- Hầu gia, người làm sao lại nói như vậy?
Nghe Vô Địch Hầu hỏi mình như vậy, sắc mặt của Ưu Lộ Lai Đặc trong nháy mắt trở nên tái nhợt, sau đó lập tức khôi phục lại như thường, đưa mắt nhìn về phía Chu tam thái tử ở phía sau Vô Địch Hầu, định nói gì rồi lại thôi.
- Sao thế? Lúc trước không phải chúng ta cũng hay đùa giỡn như vậy sao?
Sắc mặt tái nhợt trong thoáng chốc của Ưu Lộ Lai Đặc lọt vào trong mắt của Vô Địch Hầu, khuôn mặt của hắn khẽ biến đổi, sau đó mỉm cười nói.
- Bằng vào nhãn quang của ta, tự nhiên là nhìn ra được nàng vẫn còn tấm thân trong sạch, nàng không phản bội ta, nếu không ta cũng không tới đây tìm nàng làm gì.
- Chẳng qua.
Vô Địch Hầu biến sắc nói.
- Lộ Lộ, nàng là nữ tử thảo nguyên, tính cách phóng khoáng, vô câu vô thúc. Vậy sao hiện giờ lại bắt đầu lo lắng do dự như vậy? Có phải vì đi theo Hồng Dịch mà học những lễ nghi, đạo đức chó má của hắn phải không?
- Hầu gia sao lại nói những lời như vậy? Thiếp làm sao có thể chịu ảnh hưởng bởi Hồng Dịch?
Ưu Lộ Lai Đặc hơi trầm mặc một chút, sau đó nhìn về phía Chu tam thái tử đứng phía sau Vô Địch Hầu.
- Hầu gia, vị này là cao thủ mà người mới thu sao? Không ngờ lại là nhân vật truyền thuyết ba lần lôi kiếp, xem ra Hầu gia lại gặp được kỳ ngộ rồi.
- Khụ.
Chu tam thái tử ho khan một tiếng, rồi từ phía sau Vô Địch Hầu bước tới, nhìn chằm chằm vào Ưu Lộ Lai Đặc.
- Vị cô nương này, ta không phải là thuộc hạ của Hầu gia, mà chỉ là đối tượng hợp tác với hắn mà thôi. Hơn nữa nhãn quang của cô nương không ngờ lại cao minh đến vậy, mới liếc mắt qua liền nhận ra ta là cao thủ ba lần lôi kiếp. Xem ra cô nương có điểm đặc biệt, tuy rằng chưa tu luyện thành quỷ tiên thế nhưng lại từng hấp thụ thần niệm của cao thủ hai lần lôi kiếp, trong linh hồn thường xuyên bảo trì sự thanh linh.
- Ngươi không phải là thủ hạ của Hầu gia sao?
Ưu Lộ Lai Đặc tỏ ra có vẻ hơi kinh hãi, thân thể hơi lùi về phía sau, sau đó nhìn Vô Địch Hầu nói.
- Hầu gia, chàng lại làm chuyện này sao? Lẽ nào chàng đã thay đổi tác phong làm việc rồi sao? Từ trước đến giờ chàng chưa từng hợp tác với bất cứ kẻ nào, chỉ biết dùng võ lực bắt người hàng phục, đây mới là sự bá đạo của chàng, làm sao lại hợp tác với kẻ khác như thế này? Phải biết rằng người hợp tác không đáng tin cậy, chỉ có thủ hạ chân chính thần phục mình mới đáng tin cậy. Phương Tiên Đạo là ví dụ điển hình, hiện giờ chúng đều co đầu rút cổ trốn trong hoàng cung không dám xuất hiện nữa kìa.
- Con người cũng có lúc thay đổi.
Sắc mặt Vô Địch Hầu cứng ngắc như khúc gỗ nói.
- Tên Hồng Dịch này cũng là hạng nhân vật thiên tài, đến lúc này ta không thể coi thường bất cứ loại thiên tài nào nữa. Ưu Lộ Lai Đặc, nàng đừng tưởng nhuệ khí của ta bị Hồng Dịch phá rụng, thật ra nhờ đó mà ta nhận được một bài học kinh nghiệm. Tại Nguyên Đột quốc, sau khi thất bại, ta tĩnh tọa chín ngày, lĩnh ngộ ra được không ít đạo lý, lưỡi đao càng mài lâu càng sắc bén, mũi đao càng giấu ở trong lòng càng lợi hại.
- Thì ra là vậy, có thể nhận thấy được võ công Hầu gia tiến bộ rất nhanh. Không biết đã đột phá nhân tiên chưa?
Ưu Lộ Lai Đặc lại trầm mặc một hồi rồi mới nói.
- Thế nhưng lần này Hầu gia muốn đối phó với Hồng Dịch, chỉ sợ còn có chút cản trở nhỏ.
- Đột phá cảnh giới nhân tiên chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Tuy nhiên vừa rồi nàng nói có chút trở ngại nhỏ, là trở ngại nhỏ gì?
Ánh mắt của Vô Địch Hầu chợt lóe lên hỏi.
- Lẽ nào thực lực của Hồng Dịch lại tăng lên, nàng mai phục bên cạnh hắn lâu như vậy, chắc hẳn cũng nắm được một chút nội tình thực lực của hắn chứ. Rốt cuộc sau lưng hắn có thứ gì để dựa dẫm?
Ưu Lộ Lai Đặc trầm mặc, cũng không trả lời câu hỏi của Vô Địch Hầu.
- Sao vậy? Chẳng lẽ nàng không lần ra thực lực của hắn hay sao?
Trên khuôn mặt của Vô Địch Hầu lộ ra vài phần không vui vẻ, nhưng sau đó lập tức tiêu tán, nói một cách lãnh đạm.
- Cũng không trách được nàng, tên Hồng Dịch này là kẻ âm hiểm giảo trá, nhất định sẽ không tin nàng đâu. Như vậy cũng không cần thiết để nàng mai phục bên cạnh Hồng Dịch nữa. Nữ nhân của ta tuyệt đối không được cho kẻ khác chạm tới thân thể. Ta đối phó với địch nhân tuyệt không bao giờ dựa dẫm vào nữ nhân. Về điểm này hòan toàn không giống với Hồng Dịch, lúc nào cũng chỉ biết ỷ vào Ngân Sa vương.
- Hầu nhiên quả là dạng người phong lưu, tại hạ bội phục.
Chu tam thái tử bất động thanh sắc, tán tụng một câu.
- Tuy nhiên tên Hồng Dịch này, trên văn đàn rất có thanh danh. Có thể thu phục được là tốt nhất. Nếu như thu phục được, đối với đại nghiệp của chúng ta sau này có sự trợ giúp rất lớn. Thêm nữa có thể tạo thành một cây đao trong tâm của đôi quân thần Hồng Huyền Cơ và Dương Bàn kia. Mong Hầu gia lấy đại cục làm trọng.
- Việc của ta cần ngươi chõ mũi vào sao?
Vô Địch Hầu xoay người lại, cười lạnh với Chu tam thái tử.
- Việc của Hầu gia, đương nhiên là do Hầu gia làm chủ, ta chẳng qua đưa ra ý kiến mà thôi.
Chu tam thái tử rõ ràng là hạng người biết nhẫn nhịn, không tức giận, chỉ mỉm cười, lùi về sau hai bước, xoay ngươi đi ra bên ngoài.
- Hầu gia cứ làm việc tiếp đi, ta thủ hộ thay hầu gia.
- Cũng biết điều đấy.
Vô Địch Hầu thản nhiên nói một câu, sau đó quay sang Ưu Lộ Lai Đặc hỏi.
- Thạch Địch đâu? Mang hắn lại đây, sau khí thu xếp ổn thỏa cho các nàng, ta sẽ rảnh tay đối phó với Hồng Dịch.
- Trước khi Hầu gia đối phó với Hồng Dịch, tốt nhất là nên đến Thích Khách Đường một phen, chiếm được một lời hứa của Thứ Đạo Minh.
Chu tam thái tử vừa bước ra ngòai lại nói chen vào một câu.
- Hừ!
Vô Địch Hầu nghe được câu này liền lạnh lùng cười một tiếng, rồi bất thình lình vung thương lên.
Thương như chớp giật, nhanh tựa thiểm điện, thấp thoáng trong thế thương dường như có một hình bóng ảo ảnh mơ hồ của chiến thần mãnh liệt hiện lên.
Một thương này phóng đi theo một quỹ đạo vặn vẹo, dường như hòan tòan thóat khỏi sự trói buộc của phép tắc thông thường. Mũi thương ở giữa không trung không lưu lại chút dấu vết, trực tiếp đâm thẳng vào lồng ngực của Chu tam thái tử, xuyên thủng ra sau lưng hắn.
Sau đó Vô Địch Hầu cười gằn một tiếng, rung mạnh cán thương.
Ầm ầm!
Thân thể của Chu tam thái tử trong chớp mắt liền nổ tung, hơn bảy nghìn khối thần niệm trong suốt từ trong đống thịt vụn tràn ngập khắp bầu trời. Mỗi một khối thần niệm đều phát ra những tiếng gào rít phẫn nỗ, tựa như muốn liều chết công kích Vô Địch Hầu, thế nhưng lại sợ khí thế của hắn, không dám đến gần.
- Ngươi còn chõ mồm vào nữa thì không chỉ linh hồn của ngươi bị nghiền nát như thế này, mà ngay cả thần niệm của ngươi ta cũng đánh nát thành bột phấn. Chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể tiếp thụ được một kích của Thương Mang thần thương này hay sao?
Vô Địch Hầu cười lạnh nói, trong lúc nói, cán thương chợt dừng lại, rồi mũi thương rung lên, huyễn hóa thành hơn một nghìn điểm ánh sáng chói mắt, đâm thẳng vào chùm thần niệm của Chu tam thái tử.
Chu tam thái tử nhìn thấy một loạt mũi thương mãnh liệt đâm thẳng về phía thần niệm của mình, không khỏi rít lên ken két, trong lúc run rẩy liền cấp tốc lùi về phía sau, đến một nơi cách đó mười trượng mới ngưng tụ lại, miễn cưỡng biến thành hình người.
Thân thể này của hắn là do linh hồn hiển hóa thành, so với thể xác thông thường thì không có gì khác biệt.
Đối với những người tu đạo, cho dù tu luyện thành võ thánh thì cũng sẽ đem chân thân cất dấu đi, dù sao thể xác quá mức yếu đuối.
Thần hồn hiển hóa của bán lôi kiếp cao thủ cũng đã không khác gì so với người thường. Trước đây mỗi khi Hồng Dịch dùng linh hồn hiển hóa thành hình người, nếu không phải là cao thủ đạt cảnh giới võ thánh thì cũng không nhận ra được.
Cao thủ ba lần lôi kiếp lại càng kinh khủng hơn, coi như là đỉnh cấp võ thánh, muốn nhận ra xem đó có phải là do thần hồn hiển hóa hay không thì vẫn phải quan sát một cách tỉ mỉ cẩn thận.
Ưu Lộ Lai Đặc nhận được một khối thần niệm của cao thủ hai lần lôi kiếp là Hồng Lăng lão tổ, từ đó mới nhận ra được tu vi của Chu tam thái tử.
Thế nhưng.
Đường đường là một cao thủ ba lần lôi kiếp, dưới mũi thương của Vô Địch Hầu, không ngờ một chút lực hòan thủ cũng không có.
Tuy nhiên may mà Vô Địch Hầu sau khi đâm một thương ra, mũi thương liền biến ảo thu lại, không tiếp tục công kích nữa.
Hắn cất thương sau lưng, ngạo nghễ đứng đó, xoay người sang phía khác, không thèm liếc mắt đến Chu tam thái tử.
- Vô gian sát đạo! Vô gian sát đạo! Không ngờ ngươi có thể lĩnh ngộ ra chiêu tuyệt sát cuối cùng của chiến thần Thương, Vô Gian Sát Đạo. Xem ra khoảng cách của ngươi với nhân tiên chỉ còn một tầng rất mỏng nữa thôi, là tối cường giả trong cảnh giới đỉnh cấp võ thánh. Bất cứ thời khắc nào ngươi cũng có thể tiến nhập được vào cảnh giới nhân tiên, chỉ cần ngươi có thể đột phá được lớp màng mỏng này, ngươi sẽ trở thành nhân tiên.
Chu tam thái tử kinh hãi nói.
Một nhân tiên mặc Thiên Mang Giác Thần Khải, tay cầm Thương Mang Thần Thương là có ý nghĩa gì?
Chỉ có một ý nghĩa duy nhất!
Đó là vô địch!
- Xem ra rốt cuộc vẫn là hậu duệ của triều Đại Chu, từng tu luyện điển tịch hoàng gia, không ngờ lại biết Vô Gian Sát Đạo!
Giọng nói của Vô Địch Hầu trở nên sắc bén hẳn lên.
- Về sau khi ta nói chuyện, ngươi ít chõ mồm vào thôi. Bản nhân thực sự không thích có kẻ khác suốt ngày ríu ra ríu rít bên cạnh.
- Thực lực Hầu gia quả nhiên là cường đại, xem ra kế hoạch của chúng ta thực sự có khả năng thành công.
Trên khuôn mặt của Chu tam thái tử hiện ra bộ dáng tươi cười, tựa như vĩnh viễn không biết tức giận.
- Hầu gia, kẻ này rất âm trầm, chàng cẩn phải lưu ý.
Ưu Lộ Lai Đặc thấy cảnh như vậy liền nói.
- Ta đương nhiên biết cẩn thận, chẳng qua kẻ này còn có chỗ để ta sử dụng.
Vô Địch Hầu gật đầu nói.
- Trước hết nàng mang Thạch Địch rời đi, việc của Hồng Dịch không cần nàng tham gia vào nữa.
Ưu Lộ Lai Đặc trầm mặc đôi chút rồi đột nhiên nói.
- Thật ra thiếp biết được một số nội tình của Hồng Dịch. Tuy nhiên, Hầu gia, thiếp nhận thấy Hồng Dịch này đúng là kẻ có đủ phẩm đức chính trực, dũng khí, nhân ái, trí tuệ. Hơn nữa lại cung kính, có lễ nghĩa, nhất cử nhất động đều có phong độ của người trí thức. Trước đây ở Nhu Nhiên, thiếp cũng đọc qua nhiều sách vở, nhưng vẫn không hiểu được thánh hiền của trung cổ Thiên Châu có bộ dáng ra sao. Thế nhưng từ sau khi quan sát Hồng Dịch, thiếp cảm thấy người này quả thực có chút phong độ của bậc trung cổ thánh hiền. Thiếp rất mong Hầu gia có thể cùng hắn hóa can qua thành ngọc bạch (biến chiến tranh thành tơ lụa, dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh. Tơ lụa là thứ lễ vật quý giá để hai nước dùng tặng nhau.), không nên coi nhau là địch nhân nữa. Gần đây Ưu Lộ Lai Đặc xem Hồng Dịch đọc sách, lễ nghi, cũng nhận được không ít lợi ích.
- Cái gì!
Nghe những lời này của Ưu Lộ Lai Đặc, cơ thể Vô Địch Hầu chấn động mạnh tựa như bị sét đánh, tòan bộ thân thể run rẩy hắn lên, nét mặt hiện ra vẻ dữ tợn vô cùng.
- Ưu Lộ Lai Đặc, nàng dám phản bội ta! Tuy rằng trên thể xác nàng không bán đứng ta, thế nhưng trái tim nàng đã bán đứng ta rồi!
Âm thanh của Vô Địch Hầu trở nên bén nhọn.
- Ta tung hoành bấy lâu nay, cho đến tận bây giờ còn chưa có một nữ nhân nào dám phản bội ta. Ưu Lộ Lai Đặc, nàng là người đầu tiên đấy! Được, được lắm!
Một cỗ sát ý sắc bén từ trên cơ thể Vô Địch Hầu bắn ra. Ưu Lộ Lai Đặc liên tiếp lùi về sau mấy bước, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Vô Địch Hầu.
- Có bằng hữu từ phương xa đến, Vô Địch Hầu ngươi không mau ra đón tiếp lại nổi giận gì vậy?
Đúng lúc này, một thanh âm khoan thai từ bên ngòai truyền đến.
Màn ánh sáng mãnh liệt lóe lên, từ trong không gian, một vết nứt hiện ra, giọng nói của Hồng Dịch sau khi truyền ra từ trong đó liền bước ra. Tay cầm trường kiếm, thân mặc Ô Kim cà sa tựa như y phục của nho sĩ, tay áo phần phật bay trong gió, đầu đội ngân quan cao vút.
- Hồng Dịch, là ngươi!
Vô Địch Hầu mãnh liệt xoay người lại, đưa mắt nhìn địch nhân cường đại nhất của bản thân từ trước đến giờ, thần thương trên tay liền dựng ngược lên! Ngay lập tức, một cỗ lực lượng cường đại liền bao phủ tòan bộ thân thể của hắn.
Thương Mang Thần Thương bộc phát ra một luồng lớp màng ánh sáng biểu bì, gần như trong chớp mắt liền bao vây lấy tòan bộ thân thể hắn, biến thành một lớp vỏ cứng đen nhánh, trên đầu nhô ra hai chiếc sừng dài hình xoắn ốc trông chẳng khác nào ma thần.
Vô Địch Hầu đưa đôi mắt màu máu đỏ nhìn thẳng về phía Hồng Dịch, khuôn mặt lộ ra nét biểu tình vô cùng dữ tợn.
- Hả? Đây là thứ pháp bảo gì vậy!
Hồng Dịch nhìn thấy cơ thể của Vô Địch hầu trong nháy mắt biến hóa, không khỏi cảm thấy hơi sửng sốt, ánh mắt trở nên ngưng trọng.
- Ngươi hẳn không ngờ rằng, mặc dù ta bị ngươi đánh bại ở Nguyên Đột quốc. Thế nhưng ta sau khi tĩnh tọa chín ngày, đã lĩnh ngộ ra độc chiêu tuyệt sát chân chính của Chiến Thần. Từ đó mà dẫn động được Thiên Mang Giác Thần Khải bên trong Thương Mang thần thương, thực lực tăng đột phá.
Vô Địch Hầu cầm thương chỉ về phía trước, khí tức tựa như ma thần quỷ vực âm u lưu chuyển trên cơ thể.
- Bản nhân cho đến tận bây giờ buộc phải thừa nhận rằng, Hồng Dịch ngươi chính là đối thủ truyền kiếp của ta. Đến lúc này, bản nhân vẫn rất tán thưởng ngươi, ngươi là kẻ đầu tiên khiến bản nhân phải chịu thua thiệt. Có ngươi làm đối thủ như vậy, quả thật đối với bản nhân có lợi cực lớn. Bản nhân cũng không ngờ rằng ngươi lại đến tìm ta nhanh như vậy. Chắc hẳn đã lưu lại chút thần niệm gì đó trên người của Ưu Lộ Lai Đặc. Ưu Lộ Lai Đặc quả nhiên đã phản bội ta rồi.
Vô Địch Hầu nhìn Hồng Dịch, nói một cách thản nhiên tựa như việc sâu phá kén thành bướm vậy.
- Thật sao?
Hồng Dịch khẽ mìm cười, trong lòng khẽ động tâm đôi chút, tất nhiên là động tâm vì Thiên Mang Giác Thần Khải.
- Xem ra ngươi thật sự lại tiến bộ nữa rồi, không hổ danh là thiên tài. Hơn nữa lại còn mời được cao thủ đến trợ giúp. Nói vậy, vị này chắc hẳn là di cô của triều Đại Chu, Chu tam thái tử?
- Không sai, đúng là bản thái tử.
Chu tam thái tử đánh giá Hồng Dịch, thần niệm khẽ động, trên người liền lưu chuyển một ít khí tức tôn quý.
- Triều Đại Chu đã diệt vong rồi, đây là ý nguyện của lê dân trong thiên hạ mà tụ thành thiên ý. Thái tử cần gì phải cố chấp làm gì?
Hồng Dịch thở dài một tiếng, trong lòng liền lóe lên một suy nghĩ.
- Xem ra kẻ nhân cơ hội thôn phệ thần niệm của Ngân Sa trong lúc độ lôi kiếp chính là ngươi rồi. Đúng là đạp mòn gót sắt không tìm thấy, bỗng dưng lại gặp được. Được rồi! Ngày hôm nay kết thúc luôn một thể vậy. Người không phạm ta, ta không phạm người. Kẻ này có ý đồ giết thê tử của ta, không giết không được.
Hồng Dịch trong lúc hờ hững đối đáp, sát ý sắc bén liền ngưng tụ thành thần niệm, dần dần tích súc lại trong thân thể.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Vô Địch Hầu chợt lóe lên, áo giáp trên ngươi khẽ nhúc nhích, một loạt mũi gai xương nhọn hoắt liên tục chồi ra, cán thương trong tay mãnh liệt chuyển động.
Phốc!
Một mũi thương sắc bén trực tiếp lướt qua khoảng cách ba trăm bộ, âm thầm đâm thẳng về phía cuống họng của Hồng Dịch.
Một thương này, do Vô Địch Hầu đã mặc Thiên Mang Giác Thần Khải, nên so với thương vừa nãy công kích Chu tam thái tử thì còn dữ dội hơn rất nhiều.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK