ nhân bị bảo hộ, cảm giác áp lực rất lớn.
"Phòng anh còn có người khác?" Ngoài cửa nàng đột nhiên thật nghiêm cẩn hỏi.
Cal thanh âm tiêu thất một chút, sau đó truyền đến thanh âm chắc như đinh đóng cột của anh, "Không có, phòng anh người nào cũng không có."
Tôi cùng lão Poodle trầm mặc, chúng tôi cũng không là người.
Sau đó ngoài cửa yên lặng một lúc, lại yên tĩnh. Giống như hai người bên ngoài đang giằng co cái gì.
Lão Poodle rất nhanh liền ngửi được hương vị không tầm thường, ông ta nhặt chăn từ dưới đất lên, tay duỗi ra làm bình hoa rơi xuống đất, nước chảy ra ướt thảm. Lại trực tiếp đi đến bên giường, lạnh lùng nói với tôi: "Hi vọng cô tự biết thân phận của tự mình." Nói xong, chăn bay lên trên người tôi trùm tôi kín mít.
Chẳng lẽ lão Poodle tính toán trùm chết tôi, giúp cái tên quỷ xui xẻo chủ nhân kia giải quyết tai họa ngầm.
Lovejoy đi đến trước cửa, mở cửa liền nói với hai người bên ngoài: "Tiểu thư, vừa rồi Hockley tiên sinh không cẩn thận đánh nghiêng cái bàn, phòng đều là nước chảy, tôi đang đợi nữ phó đến xử lí. Cô đi vào có khả năng sẽ ướt váy, tôi nghĩ thời gian bữa tối các ngươi sắp đến muộn rồi."
"Đúng, đừng để bá tước phu nhân đợi lâu, chúng ta đi nhanh đi." Cal vội vàng nói, tiếng bước chân cũng dần dần đi xa.
Tôi đột nhiên cảm thấy, đôi chủ tớ này thật sự là trời sinh một đôi. Một cái chọc phiền toái, một cái quyết giải phiền toái phối hợp thiên y vô phùng.
Lão Poodle một lần nữa đi vào phòng, xốc chăn trên người tôi ra. Tôi không nói gì nhìn ông ta, ông ta cũng không nói gì nhìn tôi, hai chúng tôi nhìn nhau một lúc, giống như trong không khí xấu hổ này cả hai chúng tôi đều không biết nói gì cho phù hợp.
"Nếu vừa rồi nàng nhất định phải tiến vào thì sao?" Tôi đại khái biết bên ngoài là ai, trừ bỏ Rose nữ thần, tôi không thể nghĩ tới người khác.
Lão Poodle khuôn mặt cứng ngắc như cương thi, nghiêm cẩn suy xét vài giây, mới làm một bộ nghiêm trang trả lời: "Nếu Hockley tiên sinh không để ý, tôi sẽ nói cô là tình nhân cũ của tôi."
Tôi...Không còn gì để nói với hai chủ tớ nhà này.
Vì lập tức muốn thoát khỏi vấn đề xấu hổ này, tôi lại thốt ra hỏi: "Cố chủ của ông thật thích hôn loạn nữ nhân?"
Lão Poodle hình như là bị nan đề này làm nghẹn họng, ông ta khom người nhặt bình hoa lên, đưa lưng về phía tôi tiếp tục duy trì ngữ điệu lạnh lùng nói."Hắn luôn không mấy hứng thú với môi của nữ nhân..." Nói xong chính là một trận trầm mặc kỳ quái, trong lúc tôi cho rằng ông ta không còn nói gì nữa thì ông ta hàm hồ nói một câu.
"Chỉ có cô."