Mục lục
[Dịch] Thiên Tài Tướng Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên từng nghe sư phụ Lý Thiện Nguyên nói qua, Ma Y nhất mạch ở vào truyền thừa đến đời thứ bốn mươi sáu, cũng chính là trung kỳ thế kỷ mười chín, vừa lúc tao ngộ Thái Bình Thiên Quốc khởi sự, môn chủ đương đại Ly Nguyên Tử không biết tung tích.

Bởi vì Ma Y nhất mạch chứa nhiều thuật pháp trung tâm, đều là do môn chủ nhất mạch đơn truyền, mà khi đó hai đồ đệ của Ly Nguyên Tử cũng chưa có thể được đến trung tâm truyền thừa, cái này cũng khiến cho thuật pháp Ma Y nhất mạch ở trăm năm sau thiếu sót hơn phân nửa.

Văn bia đề chuyện xưa là như thế, chẳng những thân phận chủ nhân thạch quan này, thật lớn vượt quá đám người Diệp Thiên tưởng tượng, người bố trí phong thuỷ âm huyệt này, lại là nhân vật tổ sư gia của Ma Y nhất mạch.

Ly Nguyên Tử chạm khắc ở trên bia đá chuyện xưa, khiến sư huynh đệ Diệp Thiên cách sau trăm năm, lúc này mới biết được chuyện đã xảy ra năm đó, trong lúc nhất thời mấy người thậm chí có một cảm giác thời gian quay lại.

Xem hết đoạn ghi lại này, Diệp Thiên cùng Tả Gia Tuấn không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nếu không phải Ly Nguyên Tử dùng nhiều tiếng lóng trong mon phái, bọn hắn thật sự rất khó tin tưởng chuyện này.

- Ôi, cũng không biết Ly Nguyên Tử tổ sư cuối cùng như thế nào? Lúc đó vì cái gì không truyền thừa lại cho hậu bối?

Cẩu Tâm Gia thán một tiếng, kỳ môn chính là nghịch thiên, cuộc sống sau này của hắn thê lương hơn so với cái người bình thường trong giang hồ.

Giống như là chính Cẩu Tâm Gia, đương nhiên nếu không dùng kế kim thiền thoát xác, chỉ sợ cũng sớm đã trở thành nấm mồ, nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng thừa nhận gần nửa thế kỷ sống cô đơn.

- Có lẽ truyền thừa trong đạo quan ở Mao Sơn, chính là Ly Nguyên Tử tổ sư lưu lại?

Nghe được Đại Sư huynh nói vậy, trong lòng Diệp Thiên toát ra một ý niệm cổ quái.

Bởi vì Lý Thiện Nguyên từng nói qua, đạo quan Ma Y đó là hắn phát hiện trong vô ý, thời gian tồn tại chỉ sợ đã hơn trăm năm, theo trên thời gian mà nói, cái đó và thời gian Ly Nguyên Tử mất tích vừa vặn tương xứng.

Bởi vậy có thể suy đoán, chính là Ly Nguyên Tử từng ẩn cư tại Mao Sơn , tìm được nơi thi công đạo quan như vậy, chính là sau khi chiến tranh tới Giang Nam, hắn mới bất đắc dĩ rời đi.

Diệp Thiên càng nghĩ trong lòng càng hưng phấn, nhưng việc hắn nhận truyền thừa, ngoài lão đạo sĩ, trên đời cũng không có người biết được , trước mắt lại càng không cách nào nói cùng hai sư huynh.

- Ơ? Nhị sư huynh, huynh ... huynh làm sao vậy?

Đè nén hưng phấn trong lòng, Diệp Thiên ngẩng đầu lên, cũng phát hiện Tả Gia Tuấn đỏ mặt lên, thần thái tựa hồ so với bản thân còn kích động hơn vài phần, Diệp Thiên nhất thời buồn bực, không phải Nhị sư huynh còn có thuật đọc tâm, biết suy nghĩ trong lòng mình?

Tả Gia Tuấn nhìn quanh, thần bí nói:

- Ta... Ta biết chủ nhân thạch quan này là ai .

- Nhị sư huynh, huynh nói không phải vô nghĩa chứ?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, tức giận nói:

- Không riêng huynh biết, đệ cùng Đại sư huynh, còn có Khiếu Thiên và Liễu Định Định cũng biết, người này họ Thi, kêu Thi Sơn Lương mà!

- Đúng vậy, Tả sư đệ, thân phận chủ nhân thạch quan này rất rõ rồi mà!

Cẩu Tâm Gia cũng nở nụ cười, văn bia đã viết rõ tên người chủ thạch quan, đã biết rồi Nhị sư đệ còn lấy ra khoe khoang, làm cho bọn họ không hiểu ra sao cả, đều có chút mơ hồ hiểu không rõ ý nghĩ.

- Ôi, đệ ... đệ nói không phải là ông ấy!

Tả Gia Tuấn rối lên, mở miệng nói :

- Đệ nói đến hậu nhân của ông ta, cũng chính là thân phận con gái của ông ấy, đó ... đó chính là nhà giàu nhất Hồng Kông !

Nói tới đây, thanh âm của Tả Gia Tuấn bỗng nhiên giảm thấp xuống vài phần, nói:

- Chúng ta đem tấm bia đá về trong nhà trước đi, nội dung trên bia đá, một chữ cũng không được truyền đi ra, nếu không sẽ gây rắc rối!

- Tả sư huynh, chuyện này không đến mức đấy chứ? Ở Hồng Kông mà huynh còn sợ người khác sao?

Thấy Tả Gia Tuấn có chút vội vàng, Diệp Thiên thấy hơi lạ.

Tuy tả Gia Tuấn không phải là hào phú số một nhưng thế lực của ông ở Hồng Kông cũng rất lớn, năm đó Cảng đốc thấy ông cũng phải nể vài phần, Diệp Thiên không nghĩ ra ai mà có thể khiến ông kiêng kị như vậy.

Tả Gia Tuấn lắc đầu nói:

- Không phải là sợ, mà là thế lực của gia tộc kia quá lớn, sẽ đắc tội với một người, tóm lại bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện.

Nghề phong thủy sẽ giúp người ta tránh giữ tìm đến điều lành, thói quen nghề nghiệp nhiều năm khiến Tả Gia Tuấn nghĩ đến hậu thế của quan tài, phản ứng đầu tiên chính là mang chuyện này che dấu đi.

- Được, vậy để về nhà rồi nói sau.

Thấy Tả Gia Tuấn nói như thế, Diệp Thiên gật đầu, hắn cũng thấy tò mò về hậu thế của quan tài.

Dặn dò nhân viên trông coi quan tài, Tả Gia Tuấn cùng mọi người về nhà.

- Diệp Thiên, người này thân thế như thế thế nào mà bẩn như vậy?

Vừa mới bước vào biệt thự đã nghe thấy mẹ kêu la, Diệp Thiên cười khổ mình đã hơn 20 tuổi cũng đến lúc phải kết hôn rồi vậy mà trong nhà mẹ thì vẫn cứ như một đứa trẻ con.

3 ngày trước, Tống Vy Lan, Diệp Đông Bình và Anna đã tới Hồng Kông vốn 2 người vẫn ở trong khách sạn nhưng Tống Vi Lan nhớ con trai nên mới đến nhà Tả Gia Tuấn.

Cũng may là Tả Gia Tuấn sống một mình, trong biệt thự còn nhiều phòng trống 3 người có vào cũng không chật vào đâu cả.

Nhưng Diệp Đông Bình có chút buồn bực đã nói là đến để du lịch không ngờ vợ lại không đi mà trong mắt chỉ biết có một mình con trai.

- Ây, không có việc gì, ba, sao mọi người không ra ngoài đi chơi.

Thấy hình dáng mẹ, trong lòng Diệp Thiên cảm thấy ấm áp, từ hồi còn nhỏ hắn đã không bị ai quản , tuy có chút không quen nhưng Diệp Thiên vẫn cảm nhận được tình cảm chân thật của mẹ.

- Đúng là cha muốn đi ra ngoài.

Giọng nói của Diệp Đông Bình nghe đầy buồn bã nhưng sau khi bị vợ liếc một cái, ông liền nói:

- Hồng Kông cũng không có gì hay, ở đây cũng thoải mái rồi, không ra ngoài cũng không sao cả.

- Được, vậy 2 người ở ngoài nhé, chờ con sửa xong biệt thự thì sang đó.

Thấy Chu Khiếu Thiên đã đưa tấm bia đá ở trên xe xuống, Diệp Thiên nói với mẹ:

- Con còn có chút việc, xong rồi con sẽ qua.

- Chuyện gì vậy? chúng ta không nghe được sao?

Vỗn dĩ Tống Vi Lan không như vậy nhưng bà lại tỏ ra tò mò xem con trai đang bận cái gì nên mới hỏi như vậy.

Diệp Thiên cũng không hề gì, liền nói:

- Cũng không có chuyện gì, mấy ngày hôm nay thi công công trình động đến mồ mả có chút thú vị, nếu 2 người muốn nghe thì đi cùng con.

Sau khi cùng mẹ đi vào biệt thự, Tả Gia Tuấn đang uống trà đang chờ Diệp Thiên đến.

Diệp Thiên cũng không vòng vo, nói ngắn ngắn gọn:

- Nhị sư huynh, đừng thừa nước đục thả câu, con gái đời sau của người đó là ai thì bây giờ cũng nói ra được rồi.

Ở trong lòng Diệp Thiên, phú hào cũng chỉ như Lý Siêu hau thuyền vương hiện nay là cùng.

Nhưng 2 người này vài chục năm trước đã đến Hồng Kông, mà theo lý thuyết thì vị kia một trăm năm về trước là thợ đá nên không có liên quan gì.

Tả Gia Tuấn chia tay Diệp Thiên và vợ chồng Diệp Đông Bình liền rót một ly trà, nói:

- Tiểu sư đệ, ở Hồng Kông có một gia tộc Hạ Thị có thể cậu đã từng nghe qua?

- Gia tộc Hạ Thị? Không, đến giờ đệ vẫn chưa từng nghe qua!

Diệp Thiên lắc đầu, hắn biết các phú hào Hồng Kông đều thông qua Đường Văn Viễn nói, nhưng hắn chưa nghe nói đến dòng họ Hạ bao giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK