"Yêu...."
Thấy một đám hồ ly trắng ngồi chung quanh đống lửa đọc sách như người, trong đầu Hồng Dịch chỉ có duy nhất một phản ứng "Gặp phải yêu quái thật rồi!"
Tuy rằng hắn đã xem qua Thảo đường bút ký của Lý Nghiêm, nào là chuyện hồ ly qủy quái, nào là đa tình hồ nữ, tài tử gia nhân, trong lòng cũng có đôi chút ảo tưởng, nhưng ai dè hôm nay gặp yêu quái thật, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương.
"Ta có phải là Diệp Công thích rồng (1) đâu. Trấn định, trấn định, nếu như hồ quỷ thực sự giống như trong ghi chép của Thảo đường bút ký, thì cũng không có gì đáng sợ. Không lẽ đàn hồ ly đang đọc sách này sẽ mời ta làm tiên sinh dạy học chứ, hồ ly chẳng lẽ cũng muốn bắt chước giống như người mà đọc sách sao, thật là Thiên phương dạ đàm...."
Nhớ tới một ít tiểu thuyết bút kí về hồ ly thường đọc, tâm tư Hồng Dịch trấn định một chút.
"Chít chít, chít chít..."
Đúng lúc này, đám hồ ly đang đọc sách quanh đống lửa kia thấy có người đến, ba con hồ ly nhỏ kêu lên, chân trước bỏ sách xuống, tứ chi mở ra, nhanh như chớp chạy đến chung quanh hồng y nữ tử, nhảy nhót reo hò. Rất dễ nhận thấy rằng chúng rất quen thuộc với nữ tử này.
"Tiểu Tang, tiểu Cửu, tiểu Thù, không được náo loạn, hôm này có khách nhân đến. Không được quên cấp bậc lễ nghĩa. Tay chân các ngươi sao bò hết lên mặt đất, không bỏ được thói quen cầm thú, để khách nhân chê cười đấy. "
Một âm thanh phát ra từ bên cạnh đống lửa.
Thanh âm này cứng ngắc, âm điệu rất quái lạ, giống như trong cổ họng mắc phải xương cá, nhưng từ ngữ phát ra cũng đâu ra đấy, nghe có thể hiểu được.
Hồng Dịch cảm thấy kinh hãi, bởi hắn thấy được một lão hồ ly, đứng thẳng giống như người, hai chân sau chấm đất, hai chân trước chắp lại, xiêu vẹo đi tới.
Lão hồ ly này có thể đứng thẳng mà đi tới khiến cho Hồng Dịch sinh ra một loại ảo giác, "Hồ ly này trông giống như một cụ già nơi thôn quê. "
"Đồ lão. Tiểu Tang, tiểu Cửu, tiểu Thù, các nàng còn chưa hiểu chuyện, tiểu tiên sinh là một diệu nhân(2), hẳn là sẽ không trách các nàng thất lễ."
Hồng y nữ tử cười cười, xoay người lại nhìn Hồng Dịch:"Đây là các học sinh của cậu. Cậu nghĩ sao?"
Hồng Dịch nhìn nhìn mấy tiểu bạch hồ ly đang lăn qua lăn lại trên mặt đất như những khối cầu tuyết, nghĩ đến việc dạy chúng biết chữ đọc sách, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác vô cùng hoang đường.
"Cô nương là người hả?" Hồng Dịch lần thứ hai hỏi hồng y nữ tử.
"Cậu không cần quản nhiều như vậy, ta là người thuê cậu, mời cậu dạy trước, mỗi tháng hai mươi lượng xích kim là được." Hồng y nữ tử thần bí cười.
"Tiên sinh ngày hôm nay hạ cố đến u cốc, thật là khiến cho u cốc của kẻ hèn này cảm thấy vô cùng vinh dự, tiên sinh đọc sách cũng biết cầm thú cũng có hảo đạo minh lý chi tâm(3), xưa kia cũng có mãnh hổ hùng sư nghe thánh hiền giảng kinh, Nguyên Phi hôm nay mời tiên sinh đến đây cũng không có chút ác ý nào, huống hồ chúng ta đều là tộc thuần hồ có trí tuệ hiểu đạo lý, thấu tình đời khác hẳn giống dã thú kia. Thời thượng cổ, người và thú cũng không phân biệt, đều là ăn sống nuốt tươi, cả người đầy lông lá, dân thượng cổ chẳng khác gì giống viên hầu. Về sau mới dần dần đứng thẳng mà đi, ăn chín, rồi sáng tạo chữ viết, tiến hóa thành nhân loại. Thuần hồ chúng ta ẩn cư lâu nơi thâm sơn, cũng giống như người thời thượng cổ thiếu văn minh. Tiên sinh kinh ngạc như vậy, thật ra cũng khiến chúng ta cảm thấy mạo phạm."
"A?"
Hồng Dịch tròn mắt, nhìn lão hồ ly này, đối phương nói ra những từ ngữ văn nhã, giảng đạo lý đến nơi đến chốn. So với người đọc sách còn văn nhã hơn, đúng là một nhã hồ.
"Ngươi sao có thể nói tiếng người?" Hồng Dịch hỏi.
"Người có tiếng người, thú cũng có thú ngữ. Vẹt cũng có thể học tiếng người. Người cũng có thể học ngôn ngữ loài chim, hồ ly vì sao lại không thể học tiếng người chứ? Hồ ly học tiếng người, cũng như dân vương triều đại Kiền ta học ngoại ngữ của Vân Mông quốc, Hỏa La quốc, Nguyên Đột quốc. Chỉ là loại phát âm ngôn ngữ, có cái gì kì lạ đâu?" Lão hồ ly này đối đáp đâu ra đấy, có trước có sau rất chỉnh chu.
"Chỉ cần có thể thông được đạo lý thì chẳng có gì đáng sợ. Cái gì là con dân vương triều Đại Kiền? Hồ ly này dường như thật sự thấu hiểu đạo lý, cũng đáng để kính trọng." Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng, cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Bất kể hắn là quỷ hay là hồ, chỉ cần có thể hiểu rõ đạo lý thì không có gì đáng sợ.
"Lão tiên sinh thật là sĩ phu thanh cao." Hồng Dịch cũng chắp tay, dùng một lễ tiết của người đọc sách hoàn lễ.Đối phương dùng lễ tiết của một người đọc sách, chính mình cũng không thể để mất lễ nghi được.
"Ha ha ha ha." Nghe Hồng Dịch nói mình là một sĩ phu thanh cao, lão hồ ly này vô cùng vui vẻ râu mép vênh lên, hưng phấn đến quên mất bộ dáng bên ngoài.
"Cô nương là Nguyên Phi?" Hồng Dịch xoay người nhìn hồng y nữ tử, cũng thi lễ.
Hắn vừa nghe được lão hồ ly gọi hồng y nữ tử này là Nguyên Phi.
"Nguyên Phi cô nương chắc hẳn cũng là hồ tiên đạo hạnh cao thâm, có khả năng biến thành người."
"Không dám, không dám." Nguyên Phi cười khanh khách nói: "Biến hóa chỉ là hư tượng, chỉ là mang ý niệm mê hoặc thần hồn của người thường mà thôi, giống như lưu phái 'quỷ đả tường', chỉ có thể mê hoạc bách tính ngư dân kính sợ quỷ thần mà thôi, còn đối với những người đọc sách hiểu biết như tiểu tiên sinh thì không thể biến hóa mê hoặc được. Ta không phải hồ cũng không phải người."
"Ừm, hiểu đạo lý, tâm tư trong sáng, sẽ không bị ảnh hưởng bởi ý niệm quỷ thần yêu ma. Biết căn nguyên cũng không đáng sợ, không thể sợ, tâm tư ổn định, yêu ma cũng không thể tác quái." Hồng Dịch gật đầu.
"Tiểu tiên sinh, cậu có đáp ứng làm lão sư bọn chúng không?" Nguyên Phi hỏi.
"Để cầm thú thấu hiểu minh bạch đạo lý là việc thánh hiền mới có thể làm. Ta tuy rằng không có tư cách nhưng cũng miễn cưỡng bắt chước hành động của thánh hiền một lần xem sao." Hồng Dịch gật đầu.
"Nếu được như vậy thì tốt rồi, nhưng ta còn phải kiểm tra cậu một lượt. Hai mươi lượng xích kim một tháng đều có thể mở một trường học, ta phải xem có đáng không đã?"
Trong phút chốc, Hồng Dịch cảm thấy trên người Nguyên Phi toát lên một cảm giác di chỉ khí sử (4)
"Nguyên Phi cô nương muốn kiểm tra cái gì? Thi từ ca phú? Kinh nghĩ văn chương? Chính sách luận? Nếu như là võ nghệ cung mã thì ta không thể làm được đâu." Hồng Dịch nghiêm mặt nói.
"Đương nhiên sẽ không khảo nghiệm cậu cung mã võ nghệ. Ta hỏi cậu một vấn đề." Nguyên Phi hỏi không cần nghĩ ngợi: "Thiên hạ vật gì là lớn nhất?"
Nguyên Phi buột miệng nói, rõ ràng đây là vấn đề khiến nàng cảm thấy khó khăn trong lòng lâu nay.
"Thiên hạ vật gì là lớn nhất sao?" Hồng Dịch tự hỏi. "Tất nhiên đạo lý là lớn nhất."
"Đạo lý là lớn nhất?" Nguyên Phi lộ ra sắc mặt vui mừng: "Hay một cái đạo lý lớn nhất, may mà hôm nay khi đi ngang qua Thu Nguyệt đường có dừng lại, nghe tiểu tiên sinh ngâm thơ, chỉ biết tiểu tiên sinh không phải là người bình thương. Tiên sinh có thể giải một đại nghi hoặc trong thiên hạ cho ta..."
"Tiên sinh còn có thể làm thơ?" Đồ lão vừa sợ vừa kêu lên, đôi mắt hồ ly bích lục kinh hỉ không gì sánh được, tựa như giống như nhìn thấy bảo khố.
"Thỉnh thoảng làm một hai câu thôi. " Hồng Dịch khiêm tốn nói, một trận gió lạnh thổi qua, bỗng cảm thấy hơi rét.
"Tiên sinh đến bên cạnh đống lửa mà ngồi." Đồ lão cũng nhìn ra thân thể Hồng Dịch hơi gầy, đêm trong u cốc rất lạnh, liền mời Hồng Dịch đến gần đống lửa.
Hai bên đống lửa có đặt rất nhiều chiếc ghế gỗ nhỏ khắc rất tinh xảo, trên đó là một đám tiểu hồ ly bắt chước người đọc sách.
Qua ánh lửa, Hồng Dịch thấy sách trong tay những tiểu hồ ly này cũng không phải là điển tịch tu luyện giống như trong tưởng tượng, mà trên đó là những cuốn sách vỡ lòng rất thông thường như Thiên tự văn, Bách gia tính, Tam tự kinh.
"Ta đọc qua không ít bút ký, trong đó hồ đều rất thần thông quảng đại, tinh thông đạo tu luyện, biến hòa vô cùng. Không biết Đồ lão có biết những thần thông này không?" Hồng Dịch nhìn qua một lượt, cảm thấy đàn hồ ly này và hồ quái trong bút kí rất khác nhau. Vì vậy nhịn không được hỏi.
"Hồ có thể biến hóa được, trong vạn con không có đến một con, đều là loại kinh tài tuyệt diễm (5), hồ tộc chúng ta sinh ra cũng không khác gì loài cầm thú, cũng đần độn vô tri, chỉ có một ít hồ tộc có kẻ hiểu nhân tính, theo người học cách dùng lửa, ăn chín, mà trong bộ phận hồ ly đó thì có rất ít có thể học được đạo lý. Hiểu đạo lý mới có thể dưới cơ duyên xảo hợp học tập đạo tu luyện, cuối cùng mới tu luyện được âm thần cường đại như Quỷ tiên đạo gia, có thể biến hóa. Chúng ta tu luyện cũng hoàn toàn học tập phương pháp tu luyện của loài người. Người chính là thiên chi kiêu tử(6), trí tuệ vô cùng vô tận. Thân thể huyền bí vô cùng, Ta cũng từng ở phụ cận Trung Châu Đại Thiện tự một thời gian, nhìn hòa thượng trong chùa ngày đêm tu luyện, niệm kinh, cũng hiểu đôi chút đạo lý tu luyện. Hồ phải thông nhân tính, minh đạo lý, sau đó tu luyện, còn phải xảo hợp được cơ duyên. Thật ra còn kém xa nhân loại vô cùng. Những tiểu hồ này, hiện tại chỉ có những linh tính đơn giản, vì vậy mới mời tiên sinh dạy dỗ bọn chúng, để bọn chúng hiểu đạo lý thì mới có thể tu luyện."
Đồ lão chậm rãi nói, rõ ràng mạch lạc.
"Không biết đạo tu luyện thế nào? Tu luyện ra sao?" Hồng Dịch hỏi.
"Đại Kiền vương triều hảo đạo, bên ngoài Ngọc Kinh thành co Phương Tiên đạo phái nổi danh thiên hạ, đạo gia luyện thần định thần, ngược lại âm thần xuất khiếu cũng được lưu truyền rất rộng rãi, trong đó có nhiều chỗ thâm sâu huyền bí, đám hồ ly chúng ta mới biết bề ngoài đơn sơ không thể hiểu hết được, tiểu tiên sinh là người đọc sách, sao không tìm người tu luyện mà hỏi, lại đi hỏi hồ ly chúng ta?" Đồ lão kì quái nói.
"À? Người đọc sách không nói quái lực loạn thần, đối với những điều này ta cũng không biết nhiều lắm. Hôm nay có cơ hội nên muốn hỏi một chút." Hồng Dịch tuy biết bên ngoài thành Ngọc Kinh có một đạo quán lớn nhất thiên hạ, đạo sĩ rất nhiều, cậy quyền cậy thế, bọn họ còn luyện đan trong hoàng cung. Nhưng những người này đều bị giới tri thức mắng là trơ trẽn vô liểm sỉ, chỉ biệt giả quỷ giả thần lừa gạt bách tính.
Quan trọng hơn là Hồng Dịch biết phụ thân mình Võ Ôn Hầu miễn cưỡng là đại gia học phái Lý thị, rất chán ghét chuyện phật đạo, đã có lần triều đình và Vân Mông đế quốc có chiến sự, hoàng đế triệu gọi đạo sĩ hỏi cát hung, Võ Ôn Hầu lập tức can ngăn, đồng thời ngay tại triều khiển trách đạo sĩ "Giả thần, giả quỷ, vậy mà cũng muốn thao túng xã tắc, nắm giữ thần khí, thật là sai lầm."
Dưới hoàn cảnh như vậy, Hồng Dịch căn bản là không có biện pháp tiếp xúc với đạo sĩ, huống chi, đạo sĩ dựa vào luyện đan đều là dựa thế quyền quý, dựa vào thân phận là con vợ kế của Hồng Dịch thì chả có người nào tiếp xúc với hắn.
"Phương pháp tu luyện trong thiên hạ có nhiều loại, nhưng mục đích đơn giản đều là siêu thoát sinh tử. Phần lớn là có hai loại chính. Một là tu luyện thần hồn, gọi là tiên thuật. Hai là tu luyện thân thể, gọi là võ thuật. Tu luyện tiên thuật thật ra là bản thân tu ý niệm trong đầu, phương pháp có nhiều loại, nhưng đơn giản chỉ có mười cảnh giới. Định thần, xuất xác, dạ du, nhật du, khu vật, hiển hình, phụ thể, đoạt xá, lôi kiếp, dương thần. Về cảnh giới của võ thuật, ta cũng không rõ lắm, Nguyên Phi bản thân là đại gia quyển pháp, có thể giải thích cho tiên sinh đôi chút... " Đồ lão nói.
"Định được thì sau mới có thể tĩnh, tĩnh được mới có thể an. Đây là đạo lý, nếu là tiên thuật tu luyện thần hồn, bước đầu tiên là định thần vô cùng cần thiết, đọc sách làm văn thơ, đầu tiên cũng phải tĩnh tâm, thu niệm thì mới có thể hết sức chăm chú. Nếu ý niệm trong đầu tán loạn, tâm viên ý mã (6) thì làm chuyện gì cũng không được."
Hồng Dịch nghe được điều mới mẻ, kết hợp với những gì đã đọc qua, thầm đoán.
"Về chuyện tu luyện, cũng nhiều như sao trên trời, trong phút chốc không thể nói rõ được. Trong căn nhà nhỏ của lão hủ có không ít thư tịch tu luyện, đều là năm đó khi Đại thiện tự sụp đổ lão hủ thu thập được, tiên sinh có thể vào đó xem qua một chút, hơn nữa còn rất nhiều sách ta không nắm rõ, tiên sinh có thể giải thích qua được không?"
"Hả? Đồ lão còn có tàng thư?" Hồng Dịch sửng sốt, nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra phía nam u cốc còn có một thạch động, trong thạch động có ánh lửa chập chờn.
"Đương nhiên là có, thời thịnh cất giữ sách, hiện tại vương triều đại Kiền ta thịnh thế trước nay chưa từng có, những người nhà giàu thông thường đều có tàng thư cất giữ trăm ngàn cuỗn sách, chúng ta đương nhiên cũng học theo. Thật ra lần này mời tiên sinh đến đây, một nửa là dạy dỗ đám hài tử này, một nửa là muốn tiên sinh giúp chúng ta phân loại chỉnh lý thư tịch. Phân loại chút kinh, sử, tử, tập(7), chờ những tiểu hài tử này lớn lên, có thể xem được, không phải lần mò trong đám lộn xộn, quả thật là rất đau đầu. " Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK