• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau tiếng hét chói tai, Tiêu Vũ Huyên lập tức phản ứng, cô vội vàng kéo váy che cặp đùi trắng như tuyết lại, khuôn mặt đỏ hồng lên vì thẹn.

Quý Phong lúng túng cúi đầu, hắn chợt cảm hai tay mình lúc này thật thừa thãi chẳng biết phải để đâu, cả người đứng ngồi không yên.

Bị Tiêu Vũ Huyên phát hiện mình nhìn lén, Quý Phong thấp thỏm bất an. Cô sẽ làm gì hắn đây?

Mãi hồi lâu hắn mới lắp bắp được một câu:

- Bạn Tiêu, thật xin lỗi..! Tôi… tôi không cố tình nhìn bạn thật mà..!

- Cậu còn nói nữa...

Tiêu Vũ Huyên đỏ mặt trừng mắt liếc xéo hắn, tay vẫn túm chặt váy theo bản năng, ngượng ngùng không thôi.

Quý Phong nhất thời không dám nói gì nữa, phạm phải sai lầm như vậy hắn cũng không biết nên làm sao, chỉ cảm thấy trong lòng đầy xấu hổ và bức rứt.

Bộ ngực của Tiêu Vũ Huyên phập phồng lên xuống, cô năm nay hai mươi hai tuổi, đám nam sinh trong trường Đại học theo đuổi nhiều vô kể, nhưng trước nay cô vẫn chưa hề coi trọng một ai.

Hiện tại Tiêu Vũ Huyên cũng đang làm quen với một người, có điều hành động và cử chỉ của cả hai vẫn không quá thân mật, nhiều lắm chỉ là nắm tay mà thôi.

Thật ra đã mấy lần người bạn trai đó yêu cầu bọn họ thân mật với nhau hơn một chút nhưng Tiêu Vũ Huyên đều cự tuyệt. Có lẽ một phần là do bản tính hơi cổ điển truyền thống của cô.

Nhưng giờ không ngờ cô lại bị một người đàn ông xa lạ thấy được chỗ bí ẩn nhất của mình! Mà không, cái tên ngồi trước mặt cô đâu thể gọi là đàn ông? Cùng lắm chỉ được coi là một thiếu niên thôi.

Nhưng không hiểu tại sao, tâm tư Tiêu Vũ Huyên không hề có ý trách cứ Quý Phong mà ngược lại tim cô còn đập loạn xạ, trong đầu ẩn hiện tình cảnh hắn vuốt ve chân cô, khiến cho cô phải nhũn cả người ra. Những hình ảnh đó lúc này quả thật không cách nào xóa bỏ!

Thấy Quý Phong khẩn trương, bộ dạng thấp tha thấp thỏm đầy bất an, không biết tại sao Tiêu Vũ Huyên lại cảm thấy buồn cười. Những ngượng ngùng và lúng túng trong cô chợt biến đi đâu mất.

- Chuyện này… bạn Tiêu… Tôi… có lẽ tôi nên đi về thôi!

Quý Phong chụp vội chiếc cặp nằm trên bàn, có vẻ đã muốn tông cửa chạy ra ngoài.

- Đứng lại!

Tiêu Vũ Huyên khẽ kêu một tiếng khiến Quý Phong sựng lại, đứng cứng đơ ngay tại chỗ không dám nhúc nhích.

- Bạn Tiêu… bạn, bạn còn có chuyện gì sao?

Hắn lúng túng hỏi, mắt thậm chí không dám nhìn đến Tiêu Vũ Huyên dù chỉ thoáng qua.

Tiêu Vũ Huyên giả bộ tức giận, nũng nịu nói:

- Quý Phong, cậu đụng tôi khiến tôi bị thương, giờ lại còn... Chẳng lẽ cậu nghĩ có thể bỏ đi như vậy sao?

Quý Phong cuống cả lên, lại cảm thấy áy náy vô cùng nên buột miệng hỏi:

- Vậy bạn nói phải làm sao bây giờ?

Tiêu Vũ Huyên hừ một tiếng, rồi hỏi ngược lại:

- Cậu nói nên làm cái gì?

- Tôi cũng không biết, bạn muốn gì cứ nói, tôi nhất định sẽ làm theo.

Quý Phong thành khẩn trả lời.

- Phì…

Thấy bộ dáng thật thà ngô ngố của Quý Phong, Tiêu Vũ Huyên nhịn không được phải bật cười thành tiếng, rồi đột nhiên cô trở nên nghiêm nghị, hừ nhẹ:

- Quý Phong, thủ pháp vừa rồi cậu dùng để xoa bóp thật ra khá tốt.

Vừa nói cô vừa đung đưa đôi chân đầy hấp dẫn, so với khi nãy thì bây giờ nó đã có vẻ linh hoạt hơn nhiều.

Tiêu Vũ Huyên không khỏi ngạc nhiên! Trước kia cô từng gặp qua tình huống bị thương như vậy, nhưng dù là đến những bệnh viện chính quy để chuyên gia xoa bóp cũng chưa chắc đã có hiệu quả giống vậy.

Quý Phong lúng túng, nhưng chỉ có thể vừa cười vừa gãi gãi đầu chứ làm sao dám nói thật, hắn vờ ngu ngơ:

- Tôi cũng không biết! Thật ra tôi chỉ dựa theo phương pháp trong sách, tuy lúc trước từng xoa bóp cho vài người, nhưng cũng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.

Tiêu Vũ Huyên lưu chuyển sóng mắt đầy cuốn hút của mình. Cô nhìn hắn có vẻ không tin tưởng:

- Thật không?

Cô cũng không cho là chỉ cần dựa vào sách, học mấy ngày xoa bóp đã có được thủ pháp vô cùng hiệu quả như vậy.

Quý Phong có vẻ hoang mang, gật bừa:

- Thật mà, đúng như vậy đó, tôi không gạt bạn đâu.

- Có gạt hay không thì thử lại lần nữa sẽ biết.

Tiêu Vũ Huyên nhếch môi mỉm cười rồi duỗi đôi chân thon dài lên băng ghế.

- Hiệu quả xoa bóp vừa rồi của cậu quả là không tệ. Nếu xoa bóp thêm một hồi chắc sẽ rất thoải mái, đến lúc đó nói không chừng tôi sẽ cao hứng mà tha thứ cho cậu.

- Ồ! Không thành vấn đề.

Quý Phong ngẩn người nhưng sau đó lại hỏi:

- Có điều… bạn, bạn thật sự để cho mình xoa bóp hay sao?

Tiêu Vũ Huyên đỏ mặt:

- Nếu con mắt của cậu còn dám nhìn bậy, cậu chờ xem tôi thu thập cậu như thế nào.

- Không dám… không dám!

Quý Phong hoảng hốt, hắn gấp gáp phân bua:

- Tôi bảo đảm sẽ trông chừng hai con mắt của mình thật tốt, tuyệt đối sẽ không nhìn loạn!

Tiêu Vũ Huyên đỏ mặt mỉm cười, bất thần nhớ lại tình cảnh xấu hổ vừa rồi.

Quý Phong ngồi xuống mà lòng đầy bối rối. Hắn đưa tay run rẩy nâng lấy đôi chân thon dài của Tiêu Vũ Huyên, một lần nữa cẩn thận điều động dòng điện sinh học xoa bóp chỗ bị thương.

- Ư..hh!

Một lần nữa cảm giác tê dại lại lan truyền trong cơ thể khiến Tiêu Vũ Huyên cắn chặt đôi môi đỏ mọng mê người. Cô sợ mình sẽ kêu thành tiếng! Quả thật đôi tay của Quý Phong như có điện, phàm chỗ nào bị hắn vuốt qua đều để lại một cảm giác hết sức kỳ lạ làm Tiêu Vũ Huyên run rẩy không thôi. Cô thật rất muốn lớn tiếng mà kêu rên cho thoải mái.

Có điều Quý Phong lúc này nào dám nhìn Tiêu Vũ Huyên nữa, hắn cố đưa mắt liếc quanh không mục đích.

Lúc này, Quý Phong mới thật sự có thời gian mà nhìn rõ cách bài trí trong gian phòng của Tiêu Vũ Huyên.

Có vẻ nơi Tiêu Vũ Huyên ở chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Hiện tại Quý Phong đang ngồi cùng Tiêu Vũ Huyên trong phòng khách. Giữa phòng đặt một chiếc salon màu hồng, cũng là nơi Tiêu Vũ Huyên đang ngồi, cùng với một cái bàn trà, vài chiếc ghế dựa. Tất cả tuy đơn giản nhưng mang lại cảm giác ấm áp cho cả căn phòng.

Cửa phòng ngủ đóng kín nên không thấy rõ được bên trong. Bất quá từ cách bố trí của phòng khách có thể cho thấy phòng ngủ hiển nhiên phải ấm áp hơn.

Từ những điều này cũng có thể biết được Tiêu Vũ Huyên là một người đơn giản và yêu thích sự ấm áp.

Quý Phong thầm than thở, cô gái này quả thật khác thường. Vừa chuyển trường chưa kịp đi trình diện đã trang trí một căn phòng ấm cúng như vậy. Về sau nếu như gả cho người, nhất định sẽ là một cô vợ đảm đang hiền hậu nha.

- Cậu là học sinh 12/6, vậy cậu cảm thấy lớp mình như thế nào?

Tiêu Vũ Huyên đột nhiên mở miệng hỏi.

Quý Phong ngẩn người nhưng cũng trả lời:

- Lớp tôi cũng như mấy lớp khác thôi. Cuối cấp rồi ai cũng bị áp lực, ai cũng cố gắng học tập. Có điều tâm trạng vì vậy cũng nặng nề vô cùng! Nhưng bạn cứ yên tâm, bạn xinh đẹp như vậy nhất định sẽ không bị ai khi dễ, khẳng định sẽ được tất cả mọi người chào đón.

- Tôi xinh đẹp à?

Tiêu Vũ Huyên hỏi mà ánh mắt không dấu được sự vui vẻ.

Con gái dù biết mình đẹp cũng rất thích nghe người khác khen tặng mà.

- Đúng là rất đẹp!

Quý Phong bất giác gật đầu thật mạnh.

- Bạn đúng là một trong những cô gái xinh nhất mà tôi từng thấy!

- Ồ?

Tiêu Vũ Huyên không khỏi hiếu kỳ, cô buột miệng hỏi:

- Một trong? Chẳng lẽ trong mắt cậu còn có ai đó rất đẹp nữa à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK