Hai con ngựa phi như bay xuyên qua rừng cây.
Hiện giờ là lúc giao mùa giữa xuân và hè, rừng núi mấy trăm dặm sơn tây cỏ cây càng thêm rậm rạp, cỏ cây như kiếm, mọc đầy trên mặt đất. Địa hình thế này cũng không dễ dàng cưỡi ngựa.
Nhưng Hồng Dịch, Tiểu Mục hai người vác cung đeo kiếm, dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa tinh thông dễ dàng xuyên qua.
Dưới chân hai con ngựa có quấn vải bông xung quanh, vó ngựa liên tục vỗ xuống mặt đất thình thịch khiến cho bụi gai, cây cỏ bắn lên tung tóe.
Hơn nữa trên vải bông quấn trên đùi ngựa có tẩm hùng hoàng và một vài dược liệu nghiền từ kim ngân hoa. Rắn rết, ruồi muỗi, kiến hay các loại độc trùng ngửi thấy mùi hương này đều tránh xa, khó có thể cắn vào chân ngựa.
Mỗi người một kiếm, vừa phi ngựa vừa mở đường, không đến một canh giờ, Hồng Dịch dựa vào trí nhớ của mình từ từ tìm được u cốc của hồ ly năm ngoái.
Trong u cốc, núi đá vẫn như cũ, chỉ có cỏ cây là rậm rạp hơn rất nhiều, những đống lửa năm ngoái, những dấu vết khai hoang năm ngoái cũng mờ nhạt mơ hồ, để như vậy chừng một, hai năm thì không khéo nơi này hoàn toàn không có sinh khí, còn lại chỉ là một vùng núi non hoang dã.
Nhìn thấy cảnh vật trước mắt trong lòng Hồng Dịch dâng lên vô cùng vô tận cảm khái. Nếu không phải ở đây tao ngộ, thì giờ này hắn vẫn còn là thư sinh trói gà không chặt, có lẽ, có lẽ cũng đã chết dưới gia pháp của Hầu phủ.
Hiện giờ, hắn thân phận đã là cử nhân, lại tinh thông võ thuật, luyện đến cấp bậc võ sĩ, hơn thế còn tinh thông đạo thuật, tu luyện thành âm thần khu vật, có thể dễ dàng giết chết mấy cao thủ vũ sư!
Nhân sinh gặp gỡ tựa như một giấc mộng mơ hồ như vậy.
Nhớ tới trước kia ở trong u cốc sửa sang thư sách, cùng tiểu Thù, tiểu Phỉ, tiểu Tang ba tiểu hồ ly muội muội hàng này nói chuyện tâm sự, Hồng Dịch cảm thấy trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
"Kể từ sau khi ta hiểu chuyện, trong cuộc đời đó là lần đầu tiên ta nhận được tình thương ấm áp như vậy, khiến người ta buồn cười chính là thứ ấm áp này không phải là người mang đến mà lại là hồ ly!" Hồng Dịch nhớ lại những tiểu hồ ly ngây thơ trong sáng, Tử Nhạc tiêu sái phiêu dật, Nguyên Phi hào sảng mạnh mẽ, trong lòng nhất thời trở nên ngây ngốc si dại.
"Người.....Yêu......Yêu......Người. Tại sao yêu quái lại như tiên, mà người lại như ma quỷ như vậy?"
"Ấy? Dịch ca ca, bên này có một sơn động này, bên trong thật là lớn a, hình như trước đây đã từng có người sinh sống thì phải, thật là thần kỳ, huynh làm sao tìm được chỗ này vậy?"
Một tiếng than sợ hãi vang lên khiến Hồng Dịch bừng tỉnh lại, thì ra Tiểu Mục phát hiện ra sơn động trong sơn cốc, đi tới nhìn vào, nhịn không được kinh hô lên.
Hồng Dịch thăm lại chốn xưa, tất nhiên không cảm thấy kinh ngạc, nghe Tiểu Mục kinh hô cũng tiến vào thạch động, mười vạn cuốn sách bên trong thạch động sớm đã mang đi sạch sẽ, chỉ còn một loạt giá sách vẫn để đó, Tiểu Mục chính là phát hiện ra hàng giá sách này mới giật minh kinh hô.
"Nơi này trước kia là nơi cư trú của một bầy hồ ly tinh, huynh trước đây từng ở nơi này đọc sách." Hồng Dịch ngồi xuống, kể chuyện cũ cho Tiểu Mục nghe.
"Truyền kỳ thật hay a." Tiểu Mục lắng tai nghe, ngây dại mê say, cho đến khi Hồng Dịch kể xong một hồi lâu, nàng mới khôi phục tinh thần, đầu lưỡi phấn hồng cong lên thốt ra.
"Được rồi, chúng ta lên sườn núi lấy đậu phộng và khoai lang sinh trưởng ở đó, rồi dọn dẹp ít cỏ dại nơi này, gom lại rồi đốt đi, xử lý xong rồi trở về, sau này phái người đến thu dọn, chờ tới mùa thu lên thu hoạch, xem xem mấy loại mầm này còn sống tốt không, nếu còn sống thì có thể trồng trọt được. Sang năm là có thể bán với giá cao, đến lúc đó mua mấy nha hoàn về cho Tiểu Mục, khi đó Tiểu Mục của chúng ta cũng chính là đại tiểu thư đấy."
Hồng Dịch ha ha cười một tiếng, đứng dậy.
Hồng Dịch nhớ kỹ rằng, năm đó thuần hồ tộc trồng không ít đậu phộng và khoai lang trên sườn núi, sau khi thu hoạch xong vẫn còn không ít rễ cây trong lòng đất, đông qua xuân tới, nhất định rễ cây phát triển lên. Vừa nãy lúc lên núi, Hồng Dịch cũng nhìn thấy trên sườn núi những mầm chồi này tuy nằm giữa cỏ dại rậm rạp nhưng vẫn vươn lên phát triển rất mạnh mẽ, cho thấy sức mạnh sinh trưởng mạnh mẽ đến dường nào.
Hai người lên sườn núi, nhổ cỏ, gom cỏ dại và cành cây khô thành một đống rồi châm lửa đốt. Bận rộn suốt mấy giờ đồng hồ, mặt trời đã về tây, lúc này cỏ dại xung quanh đã được dọn sạch sẽ, đốt thành than.
"Những thứ này sợ nhất là bị heo rừng, chuột trong núi đến ăn, vì thế ban đêm nhất định phải có người trông."
Hồng Dịch vận động cả ngày, khắp người mồ hôi đầm đìa, vì vậy đến con suối bên cạnh u cốc tắm rửa, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó mới đứng dậy chuẩn bị quay về.
"Dịch ca ca, tại sao Truy Điện lại có bộ dáng bất an như vậy?"
Đúng lúc này bỗng nhiên Truy Điện đang ở sơn cốc bên cạnh chạy tới, bộ dáng khiếp sợ, lông mao toàn thân dựng ngược lên, mũi thở phì phò mãnh liệt.
"Không xa bên ngoài sơn cốc có đánh nhau."
Hồng Dịch trong lòng máy động, tay đè mạnh chuôi kiếm, đứng dậy, do thường xuyên cùng Truy Điện giao lưu, biết được Truy Điện từng trải qua huấn luyện đặc biệt, nó có thể cảm ứng được động tĩnh của việc chém giết, biết cảnh báo cho chủ nhân, đồng thời khi trận chiến thực sự xảy ra nó vẫn có thể bảo trì trạng thái tỉnh táo bất động.
"Đi, chúng ta ra ngoài sơn cốc xem có chuyện gì xảy ra!"
Hồng Dịch không lên ngựa mà vỗ vỗ Truy Điện, trao đổi ánh mắt, Truy Điện gật đầu, yên tĩnh trở lại.
Hồng Dịch cầm kiếm, thân hình nhanh nhẹn cùng Tiểu Mục phi lên đỉnh núi, men theo con đường bí mật sau núi, chính là con đường năm ngoái hắn nhìn thấy Cảnh Vũ Hành cùng mấy người thợ săn đến đây.
Nơi này là nơi có vị thế cao nhất trong cả sơn cốc, có thể nhìn bao quát toàn cảnh trong rừng núi mà không bị phát hiện.
Quả nhiên!
Trên một con đường nhỏ phía xa, hơn mười người hắc y mang trường đao, đang bao vây chém giết mười mấy võ sĩ, trong đó còn có cả một nữ nhân mặc y phục trắng, đao kiếm va chạm truyền đi thật xa.
Nhưng nơi này là núi sâu rừng rậm kể cả là ầm ĩ hơn nữa cũng chẳng có ai nghe thấy.
"Võ công những người áo đen này thật cao cường!" Hồng Dịch nhìn đối phương bằng con mắt khiếp sợ.
Những người áo đen này trong lúc nhảy lên lộ ra trường đao bóng loáng, linh hoạt tựa ly miêu, mạnh mẽ tựa hổ báo vồ mồi. Không nghi ngờ chút nào những người này đều là những đỉnh cấp võ sư, cùng cấp bậc với Triệu Hàn.
Rầm!
Những người áo đen này đuổi theo chém giết đám võ sĩ, trường đao vung lên loang loáng, tựa như chém vào đậu hũ! Đao xuất, máu chảy! Trong nháy mắt giết chết bảy, tám người! Chỉ còn mấy võ sĩ võ công cao cường còn cầm cự được, đứng thành vòng tròn bảo vệ bạch y nữ nhân ở giữa.
"Dịch ca ca, nữ nhân kia hình như......hình như là.....Mộ Dung Yến? Những người kia muốn giết nàng?"
Ngay khi chạy lên sườn núi nhìn xuống, Tiểu Mục nheo nheo mắt, liền nhận ra bạch y nữ tử chính là Mộ Dung Yến.
Những người áo đen này càng lúc càng xiết chặt vòng vây, Mộ Dung Yến hình như ngay cả đạo pháp cũng không kịp thi triển, hơn nữa thần hồn lúc này mà xuất xác chỉ sợ thân thể lập tức bị chém thành mấy mảnh.
"Những kẻ đuổi giết nàng ta đều là quân nhân trải qua trăm trận, bước ra từ núi thây biển máu, nếu không sớm đã bị Hắc Ma Ô Nha trận của nàng ta trấn áp thần hồn mà chẳng cần động thủ! Những người này là Ngự lâm quân! Hơn nữa còn là cao thủ của Thần Cơ doanh!"
Hồng Dịch bỗng nhiên nhìn thấy trên những chiếc áo giáp da trâu tinh xảo lộ ra ngoài của đám người áo đen loáng thoáng ký hiệu chim ưng hai đầu!
"Tiểu Mục! Chúng ta trở về thạch động! Muội bảo vệ thân thể của ta! Ta phải thần hồn xuất xác, khu động huyết văn châm cứu Mộ Dung Yến. Ngự lâm quân Thần Cơ doanh do Hồng Hi thống lĩnh, là quân đội của thái tử, ta hôm nay cùng Ngọc thân vương có vinh cùng hưởng có nạn cùng chia, tại sao lại không thể phá hỏng hành động của bọn họ chứ?"
Vốn Mộ Dung Yến sống hay chết không liên quan đến hắn, nhưng hiện giờ lại dính dáng đến người của Thái tử, Hồng Dịch không thể đứng nhìn được. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK