Mục lục
[Dịch] Thiên Tài Tướng Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hắc Giao, Lão Hồ chắc không sao chứ?

Sau khi Hồ Hồng Đức ngập xuống nước, Diệp Thiên cũng không rõ tình hình bên dưới, bởi vì nước hồ này hình như ngắn cách thần thức dò xét, nguyên khí của cậu không có cách nào tiến vào cả.

Nhìn những bọt khí không ngừng bắn lên trong hồ, trong lòng Diệp Thiên có chút hối hận, Hồ Hồng Đức chẳng qua mới tiến vào cảnh giới luyện khí hoá thần, nếu như chuyện không hay xảy ra, sau khi cậu ra núi biết ăn nói thế nào với mấy người Tiểu Tiên đây?

- Không sao đâu, tôi có thể cảm nhận được hơi thở sinh mệnh của ông ấy, còn sống!

Hắc Giao tuy rằng không thích ứng với hoàn cảnh nóng nực ở đây, nhưng tu luyện cao hơn hẳn Diệp Thiên, hơn nữa lại hiểu biết về nước có thể thông qua giao động của sóng nước cảm nhận được tình hình bên trong.

Sau khi nghe Hắc Giao nói xong, tâm trạng căng thẳng của Diệp Thiên buông lỏng hơn 1 chút, suy nghĩ 1 chút mở miệng nói:

- Hắc Giao, ngươi có thể truyền âm cho ông ấy bảo ông ấy về được không?

- Mẹ nó, suýt nữa đun chín ông rồi, sắp không chịu được rồi!

Ai mà ngờ được lời Diệp Thiên chưa dứt, nước trong hồ sóng mạnh lên, thân hình Hồ Hồng Đức hiện ra trong hồ, lúc thân thể còn đang ở không trung đã bắt đầu than thở rồi.

Sau khi thân thể đứng vững, Hồ Hồng Đức liên tục xua tay với Diệp Thiên:

- Không được rồi, Diệp Thiên, nhiệt độ nước bên dưới sợ là trên trăm độ, tôi thực sự không thể xuống được.

- Lão Hồ, thân thể ông không sao chứ?

Nhìn thân thể Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên có chút há hốc mồm, bởi vì do sống nhìều năm trong núi, da Hồ Hồng Đức tương đối ngăm đen, thế nhưng lúc này, toàn thân đỏ bừng bừng, thực sự nhìn không khác gì con tôm luộc lắm.

- Bây giờ không sao, thêm chút nữa chắc là có sao đấy!

Hồ Hồng Đức tức giận thoáng nhìn Diệp Thiên:

- Nơi này không phải là núi lửa hoạt động chứ? nhiệt độ bên dưới cao như vậy?

Người tuổi như Hồ Hồng Đức, bình thường đi tắm thường thích tắm nước ấm, nhiệt độ ít nhất cũng phải trên 50, 60 độ, thanh niên trẻ tuổi căn bản là không xuống được.

Thế nhưng lúc này cho dù ông ta có dùng chân khí hộ thân, xuống hồ, vẫn cảm thấy không chịu nổi, cảm giác giống như là đặt trên lò nước nóng, lục phủ ngũ tạng cũng sắp thành lửa rồi.

- Lão Hồ, thế xuống được đến đâu?

Đơi Hồ Hồng Đức thở hổn hển xong, Diệp Thiên mới mở miệng nói, xuống cũng xuống rồi, thế có thu hoạch được cái gì không?

- Không có, xuống đến hơn 10 mét tôi không chịu được nữa, ai mà biết được bên dưới còn sâu thế nào nữa?

Hồ Hồng Đức lắc đầu, nhìn Diệp Thiên nói:

- Tôi không thể xuống được, lạnh quá còn chịu được 1 chút chứ, suýt chút nữa bị nấu chín rồi, chết thế oan uổng quá.

- Chưa nói cho ông xuống mà.

Diệp Thiên khoát tay, xoay mặt nhìn về phía Hắc Giao nói:

- Trong hồ đó sâu bao nhiêu thế? Ngươi nói mấy người ngươi thì dài đến là được rồi!

Diệp Thiên biết Hắc Giao vừa học được thần thức truyền âm, nếu không thể nó so sánh hình tượng, chẳng khác nào hỏi người mù.

- Mười mấy người!

Hắc giao truyền âm nói:

- Nước có lạnh nữa tôi cũng xuống được, nhưng ở đây thì không được, tương khắc với thuộc tính của tôi!

- Mười mấy thân à?

Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt 1 chút,rồi nhỉu mày:

- Kể cả xuống được, áp lực nước cũng không chịu nổi rồi.

Hắc giao thân thể dài chừng 8 mét, mười mấy người là sâu hơn trăm mét, mà chỗ này sâu cũng gần bằng chỗ biển sâu nhất mà con người có thể lặn xuống được rồi còn gì, Diệp Thiên không có chân khí hộ thân, sợ là chưa đến đáy hồ, lục phủ ngũ tạng đã bị áp lức đè nát hết rồi.

- Diệp Thiên, thứ dưới đó cậu đừng nghĩ đến nữa.

Nhìn thấy bộ dạng không cam lòng của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức bĩu môi, nói:

- Theo tôi thấy, trừ phi cậu có bản lĩnh của tên đạo sĩ đó mới có thể xuống tới đáy, nếu không đừng có mơ!

- Luyện ra chân khí, thật mới có thể xuống được.

Hồ Hồng Đức vốn định trêu Diệp Thiên 1 câu, cũng khiến cho mắt Diệp Thiên sáng lên.

- Được rồi, Diệp Thiên, hòn đá đó cậu cũng có được rồi, hay là…chúng ta ra ngoài núi đi? Nếu như có thêm 2 tên đạo sĩ đến nữa, chúng ta căn bản là không đủ người đâu!

Thành thật mà nói, sau khi nếm thủ đoạn tên đạo sĩ kia, trong lòng Hồ Hông Đức có 1 chút sợ hãi, không muốn tiếp tục ở trong núi này nữa.

- Rời núi à?

Diệp Thiên lắc đầu nói:

- Lão Hồ, tôi phải ở lại đây 1 thời gian, ông ra ngoài trước đi.

Nơi này tuy rằng linh khí có kém hơn 1 chút so với tu linh trận ở Hồng Kông, thế nhưng cũng nhiều hơn ở thành phố nhiều, điều quan trọng là ở đây không bị ai quấy rầy, DiệpThiên có thể toàn tâm để tu luyện.

Diệp Thiên vốn nghĩ nếu có thể có được ngọc đen từ tay Hắc Giao thì cậu ở trong sơn cốc này tu luyện 1 thời gian đã.

Lúc này không chỉ có ngọc đen trong tay mà từ tên đạo sĩ đó còn có được hòn đá màu xám, mà năng lượng bên trong hình như rất có ích để khôi phục đan điền của cậu, Diệp Thiên tất nhiên không muốn ra ngoài.

Nhìn thấy Diệp Thiên không chịu rời núi, Hồ Hồng Đức thở dài nói:

- Vậy được rồi, tôi ở lại đây cùng cậu!

- Lão Hồ, không cần ông ở cùng đâu, ở ra ngoài nói với người nhà tôi 1 tiếng, bảo bọn họ không phải lo lắng đâu!

Diệp Thiên biết, mình nếu như 10, 15 ngày không liên lạc với gia đình sợ là không biết mẹ mình biến thành bộ dạng nào nữa.

Hồ Hồng Đức chần chừ hỏi:

- Thế… thế cậu ở đây ăn uống thế nào?

- Mạnh Hạt Tử để lại nhiều gạo và bột mì ở đây như vậy, còn có quả hoa quả đầy cốc nữa, sợ gì bị đói.

Diệp Thiên nở nụ cười, thế nhưng vội vàng thu lại:

- Lão Hồ ông nói cũng có lý, Hắc Giao, hay là thời gian này ngươi đừng có quay về đầm Hăc Long, ở đây với ta đi?

Tuy rằng Diệp Thiên tự tin đã thủ tiêu toàn bộ thi thể, nhưng cậu không biết gì về giới tu đạo, trong lòng thực sự vẫn không yên tâm, trong sơn cốc này cực kỳ bí mật, lại có thể ngăn cách thần thức tra xét đúng là 1 chỗ tuyệt vời để ẩn thân.

- Không sao đâu, tôi sau này ở trong hồ không ra ngoài , không sợ!

Hắc Giao loạng choạng lắc đầu, cũng không muốn ở lại, nó ở trong sơn cốc này, toàn thân cảm thấy không được thoái mái.

Hơn nữa chỉ cần Hắc Giao không ra khỏi hồ sâu, thì có đến thêm mấy tên đạo sĩ nữa nó cũng không sợ, dù sao sống trong hồ cũng mấy trăm năm rồi, Hắc Giao chiếm giữ thiên thời địa lợi.

- Được rồi, vậy ngươi cẩn thận 1 chút, sau khi ta bế quan xong thì đến tìm ngươi!

Diệp Thiên gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra 1 việc, vội vàng truyền đoạn văn tự vào trong đầu hắc long, nói:

- Đây là 1 đoạn công pháp yêu thú tu luyện, ngươi xem xem có thể luyện được hay không?

Công pháp lưu trong ngọc bội đã bị Diệp Thiên tiêu huỷ rồi, đây là truyền miệng chứ không phải văn tự, Diệp Thiên cũng không sợ hắc giao không hiểu được nghĩa.

Sau khi truyền đoạn công pháp vào đầu hắc long, 2 ánh mắt Hắc Giao như sáng lên, tiện đà nhắm lại, giống như ra ngộ ra cái gì.

Hơn 10 phút trôi qua, hơi thở Hắc Giao bỗng nhiên nhẹ đi, khí thế vốn khoảng cách xa cũng có thể cảm nhận được hoàn toàn thu lại vào trong cơ thể.

- Có thể, tôi có thể tu luyện, Diệp Thiên, tôi cũng về bế quan đây.

Hẳn là từ trong công pháp đạt được điều gì, lúc Hắc Giao mở mắt ra lần này, chỉ vội vội vàng vàng truyền 1 đoạn thần thức cho Diệp Thiên rồi biến vào bên trong cửa động sơn cốc.

- Nó đúng là ngay thẳng, thế mà đã đi rồi.

Mãi sau khi Hắc Giao rời đi 1 hồi, Diệp Thiên mới phản ứng lại, động vật cho dù có tri thức, nhưng suy nghĩ vẫn khác xa con người, làm việc dứt khoát, khiến cho Diệp Thiên cảm thấy không quen.

Xoay người nhìn về phía Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên nói:

- Được rồi, lão Hồ, ông cũng rời núi đi, nhớ gọi điện cho người nhà tôi với, bảo họ không phải lo lắng đâu.

Hồ Hồng Đức gật đầu, nói:

- Được, sau khi tôi rời núi sẽ đến kinh thành 1 chuyến, sau đó đi Hồng Kông đến nhà lão thúc ở 1 thời gian, nếu như cậu bế quan xong, thì đến trang trại ngoài núi, tiểu Tống sẽ đưa cậu về thành phố!

Hồ Hồng Đức mới tiến vào cảnh giới luyện khí hoá thần, nhưng ông cũng không có công pháp tương ứng, hơn nữa trong lòng còn rất nhiều chỗ khó hiều, thế chẳng bằng đến Hồng Kông tìm Cẩu Tâm gia, để cho tu vi mình ổn định lại.

Lập tức Diệp Thiên đưa Hồ Hồng Đức ra ngoài sơn cốc, tìm lại thanh đoản kiếm khi nãy tên đạo sĩ đó phi vào trong rừng.

Thanh đoản kiếm này dài không quá 3 tấc, cũng hơn 10 cm, có thể đặt trong lòng bàn tay, chất liệu không phải là kim loại nhưng sắc bén lạ thường, cắt nhẹ 1 cái cũng có thể để lại vết tích trên vách đá cứng.

Hồ Hồng Đức thiếu chút nữa bỏ mạng dưới đoản kiếm này, hơn nữa ông cũng không muốn mình dính dáng gì đến tên đạo sĩ kia, nên kiếm này để cho Diệp Thiên mang trong cốc.

- Thời cổ đại từng có truyền thuyết kiếm tiên, trên nghìn dặm có thể lấy được thủ cấp người, tên đạo sĩ đó ngàn dặm thì không làm được, thế nhưng chỉ cần tầm nhìn thoáng đãng, 1, 2 km thì không thành vấn đề gì, chẳng nhẽ đây là thanh phi kiếm trong truyền thuyết.

- Hả? nguyên thần không thể xâm nhập được, thế thì cái này luyện thế nào được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK