• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra ngoài cổng trường, Đồng Lôi liền lấy từ trong túi xách một cái đèn pin nhỏ chiếu sáng đoạn đường phía trước.

Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo của chiếc đèn pin, nụ cười xinh tươi trên gương mặt trắng nõn kết hợp với thân hình linh lung mỹ diệu của Đồng Lôi khiến cho Quý Phong lại không kìm chế nổi nhịp tim đang loạn đập của mình.

- Lớp trưởng, để mình cầm giúp cặp và đèn pin cho.

Nói đoạn, không để cho Đồng Lôi có cơ hội từ chối Quý Phong đã giành lấy cặp và chiếc đèn pin trong tay cô.

Đồng Lôi cũng không có ý lấy lại cặp và đèn pin, chỉ khẽ mỉm cười nhìn hắn. Cô đã gặp qua nhiều kiểu lấy lòng rồi nhưng cách làm thành khẩn và chân tình như Quý Phong thì đây mới là lần đầu tiên. Điều đó làm cho trong lòng Đồng Lôi có chút ngọt ngào, lại có cảm giác Quý Phong rất khác biệt với những nam sinh mà cô quen biết.

Đi được một quãng, Đồng Lôi lại phát hiện thêm một điều. Không riêng gì cách lấy lòng mà ở một số phương diện, Quý Phong còn tỏ ra tỉ mỉ hơn so với người khác.

Chiếc đèn pin của Đồng Lôi được thiết kế tựa như một món đồ chơi, cho nên độ sáng của nó không quá mạnh, chiếu lên mặt đất cũng chỉ thấy mông mông lung lung mà không nhìn được rõ lắm.

Trước đây chỉ có một mình Đồng Lôi sử dụng đèn pin nên cô cũng không quá bận tâm đến việc này, thế nhưng hôm nay cô chợt nhận ra ánh sáng của chiếc đèn pin tựa hồ mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước, đường đi nước bước xung quanh được chiếu sáng rất rõ ràng.

Đồng Lôi không khỏi ngạc nhiên, vừa quay đầu nhìn sang Quý Phong thì một màn trước mắt lại làm cho cô cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng.

Quý Phong cầm đèn pin trong tay canh đúng từng vị trí Đồng Lôi sẽ đặt chân xuống mà chiếu tới, quầng sáng tỏa ra không quá gần mà cũng không quá xa, vừa vặn khoảng cách giữa từng bước chân của cô. Còn Quý Phong đi bên cạnh thì dựa vào ánh sáng mờ ảo mà cẩn thận bước từng bước một.

Những ai từng dùng đèn pin để đi đường ban đêm đều biết, nếu như đi trong đêm tối một thời gian dài thì mắt sẽ dần thích ứng với độ sáng yếu, từ đó có thể mơ hồ trông thấy mặt đường một chút. Nhưng một khi đã dùng đèn pin thì phải chọn loại có ánh sáng mạnh, nếu không thì không dùng còn tốt hơn.

Điều này có nghĩa Quý Phong là người rất tinh tế, chỉ chiếu cho Đồng Lôi đi để phòng cô bé nhìn không được rõ, còn bản thân mình lại chấp nhận mò mẫm từng bước khó khăn.

Anh chàng này rất biết quan tâm đến người khác! Đồng Lôi thầm suy nghĩ trong lòng.

Độ tuổi mười tám, mười chín là độ tuổi thường hay mơ mộng về mối tình đầu. Tuy cô không nghĩ mình sẽ yêu đương ở cấp trung học nhưng thưởng thức và đánh giá người khác phái cũng là chuyện bình thường.

Là con người thì ai cũng có lòng yêu chuộng cái đẹp, cho nên không có ý định yêu đương không có nghĩa là không được thưởng thức cái đẹp của người khác.

Đồng Lôi đột nhiên nói:

- Quý Phong, cậu rất thông minh, trí nhớ cũng rất siêu quần, chỉ cần cậu kiên trì cố gắng, mình tin chắc cậu nhất định sẽ đậu một trường đại học danh tiếng.

Quý Phong lắc đầu cười:

- Trí nhớ tốt không có nghĩa là có thể học giỏi. Cậu cũng thấy đó, mình rất kém cỏi trong việc vận dụng linh hoạt các kiến thức. Đến trước khi thi tốt nghiệp trung học mà mình vẫn không kịp bổ túc lại những kiến thức trước đây thì đừng nói là trường đại học danh tiếng, đến đại học bình thường mình sợ là thi cũng không nổi nữa.

- Cậu phải tự tin lên!

Đồng Lôi thấy Quý Phong khiêm nhường lại cho là anh chàng đang tự ti, trong lòng không biết sao lại có cảm giác không thoải mái. Cuối cùng cô không nhịn được mà nói:

- Về vấn đề vận dụng kiến thức thì cậu không cần lo lắng, mình sẽ tiếp tục phụ đạo cho cậu. Cậu thông minh như vậy, mình bảo đảm chuyện này sẽ không là vấn đề.

Quý Phong khẽ gật đầu, mỉm cười mà không nói. Trong lòng thầm nghĩ nếu như không nhờ có Trí Não, đầu óc của mình nhìn chỗ nào cũng chẳng thể liên hệ với hai từ thông minh được. Mình có được hết thảy như hiện tại đều là công lao của Trí Não.

- Quý Phong, mình nói thật đó! Cậu nhất định phải có lòng tin vào bản thân.

Đồng Lôi thấy bộ dáng Quý Phong như vậy nhất thời không nhịn được, có chút nóng nảy nói:

- Quý Phong, nhiều khi sự quyết tâm có vai trò quan trọng hơn cả sự thông minh nữa đó. Nếu như cậu có đủ tự tin, tớ cam đoan trong trường chúng ta sẽ không có bất kỳ học sinh nào có thể so được với cậu. Cậu là người giỏi nhất!

Quý Phong nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Đồng Lôi, trong lòng bỗng nhiên ấm áp bội phần.

- Mình rất tự tin, cậu yên tâm!

Quý Phong vừa cảm kích, vừa kiên định nói.

- Cái cậu này, đây là chuyện của cậu mà. Mình có cái gì mà yên tâm với không yên tâm chứ!

Đồng Lôi lúng túng đỏ bừng khuôn mặt. Giờ cô mới ý thức được vừa nãy biểu hiện của cô dường như đã hơi quá, không biết có làm cho Quý Phong hiểu lầm hay không nữa?

Hai người trong nhất thời cùng lâm vào trầm mặc, chỉ cắm cúi đi về phía trước.

Quý Phong trước sau vẫn đi bên cạnh Đồng Lôi, chiếu sáng đúng từng vị trí mà cô sẽ bước tới không hề sai lấy một ly, tựa như đã trải qua sự tính toán vô cùng chính xác của một cái máy tính vậy.

Bản thân Quý Phong lúc này cũng đang thầm nhủ mình không nên suy nghĩ nhiều, mình bây giờ còn chưa đủ tư cách để khiến người khác không yên lòng. Muốn nhận được sự quan tâm của cô ấy, mình còn phải cố gắng hơn, phải làm nhiều điều hơn mới có thể xứng với cô ấy.

- Quý Phong, chúng ta đi qua đường nhỏ đi!

Đồng Lôi cảm thấy mình vẫn còn chút lúng túng, vì muốn xóa tan cảm giác đó nên cô đột nhiên đề nghị rẽ vào con đường nhỏ.

- Đi đường nhỏ?

Quý Phong hơi ngẩn người rồi nói:

- Đồng Lôi, ý cậu nói là con đường nhỏ dọc theo con sông hộ thành sao? Nhưng con đường đó nghe nói là rất mất trật tự mà!

Từ trường Nhị Trung tới huyện ủy có mấy con đường khác nhau. Đường dọc theo sông hộ thành là một trong số đó, thế nhưng con đường này hai bên cây cối um tùm, lại không hề có đèn đường nên thường xảy ra nạn cướp giật và đánh nhau. Vào ban đêm rất ít các học sinh hoặc cô gái nào dám đi trên con đường này.

Nếu như trong tình huống bình thường thì dù có Trương Lỗi hộ tống, Đồng Lôi chắc chắn cũng sẽ không rẽ vào con đường này. Thế nhưng vì để thoát khỏi bầu không khí lúng túng lúc này, sự tinh nghịch của cô bé chợt nổi dậy.

- Quý Phong, đừng nói là cậu sợ nha!

Đồng Lôi cười hì hì trêu chọc hắn.

- Đúng là mình có chút sợ!

Ngoài dự liệu của Đồng Lôi, không ngờ Quý Phong lại rất thẳng thắn thừa nhận.

- Thế nhưng bị một cô gái khích tướng như vậy, cho dù là sợ mấy đi nữa thì mình cũng phải hộ tống cậu đi một lần. Hi hi... Chúng ta đi thôi!

Đồng Lôi ngẩn ra rồi chợt cười khúc khích, gật đầu cười duyên:

- Ừ! Chúng ta đi!

Hai người chuyển hướng đi sang con đường dọc sông hộ thành kia.

Nhưng Đồng Lôi dù sao cũng là một cô bé, mới vừa bước vào con đường này, cô liền cảm thấy có chút rờn rợn, vội nói:

- Quý Phong, chúng ta đi nhanh lên một chút đi!

Quý Phong khẽ mỉm cười. Mặc dù sĩ diện nhưng hắn không thể không chú ý tới an toàn của mình và Đồng Lôi, bèn gật đầu nói:

- Ừ đúng đó, chúng ta đi nhanh một chút thì hơn!

Hai người bước đi mà gần như chạy, chỉ mất vài phút đã đi được nửa lộ trình.

- Xem ra hôm nay chúng ta gặp may rồi, không gặp phải đám người xấu!

Quý Phong cười nói một cách vui vẻ.

Nhưng hắn vừa dứt lời, Đồng Lôi còn chưa kịp lên tiếng hưởng ứng thì Quý Phong đã lập tức kéo lấy tay cô!

- Gì thế?

Đồng Lôi ngẩn ra!

Quý Phong cười khổ nói:

- Xem ra cái miệng mình đúng là mỏ quạ đen, vừa nói không có chuyện thì phiền phức liền kéo tới ngay!

Vừa nói, Quý Phong vừa chỉ chỉ về phía trước, đồng thời tắt đèn pin đi.

Đồng Lôi nhìn theo hướng tay của Quý Phong, liền có thể mơ hồ thấy hai bóng người trong màn đêm, gương mặt cô bé lập tức tái nhợt:

- Quý Phong, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK