• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hai người kia…là cậu đánh ngã?

Khi đội trưởng Nghiêm nhìn thấy hai tên lưu manh đang nằm trên mặt đất thì khiếp sợ không thôi, bởi vì anh nhìn thấy trong tay của chúng vẫn còn cầm hai thanh đoản côn!

Một học sinh lớp mười hai chưa đến hai mươi tuổi, lại có thể dễ dàng hạ gục một lúc hai tên côn đồ với vũ khí lăm lăm trên tay mà bản thân không hề bị sứt mẻ gì…

- Có vấn đề gì sao?

Quý Phong thấy vẻ mặt nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ của đội trưởng Nghiêm, nhịn không được lên tiếng hỏi.

Vị cảnh sát không vội trả lời mà hỏi ngược lại hắn:

- Quý Phong, cậu biết võ sao?

Quý Phong lắc đầu:

- Dạ không có!

Đội trưởng Nghiêm hít vào một hơi nhưng không thấy quanh đây có mùi rượu, rốt cục nghi hoặc hỏi:

- Quý Phong, vậy thì em đã làm thế nào mà hạ được hai tên này vậy? Đừng nói với anh là hai người bọn họ tự lao vào nấm đấm của em đó, cũng đừng soạn lại bản cũ rằng cái gì mà trong lúc bối rối, tay chân vung vẩy một hồi, kết quả lại không biết làm sao mà cả bọn đều bị đánh xỉu nha!

Nhớ tới chuyện của gã đầu trọc lần trước, đội trưởng Nghiêm liền nhận ra, cậu bé Quý Phong này tựa hồ thật sự không đơn giản!

Nếu như một lần đánh xỉu người khác thì còn có thể cho là may mắn … Nhưng lại xảy ra đến hai lần, và lần nào cũng là đánh người ta đến xỉu thì không thể nói là do may mắn hay trùng hợp ngoài ý muốn nữa rồi. Loại tình huống này chỉ có một khả năng đó là Quý Phong hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân mà hạ gục đối phương, bất kể lần này hay lần trước đều chắc chắn là như thế!

Nhìn ánh mắt sang ngời của đội trưởng Nghiêm, Quý Phong biết rằng nếu không giải thích được sẽ rất khó thuyết phục anh ta, cho nên hắn đành phải gật đầu thú nhận:

- Đội trưởng, thật ra khi học thể dục ở trường, thầy giáo có dạy cho em một ít thế võ… với lại, tố chất thân thể của em không tệ cộng với lúc nãy em lại tiên hạ thủ vi cường nên mới có thể đánh bọn họ bất tỉnh!

- Thật à?

Đội trưởng Nghiêm vẫn còn có chút hoài nghi, khá hứng thú nhìn Quý Phong nói:

- Cậu bé, xem ra em thật không đơn giản. Đừng tưởng rằng qua loa vài câu là đã qua mặt được anh, em đừng quên anh là một cảnh sát đó. Đợi anh xử lý xong việc này, sẽ tìm em luận bàn một chút! Ha ha!

Hắn cười lớn, sau đó hướng về những cảnh sát khác khoát tay nói:

- Các cậu, mang hai tên này về đồn. Đúng là hai thằng phế vật, ngay cả một học sinh trung học cũng đánh không lại mà còn đòi làm lưu manh, thật không biết xấu hổ!

Quý Phong nhất thời im lặng, trong lòng thầm nghĩ, cái logic gì đây trời, nói vậy chẳng lẽ thân thủ tốt thì được làm lưu manh sao?!

Mấy người cảnh sát lập tức chạy đến mang hai gã lưu manh đi. Lúc này nhờ có ánh đèn xe cảnh sát, đội trưởng Nghiêm mới thấy rõ mặt của hai kẻ này, bất chợt kinh hô một tiếng:

- Là hai tên này?

Quý Phong và Đồng Lôi đồng thời cả kinh. Quý Phong sợ hãi vội hỏi:

- Đội trưởng, anh biết hai kẻ này?

Đội trưởng Nghiêm chau mày, gật đầu nói:

- Ừ, nếu như anh không nhìn lầm thì hai kẻ này hiện tại hẳn là đang ở trong tù chứ, sao có thể xuất hiện ở đây? … Không sai, chính là chúng, hai người này năm ngoái do chính anh bắt lấy mà. Lúc ấy vì tội cướp bóc nên bị tòa tuyên án bốn năm, giờ sao chúng lại trốn ra được?

- Cái gì?

Quý Phong không nhịn được kêu lên kinh ngạc:

- Đội trưởng, anh xác định mình không nhìn lầm chứ?

- Chính tay anh bắt chẳng lẽ còn có thể nhìn lầm sao?

Đội trưởng Nghiêm lắc đầu nói:

- Quý Phong, chuyện này không nên để lộ ra ngoài, em cứ xem như chưa hề xảy ra việc gì, chờ anh về điều tra rõ ràng rồi nói sau!

Quý Phong lập tức ý thức được chuyện này có vẻ không tầm thường, hắn vội vàng cam đoan:

- Đội trưởng yên tâm, em biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói!

- Vậy thì tốt!

Đội trưởng Nghiêm gật đầu cười nói:

- Đồng tiểu thư, Quý Phong, cũng đã muộn rồi, để anh lấy xe đưa các em về, giờ này mà để hai em đi bộ về thì anh không yên tâm.

- Không, không cần!

Quý Phong chưa trả lời thì Đồng Lôi đã lên tiếng từ chối:

- Anh Nghiêm, không cần thiết phải làm vậy, nếu để cha em nhìn thấy thì ông sẽ rất lo lắng. Chuyện này anh cũng đừng nói cho ông biết nha, có được không?

Đội trưởng Nghiêm có chút chần chờ:

- Việc này...

- Anh Nghiêm, anh cũng không muốn thấy em bị rầy la chứ? Dù sao em cũng không xảy ra chuyện gì, hơn nữa, đã có Quý Phong ở bên cạnh, em chắc chắn sẽ không có việc gì!

Đồng Lôi cười hì hì, bỗng cô đổi giọng uy hiếp:

- Nếu anh nói chuyện này cho cha em biết thì … thì em đây chỉ còn cách nói với chị dâu là em thấy anh vào nhà tắm hơi! Đến lúc đó chị dâu mà không cho anh vào nhà thì đừng có tới tìm em a!

- Cô nhóc này!

Đội trưởng Nghiêm nhất thời dở khóc dở cười, khoát tay nói:

- Coi như anh sợ em, hai em nhanh về đi, chuyện này anh sẽ giữ bí mật cho em!

- Cám ơn anh Nghiêm!

Đồng Lôi hì hì cười, rồi quay sang Quý Phong nói:

- Chúng ta đi thôi!

Quý Phong khẽ gật đầu chào vị đội trưởng, rồi cất bước đi về phía trước.

Lúc này, Đội trưởng Nghiêm đột nhiên kéo Đồng Lôi lại, thấp giọng nói:

- Này nhóc, em sở dĩ không cho anh nói cho cha em biết, e rằng không phải vì sợ ông lo lắng mà là bởi vì cậu bé này có đúng không?

Nhìn theo bóng lưng của Quý Phong, Đồng Lôi nhất thời ửng hồng đôi má, gắt giọng lấp liếm:

- Anh Nghiêm, anh nói nhăng nói cuội gì đấy, em và cậu ấy chỉ là bạn học bình thường mà thôi, không có chuyện gì khác!

- Ha ha, vậy sao, xem ra là do anh suy nghĩ nhiều rồi!

Đội trưởng Nghiêm ha ha cười, rồi hướng Đồng Lôi khoát tay nói:

- Thôi em về đi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút!

- Anh Nghiêm, hẹn gặp lại!

Đồng Lôi cười hì hì chào một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo Quý Phong.

Nhìn theo bóng lưng hai cô cậu này, Đội trưởng Nghiêm khẽ mỉm cười, lẩm bẩm:

- Chỉ là bạn học? Cô bé này chắc đã quên mình là cảnh sát rồi, chuyện này làm sao có thể qua mắt mình chứ? Nếu thật sự chỉ là bạn học bình thường thì cô bé đã không dùng tới số điện thoại đặc biệt rồi. Mà thật là lạ, hai tên tội phạm kia làm sao trốn được ra ngoài? Lại làm sao trùng hợp chặn cướp ngay Đồng Lôi và Quý Phong? Đây chỉ là tình cờ hay còn có nguyên nhân nào khác?

Sau một hồi suy tư, đội trưởng Nghiêm quyết định:

- Chuyện này có điểm kỳ quặc, nhất định phải báo cho Đồng bí thư biết thôi. Chỉ hy vọng Đồng Lôi và Quý Phong không nghĩ mình cố ý mật báo là tốt rồi!

--- ------ ------ ------ -----

Trên đường về, Quý Phong cùng Đồng Lôi cũng chìm vào trầm mặc.

Quý Phong một mực cầm đèn pin soi đường cho Đồng Lôi mà không để ý đến khóe miệng Đồng Lôi khẽ nhếch lên, cười mà như không cười, trong cặp mắt của cô cũng đồng thời long lanh, tỏa sáng như hai vì tinh tú.

Lúc này trong đầu của Đồng Lôi chỉ tràn ngập hình ảnh Quý Phong dứt khoát che chắn cho cô trước sự uy hiếp của hai tên lưu manh.

Lúc đó, bóng lưng của Quý Phong mặc dù gầy yếu, nhưng trong mắt của Đồng Lôi lại cao lớn và mạnh mẽ vô cùng. Không hiểu sao chỉ cần núp sau bóng lưng ấy cô liền có một cảm giác hết sức an toàn, đừng nói là phía trước có hai tên lưu manh, cho dù có là đại ma đầu xuất hiện, cô cũng tin chắc mình sẽ không hề cảm thấy có chút sợ hãi nào.

Bởi vì, bên cạnh cô đã có Quý Phong !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK