Mục lục
[Dịch] Thiên Tài Tướng Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường thoát hiểm xuống tầng dưới đã bị phá hỏng, tầng 80 đang không ngừng phát ra những tiếng nổ mạnh, gạch đá rơi xuống như mưa, xe cứu hỏa không có cách nào đậu ở trước tòa nhà được.

- Không được xuống lối thoát hiểm đấy!

Diệp Thiên cõng mẹ trên lưng, may là máy bay đâm vào tầng trệt chứ không một tia cơ hội hắn cũng không có.

Nhưng lúc Diệp Thiên đi qua đường thoát hiểm đến giờ bỗng “Òanh” một tiếng vang thật lớn, một màn khói chăn trước Diệp Thiên, một âm thanh bi thảm phát ra từ trong phòng kia, rất nhanh sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Tuy Diệp Thiên phản ứng rất nhanh lúc ngọn lửu lao ra hắn cũng lui về phía sau rất nhanh nhưng tóc ở trán vẫn bị lửa đốt cháy xém.

Thấy chóp mũi có mùi khét, Diệp Thiên cũng biến sắc, một đường thì bị cháy, một đường thì bị bịt kín đây đúng là lâm vào cảnh trời cao không có đường chạy mà địa ngục thì cũng không có cửa vào.

- Anh ơi, mẹ còn ở trên tầng!

Bị Diệp Thiên ôm chặt vào ngực dường như cô bé cũng ý thức được điều gì đó, cô bé khóc thét lên.

- Bé ngoan, bé hãy ngủ một giấc đi, lúc tỉnh dậy sẽ được gặp mẹ nhé!

Lúc này Diệp Thiên đang dỗ dành đứa trẻ, tay phải cô bé quơ quơ rồi ngủ say.

- Diệp Thiên, con mang đứa trẻ này chạy đi, cả đời này cái gì mẹ cũng đã trải qua, sống đến giờ cũng đáng rồi!

Thấy ngọn lửa phun ra từ cửa thoát hiểm, Tống Vi Lan tuyệt vọng, bà là bà chủ có khả năng thiên phú về buôn bán nhưng đến thời khắc này nó cũng không giúp gì được cho bà.

- Mẹ, con muốn mẹ cả nhà mình đoàn tụ nếu không cha không rút gân lột da con mới là lạ?

Diệp Thiên hít một hơi thật sâu làm cho mình bình tĩnh trở lại, hắn nói:

- Con tin đứa bé này cũng chưa đến bước đường cùng, sẽ có cách!

Thực ra Tống Vi Lan nói không sai, kiếm trúc hơn 20 tầng này căn bản là không làm khó được Diệp Thiên, nhưng việc này là hắn đến cứu mẹ bất kể thế nào cũng không thể một mình dời đi được.

Kinh thành, Tứ Hợp Viện.

Sau khi Diệp Thiên đến Hồng Kông, mọi người trong nhà đều đến chỗ hắn tuy linh khí trong Tứ Hợp Viện chỉ còn rất loãng nhưng Diệp Thiên thấy vẫn còn có ích cho mấy chị em.

- Đông Bình, tôi nói này, hơn 6 giờ cậu đã dời khỏi giường đi dạo quanh sân làm gì vậy?

Diệp Đông Trúc nhìn thấy đệ đệ nói:

- Còn Tiểu Thiên có nuôi một con chồn, tại sao lại cũng có chút bất an nào thế hả?

Sáng sớm hôm nay, con chồn kia cứ nhảy lên, giằng co với mọi người rồi mới vào chòi nghỉ nghơi, nó luôn tục kêu “ chít chít”, âm thanh nghe mới thê lương làm sao khiến cho người ta có cảm giác bất an.

Diệp Đông Bình lại liều mạng gọi cho Diệp Thiên và Tống Vi Lan nhưng không sao gọi được, gấp gáp đến độ ngay cả ăn sáng ông cũng chưa ăn, ông cứ đi đi đi lại trong sân xung quanh con chồn.

- Đại tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy, nhất định là Tiểu Thiên và Tống Vi Lan đã xảy ra chuyện gì rồi, em có cảm giác rất bất an!

Tay Diệp Đông Bình cứng đơ ra, vội vàng bấm thêm một lần sô nữa, ông tức giận điện thoại cũng suýt nữa rơi xuống đất.

- Mồm cậu là quạ đen, Vi Lan có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Diệp Đông Trúc vỗ đầu đệ đệ một cái rồi nói:

- Diệp Thiên là một đứa bé rất thông minh, có chuyện gì mà làm khó nó được? Nó luôn ở bên cạnh Vi Lan, cậu cứ yên tâ, đi!

- Chị, em có cảm giác không tốt, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi!

Diệp Đông Bình suy nghĩ rồi lấy di động gọi cho Tả Gia Tuấn, hắn ta biết con trai mình đang ở đâu nhất định sẽ nói cho hắn ta biết… mấy sư huynh đệ với nhau mà.

- Bình lão đệ, ông cũng biết sao? Đừng nóng vội, tiểu sư đệ là cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không sao đâu!

Điện thoại vừa mới kết nối đã nghe ngay thấy tiếng Tả Gia Tuấn, nhưng nói cũng làm cho Diệp Đông Bình suýt nữa giậm chân:

- Tả tiên sinh, rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Thiên làm sao?

- Hả? Ông vẫn chưa biết à?

Tả Gia Tuấn nghe thấy vậy lặng đi một chút, lúc này tin tức Newyork của Mỹ bị khủng bố đang lam truyền đi khắp Thế giới rồi, ông ta và Cẩu Tâm Gia đang tìm cách liên lạc với Diệp Thiên nhưng cũng giống Diệp Đông Bình điện thoại đều không gọi được.

- Tôi biết cái gì đâu? Tả tiên sinh, van ngài làm ơn nói rõ hơn một chút đi!

Diệp Đông Bình cầm điện thoại sắp khóc rồi, nghe ngữ khí của Tả Gia Tuấn thì dường như con trai mình đang rất nguy hiểm.

- Này… ông mở TV ra sẽ biết ngay.

Bỗng Tả Gia Tuân nói:

- Lão đệ, cũng đừng vội vàng, tiểu sư đệ học cứu thiên nhân, vài hôm trước đã dự liệu được chuyện này, cậu ấy dám chắc là có thể hóa giải được mà.

- Xem TV? Tả tiên sinh bây giờ tôi làm gì có tâm trạng xem cái đấy nữa?

Diệp Đông Bình bị Tả Gia Tuấn nói cho làm giở khóc dở cười, cái TV trong nhà ngoài việc để cho mấy người chị trong nhà xe vào mỗi tối ra thì cũng chỉ để trang trí, quanh năm suốt tháng ông cũng chỉ xem những chương trình cuối năm mà thôi.

- Ông cứ xem rồi hiểu, tôi phải liên hệ với Diệp Thiên trước đã, chúng ta nói sau!

Mặc dù biết tiểu sư đệ không phải là người đoản mệnh, chết yểu nhưng Đại sư huynh đã mơ hồ cảm thấy hình như hắn đang gặp khó khăn, hai vị sư huynh này sốt ruột ứng phó với Diệp Đông Bình một câu rồi cúp điện thoại.

- Đây … rốt cục là làm sao vậy?

Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Diệp Đông Bình ngẩn cả người đang lúc nghĩ có nên đi mở TV hay không, thì có tiếng gọi của chị:

- Tống tiên sinh, đến đây có chuyện gì vậy?

Tuy có cũng Tống gia ăn tết nhưng từ đó đến nay hai nhà vẫn chưa lui tới, đột nhiên Tống Hạo Nhiên đến nhà khiến cho mấy người nhà Diệp gia cảm thấy ngạc nghiên.

Sắc mặt Tống Hạo Nhiên rất xấu, nói:

- Tôi tới tìm Đông Bình!

Nửa tiếng trước khi nhận được tin nước Mỹ bị khủng bố tập kích, phả ứng đầu tiên của Tống Hạo Nhiên là liên lạc với con gái, nhưng dùng hết cách mà không liên lạc được, ngồi nửa tiếng sau ông ta cũng không chịu được nữa phải đến tìm Diệp Đông Bình.

Tống Hạo Nhiên cũng không nói những điều vô nghĩa nữa, mà ngắn gọn:

- Đông Bình, anh có liên lạc được với Vi Lan không?

- Không liên lạc được, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Sau khi nghe Tống Hạo Nhiên nói, đầu óc Diệp Đông Bình như muốn nổ tung ra, trừ trường hợp con trai có nhà ra thì sao Tống Hạo Nhiên sao lại đến nhà mình? Ông ta vội vàng tới đây chắc chắn là đã có chuyện xảy ra!

- Newyork, Mỹ đã bị khủng bố tấn công, những người trong Trung tâm thương mại bị máy bay đâm trúng đều bị kẹt.

- Cái gì? Khủng bố tấn công?

Diệp Đông Bình như ngây dại ra, sắc mặt trắng bệch.

Thấy sắc mặt Diệp Đông Bình trắng bệch như vậy, Tống Hạo Nhiên thở dài nói:

- Công ty của Vi Lan ở trong tòa Trung tâm thương mại đó, ta không liên lạc được với nó, cho nên mới đến đây hỏi anh.

- Chuyện này… không thể nào!

Diệp Đông Bình hồn xiêu phách lạc, chạy về phòng không ngời ngã lăn trên đất, khuỷu tay chống xuống mặt gạch bị thương chảy cả máu.

Bất chấp vết thương trên tay, Diệp Đông Bình chạy nhanh về phòng, mở TV lên trên màn hình là những màn khói đặc mù mịt bay cũng những ngọn lửa.

Muốn nói đến tốc độ lan truyền tin tức nhanh nhất thế giới thì đúng là của Mỹ rồi.

8 giờ 46 phút máy bay đâm vào Trung tâm thương mại, mà ngay sau đó là 8 giờ 47 phút tin tức ấy đã lan truyền khắp trên mạng. Mỹ chính là trung tâm mạng của Thế giới hiệu suất lan truyền nhanh khiến cho người ta nghẹn cả họng mà nhìn trân trối.

Đến giờ đã là nửa tiếng sau, mà hai cái máy bay đâm vào tòa cao ốc đó đã được camera quay lại tất cả cảnh đó đang hiển hiện trước mặt.

- Sao có thể như thế được? không phải Mỹ là đại cường quốc sao? Sao có thể như thế được?

Diệp Đông Bình bứt tóc đau khổ, ở tuổi của ông mà nói cũng chẳng có cảm tình gì tốt đẹp với chủ nghĩa đế quốc, lúc này đây con trai và vợ mình lại đang gặp nguy hiểm ở Newyork khiến ông khó mà có thể tiếp nhận được sự thật này

- Đông Bình, đừng lo bọn họ sẽ không sao đâu!

Tuy rằng người ra cũng rất khó khăn để chấp nhận chuyện bi thương nhưng cả đời Tống Hạo Nhiên đã trải qua vô vàn sóng gió, ngược lại lúc này ông lại là người an ủi Diệp Đông Bình.

- Gì kia… người kia là ai? Sao… thê nào mà giống Tiểu Thiên quá?

Hai người đi sau vào phòng Diệp Đông Trúc, vừa mới vào mở TV ra đã bị mà hình thu hút.

Kia là hình ảnh một người nhảy từ trên lầu xuống, phía dưới camera đang kéo cận cảnh, rõ ràng là Diệp Thiên, sau lưng Diệp Thiên còn cõng một người đàn bà tóc dài, nhìn màn hình đúng là Tống Vi Lan không nghi ngờ gì nữa.

Lời nói của Diệp Đông Trúc khiến Diệp Đông Bình chạy vọt đến trước TV, nhưng tốc độ của người đó nhảy xuống cực nhanh camera cũng không quay đến cận cảnh khuôn mặt.

Lúc Diệp Đông Trúc xem thấy người kia loé lên một chút rồi biến mất, đúng là Diệp Thiên.

Thời gian trôi qua, lửa cháy ở các tầng đã lan rộng, nguyên nhân là ống dẫn khí ở mỗi tầng cũng bắt đầu cháy, tình cảnh của mấy người Diệp Thiên ngày càng nguy hiểm.

Vì lửa và khói đặc khiến cho trực thăng cũng không bay lên được mái nhà, trên tầng cao nhất luôn tục có người rơi xuống biết một ít võ công ít nhất 4, 5 người cũng theo Diệp Thiên nhảy xuống qua cửa sổ.

Nhưng trên mặt đất khói giăng kín như màn đêm, các mảng tường lại không ngừng bong tróc các nhân viên phòng cháy chữa cháy cũng không có cách gì mà tiếp cận gần đám cháy cho nên vị trí đện để hơi xa, 10 người nhảy từ trên tầng xuống đều rơi xuống đất.

Mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi mà ngã chết đã hơn 10 người, thậm chí một nhân viên phòng cháy cũng rơi từ trên cao xuống bị va đập mạnh mà chết.

Chỉ có vài phần trăm chắc sẽ nhảy vào đệm khiến Diệp Thiên do dự nếu thịt nát xương ta thì mùi vị này cũng không dễ chịu chút nào!

- Mẹ kiếp, sao mình lại quên thứ này nhỉ?

Khói đặc và nước từ vòi hoa sẽ phun ra từ trần nhà, bị nước lạnh bỗng trong đầu Diệp Thiên lóe lên một tia sáng, hắn vỗ đầu một cái Diệp Thiên nhằm đúng chỗ vách tường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK